Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Liêu Thần

Chương 120: Nam thừa nữ hiếm 26

« Chương TrướcChương Tiếp »
Kỷ Tu

không

biết tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này, chỉ thấy mọi thứ trước mắt đều là

một

mớ hộn đỗn, đầu

thật

đau.


Nhìn



gái

đang

dựa vào lòng Tư Ngang cáo trạng, thân mình nho

nhỏ, so với nhữngcô

gái

khác

không

sai biệt lắm, nhưng

hắn

thế nào cũng cảm thấy

không

khỏe, chỉ cần nhìn qua biểu

hiện

của



ấy vào hôm tổ chức lễ thành niên,

thật

sự

không

có biện pháp đem



gái

này tưởng tượng thành kẻ yếu.


Tư Ngang bình tĩnh nghe



cáo trạng xong, dùng khăn tay lau nước mắt

trên

mặt

cô, mắt

thì

nhìn về phía Kỷ Tu.


Trì An dựa vào lòng ngực

hắn, thỉnh thoảng khụt khịt hai tiếng, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.


Ít nhất, các quân nhân tham gia hội nghị đều cảm thấy tên Đoan Mộc Linh quả

thậtkhông

phải là người,

một



gái

nhỏ

nhắn đáng

yêu

như vậy,

hắn

đã

dám bắt về nhà, vậy mà còn chưa „ăn“, còn là đàn ông sao? Cuối cùng còn để người ta chạy

đi

tố cáo, ngẫm lại

thật

đáng thương.


Qua việc Trì An cáo trạng, Kỷ Tu cũng

đã

hiểu



đại khái Đoan Mộc Linh

đã

làm ra chuyện „tốt“ gì, trong lòng có chút chột dạ, đặc biệt khi nhìn thấy Trì An khóc như thế, nghĩ đến Đoan Mộc Linh kia là kẻ thô bạo phản loài người, trong lòng cũng nghiêng về kẻ yếu, lập tức

nói: „Tư Ngang, nếu chuyện giống như lời Trì tiểu thư

nói, tôi chắc chắn

sẽ

cho các

anh

một

câu trả lời thỏa đáng!“


Tư Ngang lạnh lùng đáp: „Vậy tôi chờ!“

Dứt lời,

hắn

cũng

không

tiếp tục ở lại họp, ôm lấy Trì An đứng dậy, dưới ánh mắt của toàn quan quân khu 4, nghênh ngang ôm



rời

đi.


Các quân nhân khu 5 cũng đứng dậy hết, thái độ lạnh lùng, cho thấy lần này khu 4 cần phải cho họ

một

câu trả lời thỏa đáng.


Chuyện liên quan đến phái nữ, chưa bao giờ là việc

nhỏ, Đoan Mộc Linh làm ra chuyện như vậy, hội nghị này cũng

không

cần tiếp tục diễn ra.


Kỷ Tu cũng

không

thể lưu họ lại, tâm tình trở nên vô cùng ác liệt, lập tức gọi người

điđiều tra



ràng, thuận tiện đem Đoan Mộc Thư đến đây.


một

giờ sau, Đoan Mộc Thư trở lại.


trên

đường đến đây, Đoan Mộc Thư biết được Trì An

đã

sớm chạy tới đây, hơn nữa còn làm trò, tố cáo chuyện này trước mặt các quân nhân khu 4.


Tuy rằng chuyện này là Đoan Mộc Linh đuối lý, nhưng chỉ cần nghĩ đến vết thươngtrên

người

hắn, còn có lời bác sĩ

nói, tâm tình

hắn

vô cùng

không

tốt.


Kỷ Tu dò hỏi trước: „Đoan Mộc Linh sao rồi?“

Đoan Mộc Thư mệt mỏi

nói: „Mạng

thì

giữ được, chỉ là...“

trên

mặt

hắn

lộ ra thần sắc vô cùng vi diệu, nhìn kỹ, còn có chút quỷ dị.


Trong lòng Kỷ Tu dâng lên

một

dự cảm

không

tốt, „Chẳng lẽ... bị thương nặng lắm sao?“


„Quả

thật

rất nghiêm trọng, nhưng

không

có di chứng gì, chỉ là...“ Đoan Mộc Thư có chút khó mở miệng, nhìn người đàn ông đối diện, cuối cùng

không

nói

gì thêm, chỉ đành

nói: „Quan chỉ huy, việc lần này, xác

thật

là A Linh ra tay trước, nếu khu 5 tức giận, cũng là hợp tình hợp lý. Chỉ là, thương thế A Linh như thế, cũng

không

thật

sựxúc phạm đến Trì tiểu thư, ngài xem, có thể can thiệp

một

chút

không?“


Ít nhất, có thể miễn tội cho Đoan Mộc Linh

không?


Kỷ Tu cười khổ,

nói: „Tư Ngang

không

phải là người dễ

nói

chuyện.“


Vừa rồi Tư Ngang

không

chút nào để ý đến hội nghị, mang người rời

đi, đó chính là bày tỏ thái độ của

hắn.

hắn

tình nguyện Tư Ngang tức giận ngay bây giờ, sau đó tính sổ

sẽ

dễ chịu hơn, đáng tiếc, Tư Ngang

không

tỏ vẻ gì, cứ thế dẫn người

đi.


„Chờ thân thể Đoan Mộc Linh hồi phục, lập tức đưa

hắn

đi

biên cảnh, vĩnh viễn

khôngcần về thành.“ Kỷ Tu vừa phân phó, vừa gọi quan chấp hành đến, thương nghị việc nhận lỗi với Trì An.


Vẫn là câu

nói

kia, là bọn họ đuối lý,

không

thể vì Đoan Mộc Linh bị thương mà bỏ qua, trước hết, cần phải bình ổn cơn giận của Tư Ngang. Tiếp theo, bệnh của Trì Mộng, còn cần Trì An xuất lực, căn bản bọn họ

không

có tư cách chọc giận nhóm người Trì An.


Cho nên, mặc kệ thế nào, khu 4 cũng phải bày tỏ thái độ trước, đỡ phải ảnh hưởng đến việc hợp tác giữa hai khu, vậy

thì

mất nhiều hơn được.


Lục Hành vào cửa

thì

thấy ngay Trì An

đang

ngồi bên cửa sổ uống trà sữa.




cầm ly trà sữa, ngồi

trên

chiếc sô pha rộng lớn, càng làm cho



thêm

nhỏ

xinh, khuôn mặt xinh xắn đáng

yêu, khiến càng nhìn càng cảm thấy



thật

ngoan ngoãn, thực dễ khiến cho đàn ông suy nghĩ sai lầm, cho rằng







gái

nhỏ

ngọt ngào đángyêu.


„A, thoạt nhìn



không

có chuyện gì.“ Lục Hành

đi

tới, thuận tay rót cho mình

một

ly trà sữa, chậm rãi uống.


Trì An hỏi: „Những thân vệ

đi

cùng tôi

anh

đã

mang về rồi chứ? Bọn họ

không

sao chứ?“


„đã

mang về, da dày,

không

có việc gì.“ Lục Hành

nói, tò mò hỏi, „Đúng rồi, vết thương

trên

người Đoan Mộc Linh là do



làm?



làm sao làm được?“


Trì An liếc mắt nhìn

hắn

một

cái, đem thủy thủ bên cạnh cầm lên,

nói

với

hắn: „Muốn tôi diễn lại

một

lần

trên

người

anh

không?“


„không

cần!“ Lục Hành vội trả lời, trong lòng

một

lần nữa xác định



gái

này vô cùng nguy hiểm, chẳng trách trong khoảng thời gian này, Tư Ngang dám thả



đi

ra ngoài, cho



đi

khắp nơi trong thành.


Sau đó,

hắn

lại ho khan

một

tiếng,

nói: „Đúng rồi, vết thương

trên

người Đoan Mộc Linh có chút kỳ quái, đặc biệt giống như bị thương chỗ kia,

không

phải...

không

phải cũng là do



làm chứ?“

nói

tới đây, quả

thật

Lục Hành tò mò quá

đi.


Trì An lạnh lùng hừ

một

tiếng.


Lục Hành nháy mắt kẹp chặt hai chân, cảm thấy



gái

này

thật

đáng sợ, bất quá chỉ cần nghĩ đến tính cách chán ghét của Đoan Mộc Linh kia,

không

biết làm sao lại vui lên khi thấy người gặp họa, thậm chí nhịn

không

được

nói: „Đáng tiếc,



không

trực tiếp cắt đứt, vậy

thì

càng tốt.“


Đàn ông mà thiếu

đi

hai lượng thịt phía dưới, còn gọi là đàn ông sao? Hình phạt đáng sợ nhất

trên

thế giới này hẳn là như thế.


Trì An liếc mắt nhìn

hắn

một

cái: „anh

cho rằng tôi

không

muốn sao?“


„Sao?“

trên

mặt Trì An lộ vẻ ghét bỏ,



mới

không

cần tự mình động thủ, đỡ cho Tư Ngang tìm cớ nhốt



vào phòng tối.


Trì An

không

để ý tới Lục Hành

đang

nghi hoặc, đứng dậy

đi

thăm Trì Mộng ở phòng kế bên,

nói

cho



ấy chuyện ngày hôm nay. Còn những chuyện phát sinh sau này,

côsẽ

không

nói

đến.


Những chuyện dính đến chính trị, vốn

không

có quan hệ gì đến phái nữ, những người đàn ông đó có thể

không

hề có áp lực tâm lý mà lợi dụng phụ nữ, còn bản thân



thìkhông

làm được.


Nhưng chuyện lần này, có thể thu được thứ tốt từ khu 4, Trì An tự nhiên

sẽ

khôngnương tay.


„Chị, em

đã

tra



địa phương chị tiếp xúc với phóng xạ, những người sống trong khu dân thường, có vài người

đi

cùng với chị, tình huống

hiện

tại cũng

không

khác chị cho lắm, bọn họ nhanh chóng già

đi, thoạt nhìn đều sống

không

thọ...“


Trì Mộng sợ hãi, gắt gao nắm lấy tay

cô, kinh hoàng nhìn

cô, „An An, em, em...“


„hiện

tại em khá tốt, còn sau này, em

không

biết.“ Trì An bình tĩnh trả lời, „Nhưng, emsẽ

cố gắng nghiên cứu, mặc kệ là vì chị, hay là vì chính em.“


Trì Mộng nhịn

không

được nức nở ra tiếng, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống, ôm



khóc đến thở hổn hển.


„An An... Vì sao ông trời lại đối xử chúng ta tàn nhẫn như vậy... cướp

đi

sinh mạng của ba mẹ,

hiện

tại lại muốn đoạt

đi

tính mạng chị và em... An An, em nhất định phải sống cho tốt...“


Trì An bị



khóc có chút phiền, lại hiểu



vì sao



ấy lại hành động như thế, đành phải trấn an: „không

phải

hiện

tại em rất tốt sao? Chị nhìn xem, chị bây giờ cũng

đangkhỏe lên, sau này chúng ta đều

sẽ

tốt thôi.“


Trì Mộng nghĩ đến tinh thần mình mấy ngày nay

không

tồi, bác sĩ cũng

nói



đangkhỏe lên,

thì

nín khóc mà cười,

nói: „Đúng thế, An An, sau này chúng ta đều

sẽ

sống tốt.“


Sau khi ngồi cùng Trì Mộng

một

lát, Trì An đứng dậy rời

đi.


Khi Trì An trở lại phòng bên cạnh

thì

thấy Tư Ngang

đã

trở lại,



vui sướиɠ chạy đến, hỏi: „Bên Kỷ Tu

nói

thế nào?“


Tư Ngang ngước cằm lên nhìn

cô, phát

hiện

trên

khuôn mặt xinh đẹp của





một

nụ cười vô cùng ngọt ngào,

không

chút u ám nào, nơi đáy mắt còn

ẩn

ẩn

vài phần giảo hoạt vì

đã

hố được khu 4.


„Kỷ Tu

đã

hạ lệnh lưu đày với Đoan Mộc Linh, sau khi

hắn

khỏe lại, lập tức đưa

hắn

ra biên cảnh, cả đời

không

được về thành.“


Sau khi Trì An nghe xong,

thì

hiểu

rõ, đây là Kỷ Tu hạ ngoan tâm vứt bỏ Đoan Mộc Linh.


Lệnh lưu đày này đối với nhân loại mà

nói

là vô cùng tàn khốc, cả đời

không

được về thành,

không

chỉ là

không

thể vào thành khu 4, mà những khu thành thị ở những khu khác cũng

không

được

đi

vào. Có thể

nói, lệnh lưu đày

không

chỉ chặt đứt tiền đồ củahắn, đồng thời cũng chặt đứt việc quân khu cung cấp nhu yếu phẩm và thức ăn chohắn, đối với nhân loại, ngoại trừ tù chung thân và tử hình,

thì

đây là hình phạt nghiêm khắc nhất.


Còn về phần những thứ bồi thường khác, Trì An nghe xong cũng

không

để trong lòng.


nói

xong chuyện này, Tư Ngang liền khiêng



lên

đi

về phòng.


Trì An có dự cảm

không

tốt lắm, ôm vai

hắn

hỏi: „Quan chỉ huy, ngài muốn làm gì?“


„Làm em.“

„... Hôm nay cái gì em cũng

không

làm.“ Thậm chí



còn

không

có lột quần áo Đoan Mộc Linh ra, cắt bỏ JJ của

hắn, chỉ là vì

không

cho người đàn ông này lấy cớ lăn lộncô.


„không

làm gì?“ Tư Ngang ném



lên giường, sau đó áp lên, nhắc nhở

cô, „hắn

ta mang em về nhà

hắn, nghe

nói

khi

hắn

bị người phát

hiện



đang

nằm trong bồn tắm,trên

người khắp nơi là máu, quần áo...“


„Em nhắm mắt lại khi cởϊ qυầи áo

hắn.“ Trì An

nói

một

cách cường điệu.


hắn



một

tiếng, duỗi tay cởϊ qυầи áo



ra, sau khi đem



lột sạch, lại cởi đồ của mình, sau đó đem chân



vòng quanh eo mình...


Ánh trăng treo

trên

cao, cả người Trì An đều là mồ hôi, „không

được,

không

được!“


Vì phòng ngừa

hắn

tác quái,



gối đầu lên cánh tay

hắn, bộ ngực mềm mại đè lên ngực

hắn, đôi tay gắt gao ôm lấy eo

hắn, giọng khàn khàn mềm như bông: „anh

còn chưa hỏi hôm nyay em

đi

đâu ah.“


Tư Ngang nằm ngửa bên cạnh, thoải mái để



ôm lấy,

nói

theo

cô: „Vậy em

đi

đâu?“


Trì An lập tức

nói

với

hắn

nơi



đã

đi, đồng thời cũng

nói

đến tình huống của Triệu Lý, cuối cùng

nhỏ

giọng

nói: „Năm đó, em và chị

gái

đi

theo ba mẹ

đi

biên cảnh đào vàng, bọn em có

đi

ngang qua khe sâu kia, phát

hiện

ở nơi đó có

một

loại tinh thạch lạkhông

biết tên, đáng tiếc tinh thạch kia quá cứng rắn,

không

có biện pháp cắt đem ra, đành thôi... Những người

đi

cùng năm đó, trừ bỏ qua đời ngoài ý qua đời như ba mẹ em, có vài người giống chị em, và Triệu Lý, bọn họ đột nhiên sinh bệnh, các cơ quan cơ thể dần suy kiệt...“


Tư Ngang yên tĩnh nằm nghe.

Loại yên tĩnh này làm Trì An có chút khó chịu,



nằm

trên

ngực

hắn, ngẩng đầu nhìnhắn, ra vẻ thoải mái

nói: „Nhưng em

không

giống bọn họ!

anh

nhìn xem,

hiện

tại em vô cùng khỏe mạnh, chuyện gì cũng

không

có, em

sẽ

nổ lực nghiên cứu thuốc cứu bọn họ. Cho nên, ngày mai

anh

nói

với Kỷ Tu, cho phép em đem mấy người bị bệnh về nghiên cứu.“


„Uhm,

đã

biết.“


hắn

ôm eo

cô, kéo



vào trong ngực, hôn trán

cô, ôn nhu

nói: „Tốt,

đã

khuya rồi, em ngủ

đi.“


Trì An ừ

một

tiếng, sau đó nhìn

hắn, rầm rì

nói: „anh

phải tin tưởng em.“


hắn

không

nói

gì, thấy



còn có tinh thần, lập tức xoay người đem



đè dưới thân...


*****

Qua hai ngày, Trì An nghe

nói

Đoan Mộc Linh

đã

bị đưa ra khỏi thành.


Đoan Mộc Thư tự mình đưa

hắn

đi, khi trở về, thần sắc vô cùng mệt mỏi.


Khi

hắn

nhìn thấy Trì An, thần sắc có chút phức tạp, nhưng vẫn lễ phép hỏi: „Trì tiểu thư

không

sao

đi?“


Hai mắt Trì An xoay chuyển, cố ý

nói: „Có a, nhưng hôm nay

đã

khỏe lại nhiều.“


Đoan Mộc Thư xem



như

một



gái

nhỏ

bướng bỉnh,

hắn

vẫn phi thường hiền lành như cũ,

không

để ý thái độ của

cô,

nói: „Trì tiểu thư, vết thương

trên

người A Linh...“


Trì An lập tức lạnh mặt,

nói: „Là

hắn

đáng bị như thế.“


Đoan Mộc Thư thấy



không

lưu tình chút nào mà xoay người rời

đi, chỉ có thể thở dàimột

tiếng.


Chờ thân thể Trì Mộng khôi phục

không

sai biệt lắm, việc thỏa thuận hợp tác giữa hai khu cũng

đã

xong, ký xuống hợp đồng, Tư Ngang đưa ra ý cáo từ.


Lúc rời

đi, Trì An thuận tiện đem mấy người

đã

nhiễm phóng xạ làm cho cơ thể suy kiệt thành lễ bồi thường để



mang

đi, tuy rằng người khu 4 cũng muốn lưu người lại để nghiên cứu bệnh, nhưng sau khi những người đó uống thuốc của Trì An, phát

hiệnđi

theo Trì An

không

chừng có thể

sẽ

được chữa khỏi, nên

không

chút do dự chọn

đitheo Trì An, người khu 4 lại

không

thể trực tiếp cùng Trì An đoạt người, đành phải thôi.


trên

đường về, bọn họ thuận tiện ghé qua khe sâu năm đó.


Khe sâu này thuộc biên cảnh khu 4, Kỷ Tu cho bọn họ quyền

đi

vào, xem như là bồi thường Trì An, cho nên sau khi Trì An muốn

đi

khu vực giáp biên cảnh khu 4 cũngkhông

sợ quân tuần tra xem thành kẻ vượt rào xâm lấn, bị trục xuất trở về, cũng tiện cho



sau này

đi

biên cảnh thu thập thảo dược và nghiên cứu.


Xe H-bahn

đi

đến trước khe sâu

thì

dừng lại,

một

đám người tự xuống xe.


Triệu Lý ho khan nhìn nhìn,

nói: „Chính là chỗ này,

đi

vào khoảng 1000 mét,

sẽ



mộtcái động bị dây đằng che lấp. Nhưng tôi khuyến cáo các người, dưới tình huống chưa chuẩn bị tốt, tốt nhất

không

cần

đi

vào.“


Tư Ngang nhìn nhìn, cây cối nơi khe sâu này vô cùng xanh um tươi tốt, nhiều cỏ dại sinh trưởng,

không

thấy có gì kỳ lạ.


Tư Ngang dĩ nhiên

không

lấy mạng mình và binh lính ra giỡn, cho nên

không

đi

vào.


Bọn họ dừng lại khe sâu

một

lát, Trì An dẫn người

đi

thu thập

một

ít thực vật ở khe sâu, ở đó đặt

một

máy định vị, sau đó mới ngồi xe H-banh rời

đi.


Hai ngày sau, bọn họ trở lại khu 5.

Sau khi trở lại khu 5, Trì An liền vùi đầu vào nghiên cứu, những người được



mang về, cũng được an bài ở gần viện, tiện cho việc nghiên cứu.


Vì thế, Trì An lấy thuốc mình luyện ra để những người trong viện cùng gia nhập nghiên cứu.



nghĩ, vạn nhất qua mấy năm nữa, thân thể



cũng giống Trì Mộng, chịu ảnh hưởng của phóng xạ, cơ thể suy kiệt, có lẽ những người này

đã

nghiên cứu ra thuốc chữa được bệnh này.


một

người nghĩ ngắn, hai người nghĩ dài,

hiện

tại nhiều người như vậy, tiếp thu ý kiến quần chúng,

nói

không

chừng có thể thu được kết quả bất ngờ.


Trì An cơ hồ đem viện nghiên cứu trở thành nhà, Tư Ngang thấy trong mắt, cũngkhông

ngăn cản, chỉ là cách mấy ngày,

sẽ

tự mình đến xách



về nhà, chiếm lấy

cômột

tối, lăn lộn đến nghiêng trời lệch đất.


Lục Hành và Nguyên Tịch

không



vì sao



lại ham thích nghiên cứu bào chế dược như vậy, Tư Ngang cũng dung túng

cô.


Lục Hành cho rằng



chưa từ bỏ ý tưởng năm đó, ngẫm lại như thế nên cũng

khônghỏi gì.


Đảo mắt lại đến lễ Giáng Sinh mười năm

một

lần.


Đây là ngày hội lớn cho cả nhân loại, đồng thời cũng tượng trưng cho nhân loại sau khi qua đời lại tái sinh lần nữa. Vào ngày này, con người cùng nhau ra đời, cùng tụ họp chúc mừng những con người mới ra đời.

Trì An nghe

nói

lễ này, cảm thấy rất hứng thú, cuối cùng bỏ việc trong tay, quyết địnhđi

theo bọn họ xem lễ hội.
« Chương TrướcChương Tiếp »