- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Liệu Pháp Khay Cát
- Chương 2
Liệu Pháp Khay Cát
Chương 2
02.
Sau khi ghi hình, Triệu Sở tới gara chờ Mạnh Hà Xuyên. Vì là Tết Trung thu nên ê-kíp chương trình cũng tặng Triệu Sở và Mạnh Hà Xuyên vài hộp bánh. Triệu Sở phớt lờ ánh mắt ghét bỏ của Mạnh Hà Xuyên, sau khi lên xe nhét cho hắn hai hộp mang về ăn.
"Hôm nay cậu có về chỗ sếp Diệp không?" Triệu Sở hỏi hắn, "Tôi bảo Tề Thụy đưa cậu, tôi phải tới chỗ bố vợ đón cục cưng nhỏ nhà tôi rồi, không kịp tiễn đâu." Vợ chồng Triệu Sở đều rất bận, con gái toàn nhờ chỗ ông bà trông hộ. Xử lý xong hợp đồng mới của Mạnh Hà Xuyên lần này thì vẫn còn mấy ngày nữa Mạnh Hà Xuyên mới thông báo gia nhập đoàn làm phim, cuối cùng thì anh ta cũng có thể nghỉ ngơi một đoạn thời gian, thêm nữa hôm nay là Tết Trung thu, giờ anh ta chỉ muốn bỏ việc mà chạy tới chỗ con gái ngay lập tức.
Mạnh Hà Xuyên chĩa màn hình di động vào Triệu Sở, chỉ cho anh ta xem tin nóng trên Weibo: "Người đẹp ở bên, chắc hôm nay sếp Diệp không có tâm tình lâm hạnh tôi đâu."
Một trong những chủ đề nóng trên Weibo thời gian thực là thông tin CEO Diệp Thầm của Mạn Thanh Tế Ngữ hẹn hò với một cô gái trẻ trong quán cà phê, cô gái kia không ai khác mà chính là người trong tin đồn sắp có chuyện vui với Diệp Thầm, cô nhỏ nhà họ Tống vừa đi du học về, Tống Thi Tâm.
Tuy Diệp Thầm không phải là ngôi sao, nhưng chỉ việc trong vài năm biến Mạn Thanh Tế Ngữ trở thành nơi đào tạo minh tinh hoàn toàn mới đã khiến anh trở thành tiêu điểm của toàn bộ giới chuyên môn. Hơn nữa anh còn trẻ, diện mạo lại đoan chính, trong giới tổng tài chẳng khác gì hạc trong bầy gà, trở thành ứng cử viên hàng đầu cho ngôi vị "ông chồng quốc dân", đời sống tình cảm luôn bị chú ý.
"Không thì cậu đến nhà tôi ăn cơm?" Dù sao cũng là Tết Trung thu, Triệu Sở nhìn Mạnh Hà Xuyên với lòng thương cảm như một người cha già.
"Thôi thôi, tôi không có sở thích quấy rầy cuộc sum họp của gia đình người khác." Mạnh Hà Xuyên nghĩ một lát, vẫn nói: "Mà thôi, tôi sẽ tự mình lái xe quay về chỗ sếp Diệp, chương trình làm rõ còn chưa có chiếu, đám chó săn có khi vẫn còn rình đấy."
Sau khi tách khỏi quản lý, Mạnh Hà Xuyên lái xe quay lại nơi ở của Diệp Thầm.
Lúc Mạnh Hà Xuyên trở lại, hắn không ngờ thế mà Diệp Thầm lại ở đây.
Vừa bước vào cửa, hắn đã nhìn thấy Diệp Thầm đang ngồi trên sô pha đối diện laptop, viết viết gì đó vào sổ tay. Tuy Mạnh Hà Xuyên không nghĩ rằng Diệp Thầm và vị bạn gái tin đồn kia sẽ có một đêm xuân, nhưng có vẻ như hai người thực sự không có quan hệ gì mập mờ, Mạnh Hà Xuyên bực ở chỗ là cái nguyện vọng chờ vợ cả đá đít hắn ra ngoài đã tan thành mây khói, cũng không biết nên mang tâm trạng gì.
"Sếp Diệp chưa nghỉ ngơi sao?" Mạnh Hà Xuyên nhìn Diệp Thầm ngồi trong phòng khách xem tài liệu, hỏi tượng trưng.
Mạnh Hà Xuyên đã ở bên Diệp Thầm được năm sáu năm, vẫn luôn quy củ gọi Diệp Thầm là sếp Diệp, ngoại trừ lúc tình nồng trên giường có kêu lên mấy xưng hô không đàng hoàng. Diệp Thầm từng nói hắn có thể gọi tên, tỏ vẻ không muốn sau khi tan sở vẫn phải nghe cái danh xưng này, nhưng Mạnh Hà Xuyên vốn ngoan ngoãn lại hiếm khi cố chấp như vậy, như thể đang duy trì một giới hạn nào đó, mấy năm qua đều kiên trì gọi thế.
"Chân có hơi không thoải mái, không ngủ được, chắc là thời tiết sắp thay đổi rồi." Diệp Thầm xoa xoa bắp chân mình. Anh mặc quần áo ở nhà, trên đùi đắp một tấm chăn mỏng, đoạn nói: "Tôi tưởng hôm nay cậu không đến".
Chân Diệp Thầm có bệnh cũ, Mạnh Hà Xuyên ở cạnh anh không lâu thì biết.
Biết bệnh cũ của Diệp Thầm là do có một hôm ngủ với Diệp Thầm đến nửa đêm, Mạnh Hà Xuyên bị động tĩnh lăn qua lộn lại bên người cùng tiếng rêи ɾỉ đứt quãng đánh thức, hắn phát hiện vẻ mặt Diệp Thầm vô cùng đau khổ, đang run rẩy duỗi tay mò mẫm hộp thuốc ở đầu giường, tình cảnh ấy làm Mạnh Hà Xuyên sợ tới mức suýt cho rằng Diệp Thầm chơi ma túy.
Sau đó hắn mới biết Diệp Thầm bị tật ở chân, đùi phải không được linh hoạt cho lắm, trên bắp chân vẫn còn lưu lại những vết sẹo dữ tợn, nghe nói là di chứng của tai nạn trước kia.
Bình thường thì không sao, về cơ bản cũng khó nhìn ra, chỉ khi thời tiết ẩm ướt, lạnh giá mới bắt đầu đau chân, lúc nghiêm trọng thì phải chống nạng mới có thể đi lại được, bởi vậy cứ trời mưa là Diệp Thầm sẽ không ra ngoài.
Nhưng Mạnh Hà Xuyên chưa từng hỏi Diệp Thầm rằng tại sao bắp chân anh lại bị như vậy, họ còn khuya mới tới loại quan hệ có thể thản nhiên thổ lộ chuyện xưa hay bí mật nội tâm. Mỗi lần tới thời điểm này hắn cũng chỉ đi qua, đặt đồ trong tay xuống, ngồi bên cạnh Diệp Thầm kéo bắp chân anh tới đặt lên đùi mình, xoa bóp cho anh rất thành thạo.
Mạnh Hà Xuyên học mát xa vì đôi khi thấy ban đêm chân của Diệp Thầm đau đến khổ sở. Thế nhưng có lẽ trời sinh hắn không phải là kiểu người có thể hầu hạ người khác, phải mất hai ba năm hắn mới có thể đạt tới trình độ như bây giờ, miễn cưỡng chấp nhận được.
Diệp Thầm để hắn ấn tùy ý, mình thì ngồi xem văn kiện. Sau khi đọc xong, anh ký tên vào rồi gấp lại, đặt lên bàn, đoạn hỏi Mạnh Hà Xuyên:
"Hôm nay ghi hình chương trình thế nào?"
"Được mà, cứ yên tâm, dù sao thì sếp Diệp hào phóng như vậy, tôi cũng không thể phụ lòng anh, đúng không?"
Bị đè đến chỗ đau, chân Diệp Thầm theo phản xạ rụt lại một chút, "Tết Trung thu sao cậu không về nhà? Không phải lúc trước bảo cha nuôi cậu bị bệnh à?"
"Anh cũng không về mà?" Dù sao chuyện Diệp Thầm không cùng người nhà trải qua lễ hội đoàn viên này Mạnh Hà Xuyên cũng không lấy làm lạ. Hắn ngờ ngợ nhận ra Diệp Thầm với gia đình anh không quá thân thiết, cứ như có gì đó ngăn cách - nhưng hắn không quan tâm, cũng không phải là chuyện hắn nên quan tâm.
Hắn chuyển đề tài trở lại chính mình, "Có quỷ mới biết lão già kia đi đánh bạc chỗ nào, chút bệnh vặt kia không ảnh hưởng tới tinh thần bài bạc của lão đâu, nào có thời gian chơi tết Trung thu."
Cha nuôi của Mạnh Hà Xuyên là một con nghiện cờ bạc, hai cha con cũng chẳng có tình cảm gì đáng nói, ông ta nhận nuôi Mạnh Hà Xuyên chỉ bởi vì mẹ hắn từng có một mối nhân duyên mong manh với ông, bình thường cũng không quản hắn, không chạy đến đòi tiền đã là tốt lắm rồi.
Sau đó cha nuôi hắn còn vì nợ nần mà bị chém hai ngón tay mới bớt phóng túng một chút, nhưng vẫn coi sòng bạc như nhà ở, chẳng mấy khi liên lạc với Mạnh Hà Xuyên, có liên lạc thì chỉ có thể là muốn tiền.
Diệp Thầm nói bệnh tật là cái cớ để ông ta đòi tiền, cũng may ngón tay bị chém kia vẫn khiến ông ren rén, trong lòng cũng biết Mạnh Hà Xuyên chẳng có tình cảm gì với mình, càng không dám giở thói tham lam. Hơn nữa nếu thật sự đe dọa tới sự nghiệp của Mạnh Hà Xuyên thì chút tiền cũng chẳng còn, thế nên không dám làm ra chuyện gì lớn. Mạnh Hà Xuyên thậm chí còn không trải qua tết âm với cha nuôi mình, chứ đừng nói đến hôm nay.
Loại đoàn viên hội ngộ này, hai người không cần nhất lại trải qua cùng nhau.
"Chính ra sếp Diệp ấy chứ, dù hôm nay anh không về nhà ăn cơm đoàn viên nhưng chẳng phải có hẹn với người đẹp sao?" Đôi tay ấn chân Diệp Thầm của Mạnh Hà Xuyên thay đổi ý tứ, tấm chăn mỏng đắp trên đùi Diệp Thầm đã bị hắn quẳng sang một bên, lòng bàn tay luồn từ mắt cá chân dọc theo ống quần lỏng lẻo, động tác ấn véo biến thành vuốt ve nhẹ nhàng mờ ám. Lòng bàn tay hắn xoa lên vết sẹo lồi lõm trên đùi Diệp Thầm, ngón tay cào cào đầu gối anh. Diệp Thầm muốn co chân về theo phản xạ, nhưng lại bị Mạnh Hà Xuyên giữ chặt.
"Ý cậu là Tống Thi Tâm? Diệp Thầm suy nghĩ một chút, "Ban ngày tôi bảo rồi còn gì? Tôi với cô ấy không có quan hệ gì khác cả, hôm nay gặp nhau cũng chỉ để giới thiệu công việc cho cô ấy thôi."
"Vậy sao?" Tay Mạnh Hà Xuyên rút khỏi ống quần, nhưng vẫn không chịu yên phận mà dời đến dưới chân Diệp Thầm, đặt hờ lên đùi anh như vô ý. Hắn kề sát Diệp Thầm, chạm nhẹ môi vào dấu hôn chưa biến mất trên cổ anh.
"Cậu để ý hả?" Diệp Thầm khẽ cau mày, "Cô ấy là người do chủ tịch Lâm của Quang Hòa giới thiệu, dù sao Mạn Thanh Tế Ngữ còn đang hợp tác với Quang Hòa, tôi cũng không tiện cứ từ chối gặp mặt mãi, gặp xong mới biết là người quen khi trước ở nước ngoài nên mới nói chuyện thêm vài câu... Cô ấy vừa tốt nghiệp, gần đây đang tìm việc làm, tôi biết vài người có liên quan đến lĩnh vực chuyên môn của cô ấy nên giới thiệu giùm chút."
Mạnh Hà Xuyên không tiếp tục xoắn xuýt với loại chủ đề vô nghĩa này nữa, hắn vùi đầu vào vai Diệp Thầm, vén cổ áo hôn lên bả vai gầy trơ xương của anh, hỏi: "Chân thế nào rồi? Còn đau lắm sao?"
Hô hấp Diệp Thầm dần trở nên rối loạn, hơi thở của Mạnh Hà Xuyên vất vít nơi gáy phải, cây bút vốn đang cầm trên tay không biết đã rơi xuống nơi nào, anh thở hổn hển nói: "Ổn rồi."
"Thật sao?" Mạnh Hà Xuyên xác nhận nhưng động tác trên tay vẫn không ngừng lại. Hắn cởi bỏ cúc áo Diệp Thầm rồi dùng sức kéo cả người Diệp Thầm lên đùi hắn, ấn gáy hôn anh.
"Mấy ngày nữa cậu phải vào đoàn?" Diệp Thầm hỏi.
Triệu Sở nhận kịch bản mới cho Mạnh Hà Xuyên, đóng vai nam chính của một bộ phim chính kịch. Bộ phim có nhiều tuyến nhân vật chính, là phim tri ân hướng tới giải thưởng, rất có lợi cho sự phát triển của Mạnh Hà Xuyên.
"Bốn ngày," Mạnh Hà Xuyên vuốt sống lưng Diệp Thầm, "Khoảng thời gian tới, sếp Diệp lại phải cô đơn nơi khuê phòng rồi."
Diệp Thầm không nói gì, chủ động hôn lên môi hắn, ánh mắt anh nhanh chóng trở nên mê ly dưới nụ hôn cuồng nhiệt, hai tay ôm chặt lấy Mạnh Hà Xuyên.
Anh đã động tình từ lúc Mạnh Hà Xuyên trêu chọc, vai áo tuột hẳn xuống khuỷu tay, chỉ còn lại hơi thở lộn xộn. Những dấu vết ban sáng vẫn còn lưu lại lồ lộ dưới ánh đèn chói chang, chẳng đàng hoàng và không đứng đắn, mà Mạnh Hà Xuyên lại đè thêm những dấu vết mới trên đó.
Diệp Thầm mơ màng thủ thỉ tên Mạnh Hà Xuyên, Mạnh Hà Xuyên đè anh trên ghế sô pha, ấn eo, chặn chân anh lại, cuốn anh vào tình triều nghiêng trời lệch đất. Chẳng bao lâu sau ngay cả hơi sức gọi tên cũng chẳng còn, anh bám vào bả vai Mạnh Hà Xuyên, thở hổn hển nức nở trong vô vọng.
"Diệp Thầm..." Lúc kết thúc, Mạnh Hà Xuyên nhẹ nhàng gọi tên anh, hôn lên môi Diệp Thầm, nuốt âm cuối tên anh vào trong miệng.
Thể lực Diệp Thầm không được tốt lắm, hơn nữa ban sáng vừa mới làm, lần này xong việc ngay cả sức lực tắm rửa cũng chẳng còn, chỉ có thể để mặc Mạnh Hà Xuyên dìu vào phòng tắm vệ sinh qua loa, lúc quay lại phòng ngủ đã thϊếp đi.
Giờ đã quá nửa đêm. Vì tính chất công việc nên thời gian sinh hoạt của Mạnh Hà Xuyên chẳng có quy luật, vận động từ nãy cũng không thấy mệt tý nào, đôi mắt thao láo dần trở nên mơ màng, mãi đến khi nghe thấy tiếng thông báo di động khiến người ta giật mình trong màn đêm tĩnh mịch.
Điện thoại di động mà Diệp Thầm tiện tay đặt trên đầu giường sáng lên, đinh đang một tiếng. Mạnh Hà Xuyên cứ nghĩ đấy là điện thoại của mình, nhẹ nhàng đứng dậy vơ lấy mới phát hiện ra là điện thoại của Diệp Thầm.
Mạnh Hà Xuyên không có ý định tọc mạch đời tư kim chủ nên muốn đặt lại, nhưng ánh mắt vẫn vô tình liếc thấy.
Trên màn hình điện thoại nhảy ra thông báo từ phần mềm đồng bộ lịch trình, có lẽ là thư ký của Diệp Thầm đặt ra cho anh, thông báo hiển thị from Sầm Bí.
Là một lời nhắc nhở về lịch trình của ngày mới.
9:30 am, Khoa Tâm lý số 2 Bệnh viện thành phố An Định, gặp chuyên gia Tô.
Mạnh Hà Xuyên nhìn màn hình di động vụt tắt rồi lại nhẹ nhàng đặt nó trở về. Hắn yên lặng nằm xuống, lắng nghe tiếng thở đều đều của Diệp Thầm.
Đèn đã tắt, vầng trăng sáng như nước ngoài cửa sổ bị non nửa cành cây che khuất, ánh sáng trong vắt tràn vào phòng, bò theo ban công luồn qua cửa sổ sát đất, chiếu sáng sàn nhà như thể ban ngày. Thế nhưng ánh trăng chỉ hắt đến chân giường, Mạnh Hà Xuyên và Diệp Thầm vẫn còn chìm trong bóng tối.
...
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Liệu Pháp Khay Cát
- Chương 2