Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Liêu Thần

Chương 101: Nam thừa nữ hiếm 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đại diện đàm phán đến từ khu bốn lập tức đen mặt. Nếu

không

phải vì hoàn cảnh

không

thích hợp, có lẽ ông ta

đã

trực tiếp rút súng ra rồi.

Ngược lại đám quan chấp hành của khu năm

thì

trong lòng

đã

phấn khích đến nở hoa rồi,

âm

thầm ném cho quan chỉ huy

trên

kia ánh mắt như ý

nói: “Làm tốt lắm’.

Thế nhưng lúc đứng trước mặt người của khu bốn

thì

lại bày vẻ mặt dối trá

nói: “Trì tiểu thư

đang

ở đây, các người đừng càn rỡ như vậy, coi chừng dọa hư



ấy đấy. Nên biết rằng vào nửa tháng trước, khi quan chỉ huy của chúng tôi đưa



gái

này về

thì

đã

thấy

trên

người



ấy có nhiều chỗ bị súng bắn đả thương, ai cũng cho rằng



ấy

sẽ

không

sống nổi. Các người nên biết đàn bà con

gái

trời sinh

đãmang thể chất yếu ớt,

không

thô ráp như đám lão gia chúng ta, cần phải cẩn thận che chở thương

yêu…”

Câu

nói

này lập tức khiến người của khu bốn bực tức, trong lòng thầm nguyền rủa tên khốn kiếp

đãthương tổn đến



gái

hôm đó. Nếu

không

phải tại

hắn

bắn súng làm



gái

bị thương

thì

làm gì có chuyện họ để cho người khu năm cướp người

đi

một

cách dễ dàng như vậy???

Khó khăn lắm nội thành khu bốn mới xuất

hiện

một

người con

gái

đang

đến độ trưởng thành, vốn dĩ phải đưa



gái

ấy về kim ốc, nhưng rốt cuộc lại bị khu năm phỗng tay

trên.

thật

đúng là giận đến mức phải vỗ ngực thùm thụp mà!

Mấy năm gần đây, lượng nữ giới được chào đời càng lúc càng khan hiếm, nếu

không

có cánh phụ nữ vậy đám đàn ông chẳng phải là nghẹn chết rồi sao? Ngoài phụ nữ ra, có kẻ nào

trên

thế gian này có thể giải được mật mã trong gen tin tức? Phụ nữ ở thế giới này quan trọng đến nhường nào,

không

cần

nóicũng biết. Mỗi

một

khu có thêm

một

phụ nữ, cũng có nghĩa họ lại có thêm

một

phần hy vọng.

Nghĩ đến đây, chợt lại nghe người của khu năm – Tra Khắc bật cười khanh khách thiếu thiện cảm với vị quan chấp hành: “Mà nhắc đến chuyện này, chúng tôi còn chưa biết người nổ súng với Trì tiểu thư là vị nào? Nghe

nói

là Đoan Mộc Sách của khu các người

thì

phải?”

Quan chấp hành khu bốn mặt đen lại: “không

phải Đoan Mộc Sách, là Đoan Mộc Linh.”

“Là Đoan Mộc Linh đó sao?” Vẻ mặt Tra Khắc

không

mấy đồng tình, “Đoan Mộc Linh trời sinh

đã

là kẻ điên

không

giống người bình thường. Các người vậy mà lại để

hắn

đuổi bắt phụ nữ yếu đuối? Chẳng trách lúc Trì tiểu thư được đưa về

thì

ngay cả mạng cũng sắp cạn, nếu

không

phải khu năm chúng tôi gắng sức cứu



ấy, chỉ sợ …”

Vừa

nói, lại thở dài lắc đầu.

Mặt của quan chấp hành khu bốn và nhân viên đứng cạnh càng lúc càng đen.

Kỳ

thật

trong lòng bọn họ cũng

đang

mắng chửi tên thất đức nào đó

đã

phái người

đi

bắt Trì An lại.

rõràng ban đầu người

đi

là Đoan Mộc Sách, lý nào cuối cùng lại trở thành tên điên Đoan Mộc Linh kia được? Nếu Đoan Mộc Sách

đi

bắt, nhất định

hắn

sẽ

đưa

một



nương còn khỏe mạnh lành lặn trở về, căn bản

sẽ

không

để cho người khu năm chiếm đươc tiện nghi. Báo hại giờ đây bọn họ chỉ đành phải đến tận nơi để đàm phán.

Trì An chôn trong ngực Tư Ngang nghe người của hai khu đấu khẩu bằng nước miếng, nghe được Tra Khắc đem thương thế của nàng ra thêm mắm dặm muối mà mặt

không

đổi sắc, quả

thật

là người có bản lĩnh đầy mình. Nàng lại nhịn

không

được chôn mặt trong lòng Tư Ngang,

âm

thầm phì cười.

Ở phương diện tranh luận này, kỳ

thật

cánh đàn ông cũng biết làm trò lắm.

Rốt cuộc, quan chấp hành khu bốn đành phải thôi đấu võ mồm với Tra Khắc, quay đầu nhìn sang Trì An, cố gắng điều chỉnh giọng

nói

sao cho

nhỏ

nhẹ, ôn hòa

nói: “Trì tiểu thư, tôi là quan chấp hành khu bốn, cơ thể của



đã

khỏe hơn chưa?”

Trì An lặng lẽ ngóc đầu liếc

hắn

một

cái, sau đó lại càng thêm rúc vào lòng Tư Ngang,

nhỏ

giọng đáp: “Tốt hơn nhiều rồi …”

Nhìn thấy dáng vẻ bị dọa muốn vỡ mật của

cô, đại diện của khu bốn lại thầm kịch liệt mắng chửi tên điên biếи ŧɦái Đoan Mộc Linh hơn, ngữ khí

không

khỏi càng thêm nhu hòa.

“Trì tiểu thư, tôi thay mặt toàn thể khu bốn

nói

lời xin lỗi với

cô, lúc ấy chúng tôi

không

hề biết Đoan Mộc Linh

sẽ

nổ súng bắn

cô. Kỷ tu

đã

hạ lệnh nhốt Đoan Mộc Linh bắt

hắn

đi

lính ở biên cảnh rồi. Và để biểu đạt thành ý xin lỗi, chúng tôi

đã

thương lượng xong và chấp thuận để Trì tiểu thư được quyền lựa chọn phối ngẫu khi đủ tuổi trưởng thành,

không

can thiệp vào chuyện này. Ngay cả số lượng phối ngẫu cũng để chính



định đoạt.”

Trì An im lặng

không

lên tiếng, khi người nọ vừa

nói

sẽ

không

can thiệp



lựa chọn phối ngẫu

thì

liền cảm giác được cơ thể của người

đang

ôm



bỗng dưng siết lại, các bắp thịt dần trở nên căng cứng. Có thể thấy được

hắn

vô cùng để ý chuyện này.



cúi đầu che

đi

tươi cười bên khóe miệng, mãi sau khi vị quan chấp hành kia

nói

xong, Trì An mới lặng lẽ quay đầu nhìn

hắn.

Vị quan chỉ huy khu bốn dùng ánh mắt vô cùng kiên nhẫn nhìn

cô, tận lực bày ra bộ dáng dịu dàng đến hết mức có thể.

Đàn ông ở thế giới này, chỉ cần có được gen chiến sĩ

thì

đa số những người này đều có ngoại hình tuấn tú, vị quan chỉ huy này cũng như vậy. Tuy rằng tuổi hơi lớn, nhưng lúc cười rộ lên

thì

đích thị là

mộtsoái ca trung niên, dễ dàng tạo được thiện cảm với những



gái

nhỏ

bé.

“Trì tiểu thư,



thấy thế nào?” Quan chấp hành khu bốn

nhỏ

nhẹ

hỏi.

Trì An lại liếc ông ta

một

cái, nhút nhát hỏi: “Nếu là vậy, tôi chỉ cần Tư Ngang là được rồi phải

không?”

Mọi người: “…”

Sau khi hiểu được ý của Trì An, đám đàn ông

đang

có mặt tại đây đều há hốc mồm nhìn

cô, có ảo giác rằng dường như mình

đã

nghe lầm.

Duy chỉ có

một

người là

đang

vô cùng sung sướиɠ cao hứng,

nói

thẳng ra cũng chỉ có người đàn ông

đang

ôm Trì An vào lòng, cánh tay căng cứng hơi buông lỏng, ánh mắt nheo lại tỏ



tâm trạng

đang

rất vui sướиɠ của mình.

Tiếp sau đó, hai người đàn ông của khu bốn đồng thời nhảy dựng lên, kích động

nói: “Làm sao có thể như vậy được?”

Thậm chí đám quân nhân còn lại cũng híp mắt nhìn

cô, dáng vẻ mờ mịt

không

thể hiểu nổi.

Trì An

một

bộ dạng bị dọa hoảng hồn, lập tức lại rúc trong lòng Tư Ngang, Tư Ngang thuận thế dùng bàn tay to bè của mình che mắt



gái

trong ngực, dịu dàng dỗ dành.

Thấy vậy, hai vị quan chấp hành lại ép kích động xuống, liếc nhau tằng hắng

một

cái.

Tra Khắc nghĩ, nội thành ở khu năm là nơi có ít đàn bà phụ nữ nhất nơi này. Bây giờ phải khó khăn lắm mới thấy quan chỉ huy của họ lừa được

một



gái

hơn nữa lại còn là



gái

còn

đang

vị thành niên đem về đây,



ràng là chưa trải qua nghi thức xử nữ, hiển nhiên là quý giá hơn bất kỳ người đàn bà nào khác. Tuy rằng tam quan của



gái

này có chút

không

bình thường, nhưng trước hết phải giữ được người ở lại khu năm này, rồi về sau có chậm rãi thay đổi tam quan của



gái

cũng chưa muộn.

Còn quan chấp hành khu bốn

thì

lại có chút dở khóc dở cười, ý trong lời

nói

có phần sâu sắc: “Trì tiểu thư, tôi hiểu,



ngay từ

nhỏ

đã

sống như người bình thường cho nên ý thức có phần thiếu sót, chỉ có điều … thân là nữ giới, tuyệt

không

thể chỉ có

một

phối ngẫu, điều này

không

phù hợp với quy định của pháp luật, cũng

không

phù hợp với nguyên tắc của thế giới.”

Trì An vẫn giữ bộ dáng “chú

nói

cái gì tôi đều nghe

không

hiểu”, vô tội nhìn ông ta.

“Trì tiểu thư, dựa theo pháp luật, phối ngẫu của



phải từ bốn người trở lên.” Tra Khắc tốt bụng bổ sung thêm

một

câu.

Trì An nghe vậy khóe miệng liền giật giật.



thực

sự

rất muốn mắng chửi cái thế giới biếи ŧɦái này, vốn là tam quan của



rất bình thường, thế mà giờ đây khi ở trong thế giới này lại biến thành tam quan bất chính sao!?

“không, ngoại trừ Tư Ngang, ai tôi cũng

không

thèm!”



giống hệt

một

thiếu nữ vị thành niên mắc bệnh cố chấp, ngang bướng

nói.

“Trì tiểu thư …”

“Mấy người

không

cần

nói

nữa, ngoại trừ Tư Ngang, ai tôi cũng

không

cần!” Chân mày



nhướn lên, vẻ mặt dữ tợn.

Thái độ sừng sỗ hệt như

một



mèo xù lông này làm cho quan chỉ huy khu bốn

đang

thận trọng lập tức ngây người.

Sau đó ông ta lập tức trừng mắt nhìn Tư Ngang, “Cục trưởng quan, rốt cuộc

anh

đã

làm gì Trì tiểu thư, làm sao



ấy lại có ý nghĩ

không

bình thường như vậy cho được?”

Tư Ngang bọc lấy người trong ngực mình, thờ ơ

nói: “Tôi

thì

lại thấy rất tốt.”

Lời này tức khắc khiến hết thảy đám đàn ông ở đây đều trợn trắng mắt, tất nhiên

hắn

cảm thấy tốt rồi, có

một



bé mới lớn thề thốt chỉ cần

một

người là mình, đàn ông nào cũng

không

cần, quả

thật

đây chính là ước mơ của tất cả đàn ông rồi còn gì --- dù nằm mơ cũng cảm thấy sung sướиɠ nữa đấy!

Tư Ngang vẫn bộ dáng ung dung như cũ,

không

hề bị uy hϊếp.

Mọi người thấy

một

màn này, sắc mặt thâm trầm, nhưng lại chỉ có thể nén nhịn.

Đừng gấp, còn nhiều thời gian mà,

một



gái

sao có thể chỉ thuộc về

một

người đàn ông?

thật

khônglogic tí nào!

Trì An thấy bọn họ nhanh chóng lấy lại

sự

tỉnh táo, tâm liền lảo đảo

một

cái, hoài nghi có phải mình

đãbỏ sót điều gì rồi hay

không.

không

để



có cơ hội nghĩ ngợi, quan chấp hành khu bốn liền bắt đầu tấn công mạnh mẽ hơn, cãi vã kịch liệt với đám người khu năm về vấn đề ai có thể sở hữu Trì An. Người khu bốn

thì

kiên quyết đưa

côvề, người khu năm lại cho rằng người khu bốn

đã

nổ súng và xúc phạm đến nữ giới,

đã

không

có tư cách đòi người được nữa.

Trì An nhìn đôi bên giằng co càng lúc càng dữ dội, hai mắt dần thấy mệt muốn ngáp, nhưng vừa ngáp được

một

nửa liền lập tức ngậm miệng lại.

Lục Hành, Nguyên Tịch, Tra Khắc đều quét mắt qua, dưới những cặp mắt khác nhau của đám đàn ông tại đây, cơn ngáp của Trì An nhất thời liền xẹp xuống, trong lòng có hơi sợ hãi.

Sau đó bọn họ lại quay đầu, tiếp tục cãi lộn.

Hành động quỷ dị của đám đàn ông này làm lòng Trì An càng thêm hoang mang, cho đến khi có

mộtbàn tay

nhẹ

nhàng vỗ lên lưng mình,



mới ngẩng đầu lên nhìn Tư Ngang, lộ ra nụ cười ngọt ngào với

hắn.

Người đàn ông cúi đầu nhìn Trì An, ngón tay nóng hổi vén mái tóc ngắn rơi bên má



ra sau tai, hỏi: “Ăn điểm tâm chứ?”

“Ăn rồi, là Lục Hành đưa cho.”



khéo léo trả lời.

Tư Ngang ngẩng đầu liếc thoáng qua Lục Hành, ánh nhìn mang theo ý hàm xúc khó tả, sau đó lại cúi đầu trò chuyện với Trì An,



đều tựa vào lòng

hắn

mà trả lời từng câu

một, dáng vẻ nhu thuận

khôngthôi.

Cánh đàn ông bên dưới mặc dù

đang

cãi nhau nhưng thực chất vẫn liếc mắt nhìn sang bên này, lúc thấy

một

màn như vậy, hàm răng nhất thời nghiến chặt.

một



gái

trân quý như vậy thực

sự

rất hiếm thấy,

một

trăm người đàn ông cũng chắc gì

đã

được chạm vào

một

người phụ nữ, thế mà tên đàn ông kia lại muốn độc chiếm

một



bé còn vị thành niên, bọn họ sao có thể

không

căm giận cho được?

Cho dù là người của khu năm, khi nhìn thấy dáng vẻ của mỹ nhân trong ngực quan chỉ huy của bọn họ

thì

vẫn

không

nén được hâm mộ xen lẫn ghen tị.

Bọn họ để



gái

này ở lại đây thực ra cũng là

đang

cho chính mình

một

cơ hội, đâu thể nào để quan chỉ huy dễ dàng được lợi như vậy được.

Tư Ngang vờ như

không

cảm giác được oán niệm của bọn đàn ông bên dưới, thấy bọn họ tranh nhau

một

hồi vẫn

không

chịu dừng, đến tận buổi trưa vẫn

không

có kết quả, bèn

nói: “đã

đến giờ trưa rồi, hay là mọi người dùng bữa trước, ngày mai lại bàn tiếp.”

“không

được, hôm nay phải …” Quan chấp hành khu bốn liền cự tuyệt.

“An An

đã

đói bụng.” Tư Ngang bình tĩnh

nói.

Trì An lập tức phụ họa, “Đúng vậy, bụng tôi đói rồi.”

Khóe miệng Tư Ngang hơi nhếch lên, nhìn những người đàn ông ở phía dưới.

Vì vậy mọi người liếc nhìn nhau

một

cái, trầm mặc đứng dậy tiến về gian phòng bên cạnh dùng cơm.

Trì An bị Tư Ngang ôm

đi

qua, tuy rằng hành động này làm



thấy rất xấu hổ, nhưng đối mặt với những vẻ mặt quái lạ và ý đồ thiếu đứng đắn của đám đàn ông, Trì An quyết định vẫn nên ngoan ngoãn dính lấy Tư Ngang thôi, để đám người kia biết quyết tâm của



kiên nghị đến cỡ nào.

một

người đàn ông

đã

đủ, nếu



mà hưởng thụ trái ôm phải ấp giống như những người phụ nữ ở thế giới này,

nói

không

chừng Tư Ngang

sẽ

thẳng tay gϊếŧ chết từng tên

một, sau đó

sẽ

gϊếŧ chết

cô, tiếp đó

sẽ

tự sát, và rồi bọn họ

sẽ

lại gặp nhau ở thế giới tiếp theo.



còn

không

biết thế giới tiếp theo

sẽ

là cái dạng gì nữa, thôi

thì

trước hết sống nốt ở thế giới này

đi

rồi

nói

sau!

Hạ quyết tâm, Trì An gắt gao

đi

theo Tư Ngang.

Quân sĩ đưa cơm trưa tới cho bọn họ, Trì An ngoan ngoãn ngồi yên bên cạnh Tư Ngang, nhìn phần cơm Tây trước mặt, rất thức thời yên lặng để

hắn

đút cho mình.

một

màn này,

một

lần nữa khiến cho đám đàn ông kinh ngạc đến hóa đá.

Trì An có chút

không

hiểu, vẻ mặt mờ mịt nhìn họ.

Quan chỉ huy khu bốn vô cùng đau đớn nhìn

cô, dùng ánh mắt sắc như dao nhìn Tư Ngang,

nói

với

cô: “Trì tiểu thư, tôi có nghe Mộng tiểu thư chị của



từng

nói,



sống như người bình thường ngay từ

nhỏ, hơn nữa còn lấy thân phận con trai để sinh sống, vì vậy đối với

một

số ý thức của người con

gái

côvẫn chưa hiểu …”

nói

tầm bậy,



hiểu còn nhiều hơn ông ta nữa đó.

Trong lòng Trì An thầm nghĩ, bà đây

đã

sống kiếp phụ nữ được mấy đời rồi nhé.

Nhưng sau đó, lời tiếp theo của vị quan chỉ huy lập tức làm



súyt

thì

bị sét đánh làm cho bất tỉnh.

“Trì tiểu thư, tôi cho rằng quan chỉ huy khu năm có ý đồ bất lương, theo đuổi



nhân lúc



đang

bị thương. Thực

sự



không

nên đồng ý để

hắn

đút



mới phải, đây là

hắn

đang

biểu thị việc muốn được làm người đàn ông đầu tiên của



đấy …”

“Phụt ---!”

Trì An phun cơm, sau đó ho khù khụ

một

trận

không

dứt.

Đám đàn ông ở đây im lặng nhìn dáng vẻ đáng thương rơi nước mắt vì sặc của Trì An, sau đó Nguyên Tịch lặng lẽ đưa cho



một

khăn tay sạch

sẽ.

Lục Hành đến chậm

một

bước liền rút lại khăn tay

đang

chuẩn bị đưa tới, đổi lại bưng

một

ly nước chanh cho

cô.

Trì An dùng khăn tay bịt miệng và mũi, hai mắt đẫm lệ, mờ mịt nhìn cánh đàn ông trước mặt. Suýt chút nữa là ngẩng mặt lên trời thở dài.

Đây là lần đầu tiên Trì An nghe

nói, người đàn ông chủ động đút đồ ăn cho người nữ chính là

đang

ám chỉ muốn được trở thành người đàn ông đầu tiên của



gái

đó.

nói

như vậy là hôm qua lúc ở trong phòng,



mặc cho

hắn

đút bánh ngọt cho mình, vậy chẳng phải là

đã

chấp thuận ý tứ của

hắn

rồi sao?

Đừng có hài hước như vậy có được

không?

Nhưng đám đàn ông ở đây

thì

tuyệt

không

cho rằng đây là chuyện cười, bởi thực chất quy tắc ở thế giới này chính là như thế. Nhìn thấy



ngoan ngoãn để người đàn ông nọ đút cho mình, vậy có nghĩa



đãchấp thuận

sự

theo đuổi của người đàn ông đó, càng cho phép

hắn

trở thành người đàn ông đầu tiên của mình.

Con mẹ nó chứ!

Tư Ngang lại sai người đem ra đồ ăn sạch

sẽ

một

lần nữa, tiếp tục đút



ăn.

Trì An ăn đến bao tử cũng muốn nghẹn, bị nhiều người đàn ông nhìn mình bằng cặp mắt quỷ dị như vậy

thì

dù bao tử có lớn cách mấy cũng

không

cách nào nuốt nổi.



muốn tự mình ăn, nhưng chạm phải cặp mắt thâm trầm của Tư Ngang

thì

lập tức đè nén xuống, quẫn bách đầu hàng số phận.

thật

vất vả lắm mới ăn xong bữa cơm, Trì An viện lý do cơ thể

không

khỏe, phải về phòng nghỉ ngơi.

“Hôm qua em

đã

đi

dạo lâu như vậy, cũng

đã

mệt mỏi rồi.” Tư Ngang sờ sờ mặt

cô, sai Lục Hành đưa



trở về phòng.

Trì An ngoái đầu nhìn

hắn

tiếp tục ngồi ở đàng kia, nhàn hạ nhìn quan chấp hành hai khu cãi nhau,

không

khỏi cảm khái những người này cũng thiệt rảnh quá

đi.

“Thực ra họ

không

phải là rảnh, mà là vấn đề của phụ nữ luôn quan trọng hơn so với bất cứ chuyện gì khác.” Lục Hành dẫn



trở về phòng,

một

bên giải thích, “Vừa khéo

hiện

tại biên cảnh

không

có chiến

sự, phía Vũ tộc cũng an phận, cho nên quan chỉ huy mới

không

có bận rộn như vậy.”

Trì An ồ

một

tiếng, dò xét liếc

hắn

một

cái,

không

nói

gì.

Lục Hành lặng lẽ nhìn

cô, đột nhiên hỏi: “Trì An, vì sao em chỉ muốn

một

người đàn ông?”

Da mặt Trì An co giật, cự tuyệt trả lời vấn đề này.

Lòng tham của



rất

nhỏ, chỉ chứa vừa

một

người đàn ông bộ

không

được sao?

“Quan chỉ huy đúng là mẫu người đàn ông vô cùng ưu tú, nhưng là phụ nữ

không

có khả năng chỉ có

một

người đàn ông.

một

người đàn ông có thể thỏa mãn được em sao?” Lục Hành lại tự độc thoại.

Trì An lập tức giận dữ, dồn linh lực tụ xuống bàn chân,

một

cước đá về phía

hắn.

Lục Hành phát giác được nguy hiểm, lắc mình tránh thoát, nhìn thấy Trì An

không

hề thu chân lại mà tiếp tục đá lên bức tường kim loại bên cạnh, kế đó mặt tường liền lõm vào trong. Lục Hành tức khắc lặng người, kế đó lại chầm chậm quay đầu nhìn Trì An.

Trì An lập tức ngồi xổm xuống, đau đớn ôm chân.

Mẹ nó, đau muốn chết luôn!

Nhìn bộ dạng



gái

nhỏ

giống như muốn khóc, Lục Hành

không

biết nên làm gì, tuy hơi buồn cười nhưng có điều khi thấy vết lõm nơi mặt tường

thì

có muốn cười cũng cười

không

nổi.



nàng này quả nhiên vô cùng kỳ lạ, chân cũng mạnh

thật

đấy!

“Em

không

sao chứ?”

Trì An hai mắt rưng rưng, cố kìm nén cơn đau: “anh

thử lấy thiết côn ra đập lên chân mình xem có sao

không.”

Lục Hành tằng hắng

một

cái, lại liếc mắt nhìn mặt tường phía bên kia, cuối cùng cúi người trực tiếp ôm Trì An trở về phòng.

Trì An có chút

không

quen, định bảo

hắn

yên tâm thả mình xuống

thì

bị

hắn

cười lạnh nhả

một

câu, “Là quan chỉ huy ra lệnh cho tôi đưa em về phòng.” Thế là đành phải nuốt lời trong bụng xuống.

Chờ sau khi về phòng và được Lục Hành đặt xuống giường,



liền lập tức đẩy

hắn

ra kéo dài khoảng cách.

Lục Hành thấy thái độ xa lánh

không

kịp của



thì

nhất thời cảm thấy buồn bực, tuy rằng giá trị sức mạnh của

hắn

không

cao bằng quan chỉ huy, nhưng dù gì

hắn

cũng nằm trong hàng ngũ những người mạnh nhất, vì sao



gái

này lại xua đuổi

hắn

như đuổi tà như vậy?

Lúc Lục Hành bước vào tìm thuốc đưa tới, Trì An lại tiếp tục cự tuyệt

hắn

giúp mình bôi thuốc.

Lục Hành nhìn

cô, buông rượu thuốc xuống, hai tay đút vào trong túi quần, phong thái ngạo nghễ ngước mắt nhìn xuống, có chút coi thường

nói: “Trì An,

không

cần phải như vậy. Là

một

người đàn ông, nếu

không

thể dựa vào mị lực của mình để chinh phục đàn bà

thì

tôi

sẽ

không

làm gì em đâu.”

Trì An cười yếu ớt

nói: “thật

sao? Vậy

thì

thật

tốt quá!”

Lục Hành lại bực mình, gần như muốn xoay người rời

đi.

Và thực tế

thì

Lục Hành vẫn là bị



chọc giận bỏ

đi

thật.

Nhìn bóng dáng cao lớn biến mất ở cửa, Trì An mới

nhẹ

nhàng thở ra, ngước mắt nhìn xuống chai rượu thuốc kia, dòng chữ

trên

mặt chai có ý

nói

đây là rượu thuốc khi bị tổn thương mạnh bạo, còn ghi



là chuyên dụng cho đàn bà khi XX. Mặt



lập tức đen lại, trực tiếp ném vèo ra bên ngoài.

Bốp! Vật thể bay tới đáp lên cánh cửa!

Đúng lúc này, cánh cửa chợt mở ra.

Trì An tưởng rằng Lục Hành lại quay lại, vô thức ngẩng đầu nhìn, đợi khi phát

hiện

người bước vào là Tư Ngang

thì

biểu tình

trên

mặt vẫn chưa kịp thời thu lại.

Tư Ngang bước tới, lúc này nón tướng quân của

hắn

đã

được cởi xuống cầm

trên

tay, mái tóc đen ngắn lòa xòa bên thái dương tôn lên gương mặt hoàn mỹ bức người của

hắn, cộng thếm

một

thân quân trang nam tính thuần thục, thoạt nhìn càng khiến

hắn

quyến rũ đến mê người.

hắn

cúi mắt nhìn rượu thuốc nằm ở ngay cửa, cúi người nhặt lên, tiến đến trước mặt Trì An hỏi: “Em bị thương?”

Trì An ngồi

trên

giường, cúi đầu liếc nhìn chân trái vừa đá vào tường ban nãy của mình, buồn bực vâng

một

tiếng.

Kế đó, Trì An liền phát

hiện

người đàn ông kia ngồi xổm xuống trước mặt mình, nâng chân trái của

côlên, từ tốn cởi chiếc giầy ra ngoài, ngón tay thon dài men theo lòng bàn chân mà

nhẹ

nhàng xoa nắn, ấn vào vị trí

đang

sưng đỏ lên. Vẻ như cảm giác được



co rúm lại, Tư Ngang mới ngẩng đầu nhìn

cô.

“Đau chỗ này?”

hắn

ôn nhu hỏi, thanh

âm

trầm thấp ôn nhu giống hệt như trong trí nhớ, trong đôi mắt tím ánh lên

một

trận sóng tình dịu dàng miên man.

Hốc mắt Trì An chua xót, thiếu chút nữa muốn rơi lệ.

Ở thế giới này, Tư Ngang của



rất ôn nhu, hệt như

đang

kìm nén toàn bộ tính tình của mình lại, khắc chế mà ôn nhu, làm lòng nàng vô cùng

không

nỡ, càng

không

cách nào rời mắt khỏi

hắn.

Bất thình lình, nàng giương tay ôm lấy cổ

hắn, ngay khi Tư Ngang kinh ngạc ngửa mặt lên

thì



đã

trực tiếp chồm đến hôn

hắn.
« Chương TrướcChương Tiếp »