21.Lúc Mạnh Hà Xuyên nghe thấy tiếng chuông cửa, gần như hắn nghĩ mình đang bị ảo giác.
Thời điểm này ai sẽ đến gặp hắn chứ, ngay cả Triệu Sở tham công tiếc việc cũng về nhà đoàn tụ với vợ con.
Mãi tới khi chuông reo lần thứ hai, hắn mới đi mở cửa.
Hắn thấy Diệp Thầm đứng ở cửa, khăn quàng cổ che phân nửa khuôn mặt, có lẽ là bởi đi thẳng một đường tới đây, anh thở dốc gấp gáp, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một vệt ửng hồng, ánh đèn ngoài hành lang chiếu lên đôi mắt những tia sáng như sao, giống như nước mắt đang chực chờ rơi xuống. Mãi tới khi đèn cảm ứng âm thanh trong hành lang đột ngột tắt do không gian quá yên tĩnh, chỉ có thể nương theo ánh sáng trong phòng khách mà nhìn thấy khuôn mặt Diệp Thầm, Mạnh Hà Xuyên mới thốt ra tiếng, đèn cảm ứng lại sáng lên: "Sếp Diệp,.. Sao đột nhiên tới đây?"
"Đến ngắm... pháo hoa." Diệp Thầm nâng mắt nhìn Mạnh Hà Xuyên.
Lúc Mạnh Hà Xuyên nghe thấy câu "Mạnh Hà Xuyên, tôi muốn... xem pháo hoa" của Diệp Thầm qua điện thoại, hắn cứ ngỡ anh chỉ thuận miệng nói bừa, ngỡ rằng đó chỉ là xúc động nhất thời của Diệp Thầm.
Mặc dù Mạnh Hà Xuyên có thể nghe được một vài cảm xúc mơ hồ trong giọng nói của Diệp Thầm, nhưng hắn vẫn như trước, không bao giờ dám đoán những cảm xúc ấy.
Những cảm xúc thầm kín trong quá khứ đang kìm hãm Diệp Thầm là thứ mà Mạnh Hà Xuyên không nên chạm vào và khám phá, bởi chúng có thể nhấm chìm hắn vào đầm lầy một lần nữa.
Sau khi Diệp Thầm cúp điện thoại, hắn lấy một chai rượu ra, năm mới tới rồi, có lẽ nên uống một chút.
Hiếm khi Mạnh Hà Xuyên cảm thấy cô đơn, hắn dành quá nhiều thời gian cho con đường phía trước, không muốn bận tâm đến những cảm xúc dư thừa đó. Nhưng hôm nay, sau khi trả lời điện thoại của Diệp Thần, loại cảm xúc vô dụng này tự dưng lại lan tràn khắp tâm trí hắn, không tài nào kiểm soát được.
Thì ra giờ phút này hắn cũng muốn mình được chìm đắm trong những phút giây náo nhiệt ngắn ngủi.
Lúc Diệp Thầm nói ra câu ấy, Mạnh Hà Xuyên thoáng tưởng tượng, liệu Diệp Thầm có thực sự đến không?
Chắc là không.
Nhưng hắn không ngờ Diệp Thầm lại đến thật, vào thời khắc giao thoa giữa năm cũ và năm mới, lúc đồng hồ chuẩn bị điểm chuông.
"Tôi làm phiền cậu à?" Diệp Thầm nhẹ giọng hỏi, hàng mi rũ xuống che đi ánh mắt.
"Đương nhiên là không." Mạnh Hà Xuyên nói, hắn tránh sang một bên, để Diệp Thầm bước vào.
"Cám ơn." Diệp Thầm nói.
Diệp Thầm chưa bao giờ đến nơi ở mới của Meng Hechuan. Nội thất chủ đạo của căn nhà mang tông màu ấm. Nhưng bởi vì hoặc là Mạnh Hà Xuyên sẽ đi khắp nơi chạy show quay phim, hoặc là sẽ đến nơi ở của Diệp Thầm, thế nên nhìn qua nơi này vẫn không có hơi người lắm, nên dẫu không gian trông có vẻ ấm cúng, nhưng vẫn giống một căn hộ bỏ hoang. Chương trình truyền hình đang chiếu tiệc tất niên, nhưng dường như Mạnh Hà Xuyên không xem, trên bàn phòng khách bày một chai rượu vang và một chiếc ly rỗng, có vẻ như vừa mới được khui ra.
Mạnh Hà Xuyên thấy ánh mắt anh rơi vào chai rượu, cười nói: "Trước kia giờ giấc sinh hoạt lung tung quá, mấy ngày nay rảnh rỗi lại không ngủ được, tôi tính uống chút rượu cho dễ ngủ." Hắn đi đến bên tủ kính, lấy thêm một ly nữa, "Sếp Diệp cũng uống chút nhé?"
Diệp Thầm gật đầu nói: "Vậy cùng uống đi."
Mạnh Hà Xuyên rót rượu, nhưng chỉ rót tới nửa ly. Trước khi đưa ly rượu cho Diệp Thầm, hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi: "Liệu uống có sao không?"
Sức khỏe Diệp Thầm không tốt, phải uống thuốc quanh năm, rất nên kiêng rượu.
"Không sao đâu,"" Diệp Thầm nhận lấy ly rượu từ tay Mạnh Hà Xuyên, cười nói: "Một chút thì không sao."
Tấm kính phía trước cửa sổ mang đến tầm nhìn đủ rộng, bên ngoài là Quảng trường Trung tâm cách đó chỉ một con phố. Pháo hoa nhân tạo rực sáng bầu trời đêm, rơi xuống rồi lại vụt tắt, như những thiên thạch vυ"t bay, nhanh đến mức người ta không kịp mảy may ước điều gì. Những chùm pháo hoa nở rộ và tàn lụi trên nền trời, hằn lên tấm kính những vệt sáng mờ.
Diệp Thầm và Mạnh Hà Xuyên ngồi trên bệ cửa sổ, ngắm nhìn màu trời được pháo hoa thắp sáng.
Rất lâu họ cũng không mở miệng, chỉ nhìn ra ngoài cửa. Để thuận tiện cho việc xem pháo hoa, trong phòng khách chỉ để lại ngọn đèn tối nhất, tấm kính thủy tinh phản chiếu bóng mờ mờ ảo ảo của hai người đang yên lặng uống rượu.
Diệp Thầm uống nửa ly rượu rất lâu, giống như một đứa trẻ, anh nhấm nháp từng chút một, nhưng lại không phải đang thưởng thức rượu, vừa nhìn đã biết anh là kiểu người không rành uống rượu.
Thực ra Mạnh Hà Xuyên cũng thế, đối với hắn, vang đỏ, rượu trắng hay bia cũng không khác gì nhau, đều là công cụ khiến bản thân bớt tỉnh táo, càng bớt tỉnh táo, hắn càng dễ dàng trút bỏ những thứ vô bổ.
Tấm kính không thể phản chiếu những cảm xúc mơ hồ trên khuôn mặt Diệp Thầm, nhưng Mạnh Hà Xuyên biết, rằng trong ánh mắt ấy nhất định đang chứa đầy loại biểu cảm chưa từng rời khỏi đôi mắt Diệp Thầm, kể từ lần đầu Mạnh Hà Xuyên nhìn thấy anh.
Đó là những cảm xúc không liên quan gì đến Mạnh Hà Xuyên, chúng thuộc về một người không tồn tại trên đời này nữa, nhưng mãi mãi không thể biến mất trong trái tim Diệp Thầm.
Có thể là bởi vì nỗi cô đơn đợt nhiên xuất hiện trong một ngày náo nhiệt như vậy, hoặc cũng có thể là do chất cồn đã chèn ép sự tỉnh táo của Mạnh Hà Xuyên, trong đầu hắn đột nhiên bộc phát ra một niềm thôi thúc không thể kiềm chế được, hoàn toàn đối lập với quy tắc ứng xử không bao giờ hỏi hay suy nghĩ quá nhiều của Mạnh Hà Xuyên. Hắn nhìn khuôn mặt mơ hồ của Diệp Thầm qua tấm kính, đột nhiên hỏi: "Diệp Thầm, tôi... rất giống Châu Cẩn Ngôn sao?"
Mạnh Hà Xuyên không gọi sếp Diệp, mà gọi tên Diệp Thầm, đồng thời cũng nói ra cái tên chưa từng được nhắc đến.
Mạnh Hà Xuyên biết cái tên ấy, bởi sau tấm ảnh trong phòng làm việc của Diệp Thầm, có tên Diệp Thầm và Châu Cẩn Ngôn. Cái tên này quanh quẩn giữa hai người, chưa bao giờ được nhắc đến, cũng không nên và không thích hợp để nhắc đến.
Mà Mạnh Hà Xuyên lại vừa nhắc đến cái tên không nên và không phù hợp để nhắc đến ấy.
Pháo hoa phóng lên trời, trong phút chốc trời đêm rực sáng như ban ngày, cũng chiếu sáng khuôn mặt Diệp Thầm. Diệp Thầm nhìn Mạnh Hà Xuyên, Mạnh Hà Xuyên nhìn lại anh, trong ánh sáng này họ nhìn nhau, ánh mắt rơi vào nhau.
Đôi mắt Diệp Thầm hơi mơ hồ, giống như đang say rượu, cũng giống như đang hồi tưởng về một ký ức xa xôi. Pháo hoa rơi xuống, ánh sáng lại mờ đi, lại một lần nữa khuôn mặt Diệp Thầm chìm trong ánh sáng mờ ảo. Mạnh Hà Xuyên cảm nhận được ánh mắt của Diệp Thầm qua ánh sáng lờ mờ, như thể anh đang cẩn thận miêu tả từng đường nét trên khuôn mặt hắn, nghiêm túc so sánh. Diệp Thầm nhìn Mạnh Hà Xuyên rất lâu, lâu đến mức hắn nghĩ anh không nghe thấy hắn hỏi gì, hoặc căn bản không muốn trả lời.
"Rất giống." Diệp Thầm nhìn hắn, chậm rãi nói.
Diệp Thầm nghĩ Mạnh Hà Xuyên sẽ không bao giờ hỏi những câu như vậy. Mạnh Hà Xuyên biết ranh giới giữa hai người ở đâu, tuân thủ nghiêm ngặt giới hạn tình nhân, không bao giờ vượt quá khoảng cách. Anh cố gắng tìm kiếm một chút cảm xúc quá giới hạn trong mắt Mạnh Hà Xuyên, nhưng lại không thể tìm thấy.
Có lẽ là do Mạnh Hà Xuyên chuẩn bị rời khỏi Diệp Thầm, rời khỏi Mạn Thanh, thế nên hắn mới biểu lộ ra chút tò mò vậy thôi.
Diệp Thầm im lặng trong chốc lát, lại nói: "Thật ra cũng không giống lắm."
Trong nhiều năm như vậy, Diệp Thầm và Mạnh Hà Xuyên đã ngầm không nhắc đến bất cứ điều gì về Châu Cẩn Ngôn. Không chỉ có Mạnh Hà Xuyên, ngay cả với chuyên gia tâm lý của mình, Diệp Thầm cũng không nhắc tới cái tên này, mà mỗi khi Diệp Thận và Châu Mẫn Dung nhắc tới cái tên ấy, tảng đá trong lòng Diệp Thần lại càng thêm nặng.
Nhưng đêm nay, tên của Châu Cẩn Ngôn đã được Mạnh Hà Xuyên nói ra một cách dễ dàng như vậy.
Diệp Thầm nghĩ, có lẽ chỉ có Mạnh Hà Xuyên mới có thể nhắc đến cái tên này nhẹ nhàng đến thế.
Mạnh Hà Xuyên và Châu Cẩn Ngôn rất giống nhau, nhưng Mạnh Hà Xuyên và Châu Cẩn Ngôn cũng rất khác nhau. Đương nhiên Mạnh Hà Xuyên biết chỗ nào giống, chỗ nào khác. Đột nhiên Mạnh Hà Xuyên có suy nghĩ, người đàn ông tên Châu Cẩn Ngôn đó là người như thế nào, mà có thể khiến Diệp Thầm và Châu Mẫn Dung nhung nhớ nhiều năm đến vậy. Ở bên Diệp Thầm suốt từng ấy năm, bóng đen này luôn tồn tại giữa bọn họ, lần đầu tiên trong đời Mạnh Hà Xuyên muốn nhìn rõ bóng dáng ấy. Cái bóng này chết ở độ tuổi đẹp nhất, là pho tượng hoàn mỹ nhất để người ta tôn thờ, đạo lý này Mạnh Hà Xuyên không cần nhìn cũng thấu.
Nhất định người tên Châu Cẩn Ngôn đó phải tốt hơn Mạnh Hà Xuyên rất nhiều, đáng được tưởng nhớ, cho dù đã rời khỏi nhân thế nhiều năm. Mạnh Hà Xuyên nghĩ, liệu Diệp Thầm có nhớ hắn không? Nhớ hắn, không phải nhớ phần giống với Châu Cẩn Ngôn, mà là phần thực sự thuộc về Mạnh Hà Xuyên.
Chẳng hạn như những cái ôm, những nụ hôn, vành tai mái tóc, hay da thịt quấn quýt.
Mạnh Hà Xuyên vươn người lên, hôn lên môi Diệp Thầm.
Không mang chút sắc màu du͙© vọиɠ, chỉ là một nụ hôn rất nhẹ, rất ngắn, có lẽ chỉ kéo dài vài giây. Cả hai đều không nhắm mắt, chăm chú nhìn ánh sáng muôn màu trong mắt đối phương, mùi rượu đỏ lâu năm len lỏi giữa môi răng, giống như cả hai đang say rượu làm càn, không có ý nghĩ đặc biệt gì. Một ít rượu trong ly của Mạnh Hà Xuyên hơi tràn ra, nhỏ xuống quần áo Diệp Thầm, thấm rất nhanh qua lớp vải, lưu lại một chút mát lạnh trên da thịt.
Sau khi hôn xong, Mạnh Hà Xuyên nói: "Thực ra giống cũng tốt, nếu không, có lẽ cả đời cũng sẽ không gặp được anh." Mạnh Hà Xuyên quay đầu đi, không nhìn Diệp Thầm nữa mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Gặp tôi là chuyện tốt sao? Người như tôi..." Diệp Thầm thở dài khe khẽ, không nói gì nữa.
"Đương nhiên là chuyện tốt, có lẽ là chuyện tốt nhất đời tôi," Mạnh Hà Xuyên cười cười, tiếng pháo hoa nở rộ át đi lời nói phía sau của hắn, "Chỉ là... chuyện tốt như vậy, tôi không thể mãi mãi có được."
Kim giờ dần chỉ đến mười hai giờ, âm thanh đếm ngược từ TV trong phòng khách truyền đến, pháo hoa ngoài cửa sổ cũng cùng đồng loạt hòa vào bầu trời đêm.
Năm mới đã đến, mọi người đều bỏ lại sau lưng những phiền muộn của năm cũ, đón chào một năm mới với phong thái mới.
Diệp Thầm nâng ly với Mạnh Hà Xuyên: "Chúc mừng năm mới."
"Chúc mừng năm mới." Mạnh Hà Xuyên cụng ly với anh.
Diệp Thầm ngẩng đầu lên, uống nốt phần rượu còn lại. Cầm chiếc ly đã cạn, anh dựa vào cửa thủy tinh, ngắm khuôn mặt Mạnh Hà Xuyên đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Mạnh Hà Xuyên, chúc cậu tương lai xán lạn, tiền đồ như gấm."
...