- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Liêu Nhiễu Kình Thương
- Chương 91
Liêu Nhiễu Kình Thương
Chương 91
Trải qua thời gian hơn một năm, mấy vạn công nhân, trăm vị Thiên phú giả, vương đô mới rốt cục xây xong khi xuân đến, ngay lúc muôn hoa đua thắm khoe hồng, ngay vào tiết húc nhật xuân phong đẹp nhất, thủ đô Hiển quốc chính thức dời đi.
Ngồi tàu bay, quan sát toàn vương đô mới, đường phố chỉnh tề, màu xanh tươi tốt, dinh thự khắp nơi như sao trên trời, cung điện hành lang uốn khúc, hoa viên trì thuỷ, chỗ nào cũng có, so với vương đô trước đây không biết rộng thêm bao nhiêu lần.
Trong lúc thi công vương đô mới, các gia tộc lớn cũng vận dụng thực lực của mình, xây dựng dinh thự, lần dời đô này, các nhà cũng chuyển theo, phủ đệ lớn hơn không ít so với dĩ vãng, chính là chứng minh thân phận.
Tàu bay cũng không trực tiếp đáp trong thành, mà là ở ngoại thành thiết lập một nơi cho tàu bay đỗ, sau khi tàu bay được sản xuất, mỗi thành phố quan trọng ở Hiển quốc đều xây sân bay, tàu bay đã được người Hiển quốc tiếp nhận, hơn nữa lúc sử dụng, mọi người đã tập mãi thành quen với tàu bay bay tới bay lui trên trời.
Cưỡi ngựa, người bên trong thành đã dời hết ra ngoài thành, chỉ chờ Kình Thương – Hiển quốc chi vương chính thức bước vào vương đô mới, vương đô mới có thể chính thức bắt đầu được sử dụng.
Mở cửa thành, nghênh tiếp chủ nhân của nó.
Móng ngựa đạp đá trên mặt đường phát ra tiếng lộp cộp, trong thành không bóng người phát ra tiếng vang nhẹ nhàng.
Mặt đường rộng rãi, hai bên đường phố dựa theo yêu cầu của Kình Thương có bồn hoa, mỹ quan đẹp đẽ, nét an hòa khi gần kề thiên nhiên, từng cây cột màu đen tạo hình cổ điển cứ năm mét thì có một cây, mấy nhà thiết kế cũng không biết nó dùng để làm gì, có điều vì là chỉ định của vương, nên cũng làm ra.
Hai bên có không ít nhà, đó là cửa hàng mà thương nhân chuyên biết nắm thời cơ nhắm tới, tin chắc không lâu sau, toàn bộ vương đô sẽ rất phồn hoa phía sau đường phố, còn có nơi ở cho không ít người, một vài dân chúng có mắt nhìn xa đã chuyển tới đây, các gia đình có người trong quân đội cũng theo tới đây an cư.
Các quan lại theo sau Kình Thương cũng vào thành, khiến sự yên tĩnh của tòa thành không còn nữa, có người sẽ có huyên nháo và phù hoa phàm trần.
Cửa cung cũng được mở ra, nền đá trên mặt đất thật dài nối liền các cung điện, khác với nền đá bên ngoài cửa cung, bước qua một cánh cửa, toàn bộ bầu không khí chợt thay đổi, trang nghiêm túc mục, mang theo một loại cao quý hào hùng, nhưng lại không có cảm giác ngột ngạt, mà là một loại kính nể và tôn sùng xuất phát từ nội tâm.
Không có hoa viên tiểu đạo, không có cảm giác đen đặc nghiêm nghị (???), dùng đá màu xám điêu khắc thành đình bốn góc cao hơn nửa người, bốn phía khắc rỗng được bao quanh bởi thuỷ ***, mơ hồ có thể thấy được bên trong có gì, mỗi năm mét thì có một cái, kéo dài thẳng tới cửa cung điện.
Ba tòa cung điện, ba đại điện, mấy lầu các, hơn mười thiên điện hình thành lên triều điện cho vương và quần thần lên triều, ngoại điện để tiến hành một vài điển lễ.
Sau ngoại điện, là chỗ ở thuộc về Vương tộc, cũng chính là nơi ở của vương, là nơi chiếm ba phần năm vương cung, rồi được chia tiếp thành cung điện của vương, cung điện của hậu phi, cung điện của dòng dõi vương tộc, nội điện có mấy hoa viên nữa.
Thị vệ và phủ nha hành chính, thư khố, thái y viện, sân tập võ các loại cũng phân bố ngoài nội điện vương cung.
Vì Kình Thương có ý định sửa sang trong dãy núi một vài cung điện làm khu vực thưởng ngoạn phong cảnh cho vương tộc, mà nơi này cũng không xem là nội điện, cũng không phải ngoại điện, chỉ theo kiếp trước làm một khu phong cảnh, giữa ngoại điện và nội điện, có thể cho là một phần hoa viên, cũng có thể tiến hành mấy cuộc lên triều nhỏ, chúng hậu phi không thể tùy ý tiến vào, các đại thần không được phép cũng không được vào.
Học đường thiết trí sau núi của vương cung, truyền thống sáng sớm phải đi qua đường núi gập ghềnh, để các học sinh không được quên việc rèn luyện bản thân.
Nghi thức dời đô dĩ nhiên long trọng nghiêm túc, nó là một loại nghi thức khi Hiển quốc chính thức trở thành đại quốc, cử hành điển lễ chính thức, nhưng so với đại điển đăng vị của Kình Thương mà nói, nghi thức lần này vẫn khá thoải mái.
Sau khi kết thúc, sắc trời còn sớm, mọi người tự về nhà mình, bọn họ cũng có nghi thức di dời của mình, ngày đó, vương đô mới rất náo nhiệt.
Mỗi gia tộc đều xây dinh thự, Kình Thương sau khi biết được, rất tốt bụng tăng thêm một ít đồ vì bọn họ, phải biết đó là vị trí quy hoạch trọng điểm mà Kình Thương xây dựng vương đô, nếu những gia tộc này không cần, Kình Thương vô cùng bạo tay không phải lãng phí sao.
Gia cụ gì đó, trước khi di dời đã sắp đặt hết rồi, các thành viên trong gia tộc chỉ cần vào cửa, tiến hành một vài nghi thức là được, sau đó là tham quan nhà mới.
Sau khi Kình Thương sắp xếp cẩn thận cho mẫu thân đời này của y – Tử phu nhân, thêm cả chính thất của mình nữa, chỗ ở của thϊếp thất có cấp bậc cũng sắp xếp ổn thoả, liền rời đi hậu điện vốn thuộc về nữ quyến.
Khi Kình Thương thưởng thức đình viện trong tẩm cung của mình được mấy nhà thiết kế tỉ mỉ tu sửa thì, Túc Dạ Liêu đến.
Hơn một năm trước, như Túc Dạ Liêu đã nói, hắn trở thành quan chỉ huy tàu bay, theo sức ảnh hưởng ngày càng nặng của tàu bay, thêm vào tài lực của tô giới, Túc Dạ gia đã trở thành một gia tộc có thể so với Trì gia, Cận gia tuy gốc gác không sánh được với hai nhà này, có điều dựa vào tàu bay và tô giới, tiềm lực phát triển rất to lớn, Túc Dạ gia vinh đăng lên bảo toạ gia tộc lớn thứ ba của Hiển quốc.
“Ngô chủ.” Mấy chuyện di dời này, đối với Túc Dạ Liêu – người lạnh lùng với mọi thứ mà nói, không có chút ý nghĩa nào, cũng không cần phí bao nhiêu tâm tư.
“Ngươi đến rồi.”
“Vâng.” Túc Dạ Liêu tới nơi này ngược lại không hoàn toàn là muốn gặp gỡ người hắn luôn nhớ nhung, một phần nguyên nhân khác là vì chính sự, dù sao vương cung không phải nơi hắn – một ngoại thần có thể tùy ý ra vào.
“Cho ngươi.” Từ trong lòng lấy ra một tấm thẻ, Kình Thương tùy ý vứt cho Túc Dạ Liêu.
Túc Dạ Liêu tiếp nhận, thẻ màu vàng, từ tính chất và phẩm chất mặt ngoài có thể biết tầng màu vàng bên ngoài của nó là vàng thật, nên không phải là tác phẩm của quân vương hắn, bởi vì vương của hắn phần nhiều sẽ lấy vàng dùng làm thí nghiệm, mà không phải dùng trên mấy thứ chỉ mang ý nghĩa tượng trưng này.
Một mặt có khắc dấu ấn hoa sen, dùng thuốc màu đặc nhuộm thành màu đỏ tươi, một mặt có khắc mấy dòng chữ, đại diện cho Túc Dạ Liêu có thể vào vương cung bất cứ lúc nào, ra vào tẩm cung của vương, thậm chí trong trình độ nhất định có quyền triệu tập quân đội trực thuộc vương.
“Ngô chủ.” Cầm vật này, tay và thanh âm Túc Dạ Liêu đều có chút bất ổn. “Thần không thể.” Vật này thực sự là quá đặc thù.
“Liêu, từ tám tuổi ngươi đã theo ta, có thể nói ngươi do một tay ta nuôi nấng, ta coi ngươi là huynh đệ, là đệ tử, cũng là bằng hữu, ta rất tín nhiệm ngươi, vì vậy đừng cự tuyệt.” Kình Thương từng chữ từng câu chăm chú nói, trong lòng y, Túc Dạ Liêu rất đặc thù, y sinh ra ở trên đời này, chân chính bắt đầu tiếp thu thế giới này, Túc Dạ Liêu là người đầu tiên không chút do dự đứng bên cạnh y, khi y ngầm thừa nhận một phần tội không nên thuộc về y, là Túc Dạ Liêu tin tưởng y, giữ gìn y, có thể nói, Túc Dạ Liêu là người về mặt ý nghĩa chân chính đi vào tâm y trên thế giới này.
Mười mấy năm ở chung, so với người mẹ đã sinh ra y, hắn và Túc Dạ Liêu ở cùng nhau ngược lại càng thêm tự tại, có cảm giác người thân, đối với Túc Dạ Liêu, y không phải đơn thuần coi là thần tử, y không có quan niệm sâu nặng về giai tầng như những vị vương khác, vương cung là nhà y, vậy để Túc Dạ Liêu người y coi là bằng hữu phải qua các loại trình tự thông báo này nọ mới vào được nhà y, không phải có vẻ quá mức kỳ lạ sao?
Túc Dạ Liêu nhìn Kình Thương với vẻ chăm chú, nắm chặt tấm thẻ trên tay, cúi đầu, che đậy thần sắc phức tạp nơi đáy mắt, cảm động có, kích động có, thỏa mãn có, bởi vì quân vương hắn tin hắn, quân vương hắn coi trọng hắn, hắn có một vị trí trong lòng quân vương hắn thất lạc có, bi ai có, thống khổ có, bởi vì quân vương hắn có thể cho không phải thứ hắn muốn, bởi vì ô uế như hắn không xứng đáng được quân vương hắn tin cậy như vậy, vì cảm tình mình muốn thật sự vô vọng a.
“Thần biết rồi.” Túc Dạ Liêu trầm giọng trả lời, đem đồ để vào tay áo dù không xứng, dù thất lạc, thống khổ, quân vương hắn đưa vật này cho hắn, đều là một loại đặc thù đối với hắn, mà hắn muốn loại đặc thù này, dù đó không phải thứ hắn kỳ vọng.
“Đi thôi.” Kình Thương nói.
“Vâng.”
Hai người đi tới một góc vương cung, đó cũng là chính sự khi Túc Dạ Liêu vào vương cung muốn làm.
Nơi này, hoàn toàn không hợp với vương cung trang nghiêm ung dung, cửa đá bí ẩn dưới chân núi, bên trong nguyên bản là một phần ngọn núi, có điều đã bị đào rỗng, đã trở thành phòng thí nghiệm của Kình Thương.
Có điều chỗ Kình Thương cần đến, lại không phải phòng thí nghiệm, mà là tiếp tục hướng về trước, đi tới một chỗ có vẻ hoang vu hơn nhiều so với cung điện phía trước.
Toàn bộ cung điện được xây dựng rất rắn chắc, dùng các loại đá kiên cố hiếm có làm thành, thậm chí trên các vật liệu đá đều khắc lên minh văn đại biểu sự kiên cố mà các binh sĩ quen thuộc.
Cung điện chằng chịt phân tán (???), hành lang uốn khúc qua lại, nền đá liên tiếp, rồi lại không quấy nhiễu lẫn nhau.
Mở ra một cánh cửa trong đó, bốn phía gian phòng trang trí mấy thứ phương tiện kỳ quái, nếu là Trì Uyên và Cận Dũng những thiên phú Quý tộc từng có kinh nghiệm đi tới nơi này, nhất định sẽ không xa lạ với những phương tiện này, đó là thiết bị đưa năng lượng vào đá nguồn.
Gian phòng chính giữa chứa đá nguồn chưa qua sung năng.
Túc Dạ Liêu và Kình Thương bắt đầu công việc của bọn họ, Kình Thương tạo kết giới, vây quanh đá nguồn, dưới năng lực của kết giới, đưa những viên đá nguồn này hợp thành hình trụ, chôn xuống dưới lòng đất, Kình Thương nối liền lại minh văn đã trải khi xây dựng vương đô, còn Túc Dạ Liêu thì bận bịu tạo hình các trụ đá nguồn trên mặt đất, hai người ôm hết trụ đá nguồn mà hai người đã làm, nối trực tiếp với nóc nhà, từ lòng đất kéo dài lên tới mười lăm mét.
Những hình trụ này cũng không phải không có quy luật, sau khi Kình Thương và Túc Dạ Liêu khắc lên minh văn trên mặt đất, bề mặt đá nguồn, trên trần nhà, một loại huyền ảo trừ hai người ra không ai hiểu được xuất hiện.
Sau khi làm xong những việc này, hai người liền bắt đầu sung năng cho trụ đá nguồn, một buổi tối, chỉ cần hai trụ đá là được rồi, mấy trụ khác có thể để sau đó từ từ sung năng sau.
Sau khi hai người làm xong, trời đã chạng vạng, bóng đêm sắp buông xuống, đây là buổi tối thứ nhất của vương đô
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Liêu Nhiễu Kình Thương
- Chương 91