Chương 116: Nam thừa nữ hiếm 22

Tên kia

không

nói

lời nào mà chỉ đứng đó cười, Trì An bị

hắn

cười đến nỗi da gà nổi hết lên, thiếu chút nữa vung kiếm chém

hắn

một

nhát.

Nhìn thấy bọn họ đến, Đoan Mộc Thư tự nhiên

đi

tới, chào hỏi với bọn họ, nhìn Trì An cười

nói: „Trì tiểu thư,

đã

lâu

không

gặp, nghe

nói

mấy năm nay



đều ở biên cảnh, tôi

đã

đến khu 5 nhiều lần, đều

không

gặp

cô,

thật

đáng tiếc.“

Vẻ mặt

hắn

đầy tiếc nuối,

thật

xứng với bộ dáng ưu nhã khiêm tốn của

hắn, khiến người ta

không

nhịn được muốn đáp lại,

không

để

hắn

thất vọng.

một

chút đáng tiếc cũng

không

có.

Trì An thầm nghĩ,

trên

mặt chỉ lộ vẻ lãnh đạm mà ừ

một

tiếng,

không

chịu

hắn

mê hoặc chút nào.

Đoan Mộc Thư là

một

người đàn ông văn nhã,

nói

chuyện

không

nhanh

không

chậm, rất dễ khiến người ta sinh hảo cảm. Nhưng Đoan Mộc Linh bên cạnh

thì

tính tình quá xấu, ngay cả Đoan Mộc Thư cười tươi như hoa, nhưng chỉ cần nhìn thấy Đoan Mộc Linh, tâm tình Trì An

không

thể nào tốt lên,



đối với gã đàn ông ngày đó bắn mìnhkhông

hề có tí cảm tình nào.

Đoan Mộc Linh nhanh chóng lùi vài bước, đứng phía sau Đoan Mộc Thư, dùng cặp mắt thâm trầm mà nhìn chằm chằm Trì An.

Tâm tình Trì An càng tệ hơn, vì thế



làm

một

hành động vô cùng thất lễ - lôi kéo Tư Ngang trực tiếp chạy lấy người.

Cưu Dẫn nhìn thấy, cười với Đoan Mộc Thư: „Xem ra người nào đó

không

được phụ nữ hoan nghênh, tôi cũng

không

dính vào, đỡ bị chán ghét, hẹn gặp lại!“ Dứt lời,

hắn

tiêu sái đuổi theo nhóm người Trì An.

Lý do này khiến người ta

không

còn gì để

nói.

Đoan Mộc Thư nhìn hướng hai người rời

đi, quay đầu nhìn người

anh

em của mình, thở dài: „A Linh, xem ra Trì tiểu thư rất chán ghét

anh.“

Hai mắt Đoan Mộc Linh gắt gao nhìn theo bóng dáng Trì An, vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ môi,

nói

một

cách bừa bãi: „Bất quá cũng chỉ là

một

người phụ nữ, chán ghét

thì

chán ghét, phụ nữ còn

không

phải giống nhau sao, bắt được vào tay, còn sợ





khôngnghe lời?!“

Dứt lời,

trên

mặt

hắn

còn lộ ra nụ cười

âm

trầm khát máu.

Đoan Mộc Thư khẽ nhíu mày, nhắc nhở: „anh

đừng quên, người đàn ông

hiện

tại củacô

ấy là ai,

anh

nên cẩn thận

một

chút, quan chỉ huy khu 5 rất khó đối phó.“

Mấy năm trước, gen của Tư Ngang còn chưa được mở khóa, thực lực

hắn

đã

sâukhông

lường được,

hiện

tại gen

hắn

đã

được mở, như vậy thực lực

sẽ

cao hơn

mộttầng,

thật

sự

khó đối phó.

Tuy vị trí khu 5 nằm nửa vời, nhưng

không

ai dám coi khinh nó, đặc biệt là vì nó là khu do Tư Ngang trấn giữ.

Mà người

anh

em này của

hắn, nếu

thật

sự

muốn ra tay, chỉ sợ

sẽ

gặp đả kích thôi.

Đoan Mộc Linh lạnh lùng liếc

hắn

một

cái,

không

nói

tiếp chuyện này nữa.

*****

Tuy

sự

xuất

hiện

của

anh

em nhà Đoan Mộc làm hỏng tâm tình

một

chút, nhưng sau khi

đi

tham quan thành trung ương, Trì An rất nhanh vui trở lại.

Kiến trúc thành trung ương

không

giống những quân khu khác, hoàn toàn là kiến trúchiện

đại hóa quen thuộc, cũng có thể gọi là thành cổ, kiến trúc trong thành so với thế giới trước của Trì An

thì

không

sai biệt lắm, nhìn

không

thấy ít nhiều kiến trúc sắt thép của

hiện

đại, cũng khiến người ta cảm thấy thân thiết.

Càng thân thiết hơn chính là, những phong cảnh cổ tích đó cùng với khu phố ẩm thực, càng làm Trì An thích thú.

Trì An kéo tay Tư Ngang, ở

một

khu phố ẩm thực, ăn từ đầu tới cuối, ăn

không

hết,

thìcô

đút cho Tư Ngang, tuy trước mặt người khác Tư Ngang luôn có vẻ lãnh đạm, nhưng chỉ cần đồ



đút, chưa bao giờ

hắn

cự tuyệt, phi thường nể tình.

không

nói

đến Cưu Dẫn có bao nhiêu ngược tâm, cứ

không

chờ đợi mà bị ngược thê thảm.

hắn

đột nhiên cũng muốn tìm

một



gái

toàn tâm toàn ý đối với

hắn, đút

hắn

ăn gì đó,

một



gái

hoàn toàn chỉ thuộc về

hắn.

đi

dạo cho đến khi màn đêm buông xuống, Trì An đeo

một

cái mặt nạ có hoa văn

trênđầu, tay cầm trái banh vải nhiều màu sắc và đóa hoa tươi, bên hông đeo

một

con rối được nặn giống như Tư Ngang, vô cùng cao hứng kéo Tư Ngang trở về khách sạn.

Cưu Dẫn mệt mõi

đi

theo phía sau bọn họ, càng thấy mình giống như người hầu của họ.

Đường đường là quan chỉ huy khu 10, lại

đi

làm người hầu cho bọn họ, cái giá này cũng quá cao.

„Đẹp

không?“ Trì An như có như

không

vuốt con rối, nhìn Tư Ngang mỉm cười, chỉ cần nghĩ đến có

một

Tư Ngang thu

nhỏ

đeo bên người làm đồ trang sức, trong lòng



vô cùng vui sướиɠ.

„Rất tuấn tú.“ Tư Ngang

nói, trong mắt chứa đầy ý cười.

Trì An nghe được

thì

bật cười,

không

nghĩ

hắn

lại khen mình như vậy, da mặt người đàn ông này

thật

là dày mà, sau đó,



nói

một

cách đáng tiếc: „Tiếc là ông chủ kiakhông

chịu làm con rối nữ,

nói

gì mà pháp luật quy định, em thấy chính là kỳ thị giới tính.“

Tư Ngang sờ sờ đầu

cô, cười cười

không

nói

gì.

Cưu Dẫn nhìn bộ dáng bọn họ tán tỉnh nhau,

không

biết có bao nhiêu ganh tỵ, nhịnkhông

được

nói: „Hy vọng lần sau Trì tiểu thư có thể nể mặt cùng ăn với tôi

một

bữa cơm, tôi đỡ phải



đơn, chịu

sự

chê cười của khu khác.“

Cưu Dẫn bày ra dáng vẻ đáng thương.

Trì An bị

hắn

chọc cười,

không

nghĩ tới người này còn có khiếu hài hước, hỏi: „Ngàikhông

dẫn bạn

gái

theo sao?“

„Tôi

không

có bạn

gái, vẫn chưa kết hôn, luôn chờ Trì tiểu thư nể mặt cho tôi

một

chỗ, tôi muốn

không

nhiều lắm,

một

phần tư là tốt rồi.“

Cưu Dẫn cười khanh khách

nói, nốt ruồi dưới ánh đèn, càng thêm quyến rũ.

Tư Ngang đá

hắn

một

cước, „không

có chỗ cho

anh

đâu,

anh

có thể ra ngoài kia mà chờ, chờ có



gái

nào đó ra đời,

anh

đến tìm



ấy cho

anh

một

chỗ.“

„thật

vô tình.“ Cưu Dẫn thoải mái nhảy tránh qua

một

bên, giọng đầy toan tính: „Tư Ngang, chúng ta

đang

hợp tác với nhau, cho chút mặt mũi

đi.“

„Mặt mũi có thể cho, nhưng phụ nữ

thì

không, An An là của tôi!“

Cưu Dẫn xuy

một

tiếng.

Sau khi trở lại khách sạn, lập tức có thân vệ đến báo cáo bệnh tình của Trì Mộng

đãhỏi được từ chỗ Kỷ Tu.

„Nghe

nói

Trì Mộng tiểu thư

đã

từng

đi

qua biên cảnh, dường như

đã

chịu ảnh hưởng phóng xạ khoáng thạch vào lúc đó,

trên

cơ thể xuất

hiện

một

loại virus biến thể, làm cho thân thể của



ấy trong hai năm nay bắt đầu suy kiệt, nếu

không

nghiên cứu ra giải dược, có khả năng sống của Trì Mộng tiểu thư

không

còn bao lâu.“

Nghe được đáp án này, Trì An có chút ngoài ý muốn, „Chị ấy đυ.ng phải khoáng thạch gì?“

Thân vệ lắc đầu, „Việc này trưởng quan khu 4 cũng

đã

điều tra, nghe

nói

vì khi Trì Mộng tiểu thư

đi

biên cảnh tuổi còn quá

nhỏ, thời gian cách

đã

quá lâu, cho nên khi điểu tra có chút phiền toái.“

Trì An nghe đến đó, trong lòng hơi khẩn trương.



nhớ đến năm đó hai chị em



ở cùng cha mẹ Trì

không

có chuyện gì xảy ra, khi đó hai



dưới thân phận con trai sống ở khu vực dân thường, khi hai chị em còn

nhỏ, xácthật

có theo cha mẹ

đi

ra biên cảnh, trừ bỏ buôn bán, cũng là

đi

đào vàng.

Sau khi ba mẹ Trì qua đời ngoài ý muốn, Trì Mộng cũng từng cũng dẫn em

gái

đi

biên cảnh vài lần, cho đến khi



không

chịu nổi loại sinh hoạt khổ sở như thế, quyết định đến khu 4 trình báo thân phận, sau đó



không



đi

biên cảnh nữa, đều là

một

mình Trì An

đi.

Chờ sau khi thân vệ rời

đi, tâm thần Trì An có chút

không

yên.

Tư Ngang nhìn thấy



như vậy, ánh mắt trầm xuống, sau đó kéo



vào nhà vệ sinh tắm rửa.

Trong sương mù mờ mịt lượn lờ,

hắn

đem



đè lên bồn tắm, hôn gương mặt ướŧ áŧ của

cô,

nói: „An An, năm đó, sau khi cha mẹ nuôi các em qua đời, em và chị

gái

đãsống như thế nào?“

Trì An bị

hắn

hôn đến mức choáng váng, vô ý thức

nói: „Uhm... Cứ vậy thôi, ngày thường

đi

theo nhóm người đào vàng ra khỏi thành... Nếu vận khí tốt, có thể tìm đượcmột

ít khoáng thạch hiếm hoặc nguồn năng lượng tinh, vận khí

không

tốt,

thì

đói bụng...“

Ánh mắt

hắn

càng thâm trầm, „Hai chị em các em vẫn luôn bên nhau, chưa từng tách ra sao?“

„Dạ, trước khi chị ấy vào kim ốc, bọn em vẫn luôn ở bên nhau...“

Trong lòng Tư Ngang khẩn trương, bàn tay to nhấc lên, ôm



ra khỏi bồn tắm, lau sạch bọt nước

trên

người

cô, hơi nước làm thân hình



trơn bóng xinh đẹp vô hạn, ánh mắt

hắn

đầy băn khoăn nhìn thân hình thanh xuân tràn sức trẻ của

cô, nhìn kỹ hơn

thì

phát

hiện, thân hình



có bao nhiêu co dãn, mềm mại tràn đầy hơi thở thanh xuân,

không

hề có dấu hiệt kiệt sức nào.

Trong lòng

hắn

nhẹ

nhàng thở ra, khi nhìn qua thấy cặp mắt tràn đầy sương mù củacô,

hắn

cúi người hôn lên khóe mắt

cô, khi đặt



xuống cũng động thân tiến vào

cô.

Sau khi tắm rửa xong, cả người



mềm nhũn được

hắn

ôm trở lại giường,

không

chờ tóc khô

đã

ôm chăn ngủ mất.

Tư Ngang cầm khăn lông cẩn thận lau tóc cho

cô, dùng máy sấy

nhẹ

nhàng sấy tóc cho

cô, mái tóc tán loạn phủ

trên

chăn.

hắn

ngồi bên cạnh

cô, ánh mắt rơi xuống gương mặt trắng trẻo ngủ say của

cô, dường như



nằm mơ giấc mộng đẹp, đôi môi hồng hơi gợi lên, đáng

yêu

vô cùng, khiến

hắnmuốn ngừng mà

không

được.

Nhìn

một

lát,

hắn

lại nhịn

không

được hôn

cô, vuốt ve bộ ngực đẫy

đã

của

cô, đem hai chân



tách ra, tiến thân vào

cô.

Trì An bị

hắn

lăn lộn đến mơ mơ màng màng, mở mắt ra liếc nhìn

hắn

một

cái, trề môinói: „Tư quan chỉ huy, ngày mai

anh

còn

đi

họp đó, đừng làm nữa được

không...“

„không

sao,

anh

ba ngày

không

ngủ cũng

không

thành vấn đề.“

„...“

Bị

hắn

lăn lộn đến hơn nửa đêm, cuối cùng Trì An nặng nề

đi

vào giấc ngủ.

Hôm sau, khi Trì An tỉnh lại, mép giường bên cạnh

đã

không

có người.

Đầu giường có dán

một

tờ giấy nhắn, là do vị quan chỉ huy nào đó lưu lại,

nói

với

cô,hắn

đi

họp, muốn



hãy ngoan ngoãn mà đợi, đừng chạy loạn lung tung, cũng

khôngđược phép

đi

câu dẫn đàn ông khác, chờ buổi tối

hắn

trở về

sẽ

dẫn



đi

ăn

đi

chơi.

Trì An nhìn tờ ghi chú

thì

làm mặt quỷ, sau đó lăn lộn

một

lúc

trên

giường rồi mới đứng dậy

đi

rửa mặt.

Gọi nhân viên khách sạn mang bữa sáng lên phòng, sau khi dùng xong bữa sáng,

thìlấy notebook ra, bắt đầu ghi lại những phát

hiện

mới cũng như số liệu nghiên cứu thực tế.

một

ngày rất nhanh trôi qua.

Vị quan chỉ huy trong

một

bộ quân trang cũng trở về, tự mình đến đón



ra ngoài chơi.

Trì An đối với lần

đi

chơi này cũng

không

có bao nhiêu khát vọng, nhưng có người đàn ông của mình bồi bên cạnh, ý nghĩa lập tức

không

giống nhau,



đem việc

hắn

bồi mình trở thành

một

buổi hẹn hò, tương đương nghỉ phép.



vội vàng

đi

tìm quần áo để thay ra, hôm nay vốn định mặc quần áo trung tính ra cửa, sau đó

thì

thấy vị quan chỉ huy lấy

một

chiếc váy liền thân màu xanh từ tủ ra,

nóivới

cô: „Mặc cái này

đi.“

hắn

nói

xong, cũng kéo



qua

một

bên, ngón tay thô ráp

đi

vào thăm dò dưới vạt áo của

cô, vuốt ve bụng

cô, rồi lại hướng lên ngực, ở đó bóp

nhẹ

một

cái, mới vừa lòng cởϊ qυầи áo



ra, đem



gái

chỉ mặc duy nhất qυầи ɭóŧ

nhỏ

ôm vào lòng.

Thân hình cao lớn của

hắn

càng làm tôn lên vẻ

nhỏ

nhắn tinh tế của

cô, dưỡng

đã

ba năm, cũng

không

nuôi được nhiều thêm miếng thịt nào, chỉ là so với trước kia có đẫy đà hơn

một

chút, trở thành bánh bao

nhỏ,

một

tay có thể nắm được.

Chờ sau khi

hắn

giúp



mặc váy xong, sau khi ngón tay thon dài giúp



khóa khóa kéo phía sau, Trì An từ trong lòng ngực

hắn

nhảy xuống, nhìn chỗ giữa hai chân

hắnđang

phình lên, bất đắc dĩ

nói: „Sao

anh

lại tự ngược mình như vậy?“

thật

không

thể hiểu nổi người đàn ông này, chỉ thích tự ngược bản thân.

Ánh mắt

hắn

nóng bỏng,

không

chút nào để ý mà đứng lên,

nói: „không

sao cả, tối nay lại làm em.“ Dứt lời,

hắn

nhanh chóng

đi

vào phòng vệ sinh giải quyết.

Trì An

thật

không

còn lời gì để

nói.

Từ sau khi phát

hiện

phụ nữ ở thế giới này

không

cần gặp „dì cả“ đến thăm hàng tháng,

không

có lý do gì cự tuyệt

hắn

cầu hoan, nên gần như

hắn

động dục với



mỗi ngày. Có thể

nói

là suốt đêm

không

nghỉ ngơi.

một

đêm bảy lần

thì

tính là gì, đàn ông thế giới này

không

phải là người bình thường, quả thực là trâu.

Chờ vị quan chỉ huy kia chỉn chu từ phòng vệ sinh

đi

ra, hai người mới ra cửa

đi

chơi.

Lần này người theo đuôi đổi thành Lục Hành.

„Nơi tham quan ở thành trung ương rất nhiều, muốn tôi mang



đi

mở mang tầm mắtkhông?“ Lục Hành nhìn Trì An làm mặt quỷ, vừa nhìn là biết

không

có ý tốt.

Trì An nhìn

hắn

bĩu môi, „anh

dám

nói

lời này với Tư Ngang

không?“

Lục Hành nhìn Tư Ngang

đang

nói

chuyện với

một

quân nhân lớn tuổi cách đó

khôngxa, lập tức kinh sợ.

hắn

không

dám.

Trì An che miệng cười thích ý,



rất thích nhìn thấy bộ dạng ăn mệt của bọn họ.

Nhìn thấy vị quân nhân lớn tuổi lôi kéo Tư Ngang, biết

hắn

trong nhất thời

không

thể quan tâm đến bên này, Lục Hành liền hỏi

cô: „Ban ngày chúng tôi

đi

họp,



một

mình trong phòng có phải rất chán đúng

không? Có muốn tôi dẫn



ra ngoài chơi

không?“

Trì An khinh thường

nói: „không

phải

anh

phải

đi

theo viết biên bản sao? Làm sao dẫn tôi

đi

chơi? Tôi

không

cần người bồi, tôi cũng rất bận.“

„Còn bận nghiên cứu gì đó à?“ Lục Hành tò mò hỏi, „Đúng rồi, tôi còn chưa hỏi

cô, rốt cuộc



nghiên cứu gì thế?“

Trì An nhìn

hắn

không

nói

lời nào.

Trong lòng Lục Hành rơi lộp bộp, mở to hai mắt, „không

thể nào,

thật

sự

có...“

Trì An chần chờ

một

lát, mới

nói: „Tôi mới lấy được vài số liệu từ Tư Ngang, xác

thậtcó

một

chút tâm đắc, nhưng...“

Lục Hành thu lại thần sắc

trên

mặt, cả người nghiêm túc hẳn lên.

„Nhưng khi

không

thể giải quyết tỉ lệ nam nữ của thế giới, nghiên cứu của tôi

sẽ

khôngcông khai.“ Trì An

nói.

Lục Hành

không

biết tư vị trong lòng là gì, cũng hiểu



băn khoăn của Trì An.

Lúc trước ở biên cảnh, khi đột nhiên nghe được ý tưởng nghiên cứu của Trì An, xácthật

hắn

vô cùng chấn động,

hắn

biết việc này đại biểu cho điều gì, lúc trước

khôngphải

không

có người

nói

ra chuyện này, nhưng tất cả đều chấm dứt trong thất bại. Nhưng xúc động qua

đi, lý trí trở về,

thì

hiểu



ý tưởng của



rất tốt đẹp, nhưng

sẽkhông

quá thuận lợi, cho dù Trì An

thật

sự

là thiên tài có thể giải quyết được vấn đề gen khuyết tật của phái nam, chỉ sợ chính



sẽ

là người đầu tiên phủ định.

Vì bản thân



là nữ giới,



phải vì phái nữ mà suy xét,

không

thể khiến các



lâm vào tình cảnh

không

tốt.

Cuối cùng Lục Hành chỉ có thể

nói: „Nếu là như thế, khả năng cả đời



cũng

không

có biện pháp công bố nó ra.“ Thấy



nhíu mày,

hắn

tỏ vẻ

không

sao cả, „Con người chúng ta vốn sinh ra

đã

như vậy, là nam hay là nữ

thì

đều

đã

được quyết định từ khi ra đời,

không

ai có thể vừa mới ra đời mà có suy nghĩ cả,



hiểu chưa?“

Trì An nhíu mày càng sâu.

Lúc này, Tư Ngang

đi

tới, tự nhiên ôm bả vai Trì An, hỏi: „Hai người

nói

gì thế?“

Lục Hành bị

hắn

nhìn đến đổ mồ hôi lạnh,

không

muốn bị

hắn

hiểu lầm, lập tức

nói: „đang

nói

thành quả nghiên cứu của Trì An,

không

biết



ấy nghiên cứu thế nào rồi, cho nên hỏi

một

chút.“ Dứt lời,

hắn

lại cười ha hả hai tiếng.

Thoạt nhìn

thật

ngốc mà.

Tư Ngang ừ

một

tiếng, rồi nắm tay Trì An rời khỏi.

Hội nghị quân

sự

lần này kéo dài nửa tháng.

Mấy ngày trước là hội nghị quân

sự, mãi cho đến mười ngày cuối mới triển khai diễn tập quân

sự.

Diễn tập quân

sự, cũng là

một

hình thức thể

hiện

thực lực quân

sự

của từng khu.

Thời điểm bọn họ họp hành, mỗi ngày Trì An đều ở trong phòng, chờ đến khi diễn tập quân

sự,



mới

đi

theo ra ngoài,

đi

xem diễn tập quân

sự

ở thế giới này.

Nhưng ngẫu nhiên Trì An cũng

sẽ

gặp người làm ảnh hưởng tâm tình mình.



rấtkhông

vui.

Lại gặp mặt

anh

em nhà Đoan Mộc

một

lần nữa, thấy được tâm tình



thật

sự

khôngtốt, Đoan Mộc Thư

nói: „Trì tiểu thư, xin thứ lỗi, tính tình A Linh

không

tốt lắm.“



cười

một

tiếng: „Tôi cũng

không

phải là ba mẹ

anh

ta,

không

cần thứ lỗi.“

Đoan Mộc Thư bị



làm sặc, bất đắc dĩ cười

một

tiếng, cũng

không

tức giận,

nói

sang chuyện khác, „Đúng rồi, thân thể Mộng tiểu thư gần đây rất suy yếu,



ấy rất nhớ

cô, Trì tiểu thư nếu rãnh

thì

đến thăm



ấy

một

chút.“

„Dĩ nhiên, đó là chị tôi, tôi

sẽ

đi.“ Trì An

nói, nhìn

hắn

nói

thêm

một

câu, „Xin lỗi,không

tiếp được.“ Sau đó



mang mấy thân vệ rời

đi.

Đoan Mộc Linh đứng trong đám người, nhìn bóng dáng



dần biến mất, trong mắt chợt lóe lên tia khát máu rồi nhanh chóng biến mất.

Trì An mang theo mấy thân vệ quẹo phải quẹo trái, cuối cùng

đi

vào khu vực được bố trí cho người nhà, trong mắt

một

đám phụ nữ hoặc người chuyển giới,



vô cùng lạnh lùng cao ngạo mà đến chỗ của khu 5.

Người ở khu vực giành cho người thân của khu 5 là ít nhất, phụ nữ mang vòng cổ xích chó chỉ có ba người, người chuyển giới cũng

không

nhiều lắm, khoảng mười mấy người, đều là người nhà khu 5, khi ngồi chung với người của những khu khác, có vẻ rất đáng thương.

Ánh mắt

một

đám người đều rơi xuống người Trì An,



trực tiếp làm lơ, chọn vị tríkhông

ai ngồi ngồi xuống.

Trì An vừa mới ngồi xuống,

thì



một

phụ nữ chừng 40 tuổi

đi

đến bên cạnh

cô, nhìncô

mỉm cười, hỏi: „Tôi có thể ngồi đây

không?“

Trì An

không

biết bà ta là ai, nhưng thân vệ

đi

sau bà ta thân thủ bất phàm, có thể thấy thân phận

không

đơn giản, nên



gật đầu đồng ý.

Người phụ nữ ưu nhã ngồi xuống, lập tức có người phục vụ đem hoa quả trà bánh và điểm tâm lên đặt trước mặt bà.

Bà ta ngồi xuống

không

lâu,

thì

có người vội sang chào hỏi và

nói

chuyện phiếm, thái độ vô cùng cung kính.

Trì An ngồi

một

bên nghe, mới biết người phụ nữ là tổng thống phu nhân của liên minh lãnh đạo loài người, nên hiểu ngay vì sao mọi người lại tôn kính bà ta như vậy. Nhưng mà, bà ta sao lại chọn vị trí của khu 5, còn là vị trí bên cạnh Trì An, khiến

côlập tức trở thành tiêu điểm của mọi người.

Sau khi người phụ nữ kia đuổi hết đám người kia, mới quay lại mỉm cười nhìn Trì An.

„cô

là bạn

gái

Tư Ngang?“

Trì An đứng lên, lễ phép

nói: „Tổng thống phu nhân, chào bà.“

Tổng thống phu nhân cười bảo



ngồi xuống, ôn hòa

nói: „Tôi và Tư Ngang cũng coi như là bạn cũ,

không

nghĩ tới cậu ta đợi lâu như vậy, lại chọn



làm bạn

gái,

thậtđúng là khó được...“

nói

chuyện giống như người lớn của đàng trai, khiến Trì An ngượng ngùng, nên càng ôn nhu thẹn thùng.

Quả nhiên, ánh mắt tổng thống phu nhân nhìn



càng lúc càng vừa lòng.

Hai người phụ nữ hàn huyên với nhau, bà ấy là

một

người rất có kỹ xảo trò chuyện, lặng yên

không

tiếng động khiến người ta bộc lộ ra hết. Trì An trải qua nhiều thế giới như vậy, kinh nghiệm

không

ít, làm sao mà

không

rõ, nên chỉ tỏ vẻ

không

biết, cười tủm tỉm đáp lại.

Chờ đến khi diễn tập bắt đầu, tổng thống phu nhân bất đắc dĩ phát

hiện, hai người trò chuyện lâu như vậy, lại giống như

không



nói

gì.