Chương 72

Nhíu mày, từng chữ từng câu trong báo cáo, Kình Thương nhìn rất cẩn thận. Trong báo cáo cũng không có trực tiếp vạch ra dị động của các quốc gia xung quanh, Túc Dạ Liêu cũng sẽ không ngốc đến mức nói thẳng những quốc gia kia liên hợp, chuẩn bị chiến tranh với Hiển quốc, hắn và Vị Đấu bên Kình Thương mấy năm, biết có thể từ một ít chi tiết nhỏ mà phát hiện động thái của nước khác, mà là đưa số liệu chân thực làm báo cáo cho Kình Thương, báo cáo cho Kình Thương biết phát hiện của mình.

Kình Thương thả xuống báo cáo, y biết chiến tranh đã không còn xa.

“Người đâu, để gia chủ Trì gia cùng gia chủ Cận gia đến một chuyến.” Kình Thương phân phó nói, “Địa đồ cũng mang ra.”

Kình Thương lên tiếng, tự nhiên có người đi làm.

Gia chủ Trì gia và gia chủ Cận gia không thể nhanh chóng đã đến, địa đồ Kình Thương nói rất nhanh được mang lên.

Tất cả địa đồ đều được để trong một chiếc hộp, đều do Kình Thương tham khảo rất nhiều thứ mà tạo ra, mở hộp ra, bên trong xếp đống rất nhiều địa đồ, vì quá nhiều, không ai biết vương cần là cái nào, nên đưa toàn bộ đến.

Kình Thương tìm trong hộp một lúc, mỗi ký hiệu của bản đồ đều được Kình Thương dùng văn tự kiếp trước tự tay viết ra, ngay cả Túc Dạ Liêu cũng không biết, không phải không tận lực dạy dỗ, những văn tự kiếp trước này với Kình Thương mà nói là một loại hoài niệm. Thế giới này cũng có văn tự của nó, trong muôn vàn bài học của Túc Dạ Liêu, không cần thiết thêm vào một môn ngôn ngữ nữa.

Tìm ra địa đồ bản thân cần, mở rộng ra trên mặt đất, ngón tay Kình Thương di chuyển ở phía trên, qua mấy quốc gia xung quanh, tới phía sau bọn họ, nơi này mới là nguyên nhân chủ yếu khiến y nhíu mày.

Túc Dạ Liêu và Vị Đấu lẳng lặng ngồi, không quấy rầy suy nghĩ của vương mình.

Thời gian lẳng lặng trôi qua, mãi đến tận khi gia chủ Trì gia và gia chủ Cận gia tiến vào quấy rầy bầu không khí yên tĩnh.

Vị Đấu ngồi bên Túc Dạ Liêu cũng không khiến hai người chú ý, mấy năm qua, Vị Đấu phụ trách công tác tình báo cho Hiển quốc trong bóng tối, bên ngoài, các quan chức chỉ xem là gia thần của Túc Dạ Liêu, một nhân vật nhỏ như vậy đương nhiên sẽ không xuất hiện tại triều đường, thêm vào Kình Thương và Túc Dạ Liêu hết sức bí mật, càng sẽ không có người biết Vị Đấu vẻ mặt bất động lại nắm giữ khởi nguồn tình báo Hiển quốc. Đó cũng có quan hệ với chuyện thế giới này không coi trọng việc ấy.

Thật ra, gia chủ Trì gia và gia chủ Cận gia cũng không phải chưa gặp qua Vị Đấu, đáng tiếc Vị Đấu chỉ là một bình dân không có biểu hiện gì nên mới khiến họ lãng quên, họ đã không nhận ra nam tử có vẻ trầm ổn già giặn là người họ đã đưa cho Túc Dạ Liêu mấy năm trước, càng thêm không biết gã đã trưởng thành đến mức độ nào, đứng ở vị trí nào. Lời này không tính là quá khuyếch đại, gia chủ Trì gia và gia chủ Cận gia mỗi ngày khi nào rời giường, nói những gì, uống bao nhiêu nước, ăn món gì, đi vệ sinh mấy lần, đều được ghi lại, chỉ cần Vị Đấu muốn biết, những báo cáo này sẽ được đưa đến trước mặt gã.

Hai vị gia chủ tuyệt đối không thể nghĩ tới nhân vật như thế đã từng là một kẻ nhỏ bé dưới sự quản chế của họ, mệnh lệnh từ Túc Dạ Liêu, Trì gia và Cận gia, hai gia tộc này có năng lực lật đổ sự thống trị của quân vương hắn, Túc Dạ Liêu không thể không cẩn thận phòng bị, vì vậy, hai gia tộc này rất vinh hạnh trở thành mục tiêu được Túc Dạ Liêu quan tâm trọng điểm.

“Ngô chủ.” Hai người quỳ xuống trước Kình Thương đang suy nghĩ, hành quân thần chi lễ.

“Các ngươi nhìn một chút.” Kình Thương không ngẩng đầu, Túc Dạ Liêu phi thường rõ ràng đứng dậy, tao nhã thủ lễ lấy báo cáo bên người Kình Thương đi, đặt trước mặt hai vị gia chủ.

Gia chủ Cận gia đối với văn tự báo cáo một chút cũng không thích, nên cầm lấy báo cáo trước là gia chủ Trì gia.

Gia chủ Trì gia nhìn từng chữ từng câu, sau khi xem xong thả xuống, tạm thời ông vẫn không thể lý giải hàm nghĩa ẩn trong báo cáo, có điều, ông không hỏi, mà tự mình nghĩ, đầu óc khôn khéo khiến ông rất nhanh xâu chuỗi lại các sự việc trong báo cáo, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.

Gia chủ Cận gia sau khi gia chủ Trì gia xem xong, bất đắc dĩ cầm lấy báo cáo cũng nhìn chút, sau khi đọc xong, không hiểu. Cái gì mà lương giới ở các quốc gia tăng lên, gì mà quân đội bắt đầu chế tạo binh khí, gì mà quan viên này mời quan viên của quốc gia nào đó tới dự sinh nhật, gì mà quan chức kia cùng vương chuẩn bị tới quốc gia nào đó tham gia lễ mừng quốc khánh các kiểu. Những điều này có gì đâu?

Lương giới tăng lên, những thương nhân kia thích kiếm nhiều tiền một chút, không có gì, ngược lại có thể đề cao lương thực ở quý tộc (???), sẽ hạ xuống được quân đội chế tạo binh khí cũng rất bình thường, đào thải a, đổi mới vũ khí, quân đội đều chế tạo binh khí quan viên giữa hai quốc gia có quan hệ thông gia mà nảy sinh quan hệ thân thích tham dự tiệc rượu mừng sinh nhật cũng bình thường cùng vương sang thăm hỏi, tham gia lễ mừng của nước khác là viếng thăm hữu hảo, Hiển quốc cũng từng có.

Nói chung, hết thảy đều rất bình thường. Gia chủ Cận gia không hiểu sai khác ở đâu.

“Này, đây là ý gì?” Thấy vương vùi đầu suy nghĩ ở nơi đó, gia chủ Cận gia thấp giọng hỏi gia chủ Trì gia bên cạnh.

“Ngươi không nhìn ra?” Gia chủ Trì gia bị suy đoán của chính mình làm ngưng trọng, không có ý đùa giỡn cùng gia chủ Cận gia.

“Có gì không đúng?” Gia chủ Cận gia bị thái độ của gia chủ Trì gia làm cho không hiểu, những tin tình báo kia có gì không đúng, sau đó đem ý nghĩ của chính mình nói lại một lần.

Gia chủ Trì gia đối với gia chủ Cận gia rất bất đắc dĩ, ngẫm lại vương đã từng nói một câu nói, đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển, ông phi thường tán thành gán câu nói này cho gia chủ Cận gia, Cận gia dưới sự lãnh đạo của một vị gia chủ như vậy sao còn chưa sụp đổ, đột nhiên vì bản thân là gia chủ một đời lao tâm lao lực cảm thấy không đáng.

“Giờ đã qua mùa thu hoạch rồi, lương giới sao có khả năng đột nhiên tăng lên, phải là giá bán thấp hơn mới đúng đào thải binh khí hàng năm thường cuối năm mới thống kê, đây còn quá sớm còn có, nhận lời mời, quan hệ giữa các quốc gia tham gia lễ mừng có thể không hữu hảo như vậy.” Gia chủ Trì gia chỉ tiếc mài sắt không thành thép, lương giới và quan hệ giữa các quốc gia cũng là thôi, quân đội đào thải binh khí, là lĩnh binh đả chiến lại không biết.

“Có âm mưu.” Gia chủ Cận gia bỗng chốc mẫn cảm.

Cũng còn tốt, cái tên này còn có thể nghĩ đến.

“Đó là âm mưu gì?” Gia chủ Cận gia không ngại học hỏi kẻ dưới.

“Là bọn họ muốn liên hợp lại đối phó Hiển quốc.” Đây không phải âm thanh của gia chủ Trì gia.

“Sao?” Gia chủ Cận gia đã hiểu, “Cái gì?” Sau đó kêu to.

“Ngu ngốc.” Gia chủ Trì gia tuyệt đối cảm thấy mình rất oan ức, sao lại bị đặt ngang hàng là trọng thần Hiển quốc cùng cái tên này. Lão ta cũng không phát hiện tiếng nói của bản thân hơi lớn sao? Xem, vương cũng nghe được, đáp lại. Gia chủ Trì gia quên, chính mình cũng là một trong những người đang nói chuyện trong chốn yên tĩnh này.

Sau khi hét xong, hai mắt gia chủ Cận gia đều tỏa sáng, rốt cục, rốt cục có thể làm một vố lớn rồi.

“Vương, xin hạ lệnh, thần nhất định sẽ san bằng những tên ngu xuẩn này.” Ít nhất gia chủ Cận gia không dám ở trước mặt Kình Thương bộc lời thô tục.

“Vương, xin hạ lệnh.” Gia chủ Trì gia đã xác định suy đoán của ông, cũng biết nguyên nhân vương tuyên triệu bọn họ đến đây. Trước khi nhìn đến phần báo cáo này, ông cũng không biết có thể từ những thứ nhỏ bé này mà nhìn ra được điềm báo chiến tranh, trước tiên mặc kệ nguyên do của đoạn báo cáo này, nhưng ông và gia chủ Cận gia đều giống nhau, dám đánh chủ ý đến Hiển quốc, tuyệt đối không thể tha, hơn nữa, ông cũng có chút hưng phấn, Hiển quốc đã quá nhiều năm không có chiến sự.

“Vương, xin hạ lệnh.” Túc Dạ Liêu cùng Vị Đấu cũng phục người thỉnh cầu nói.

Kình Thương trầm mặc một lúc.

“Còn sớm.” Kình Thương nhàn nhạt nói.

“Ngô chủ, cho phép thần làm càn,” Túc Dạ Liêu ngẩng đầu lên. “Hành vi như vậy không thể nhân nhượng.”

“Ta biết, hành vi của bọn chúng, ta sẽ không làm như không thấy, cũng sẽ không để bọn chúng động thủ rồi mới động.” Ở điểm này, Kình Thương rất lý trí, trên chiến tranh, tuyệt đối không thể sau khi phát hiện manh mối, trừ phi năng lực không đủ, bằng không liền không thể nhân nhượng ẩn nhẫn, nhất định phải hành động trước đối thủ, chiếm cứ tiên cơ, thị uy phòng thủ là điều cần thiết. Chiến tranh không thể dùng đạo đức mà nói, người ta không có ý đồ, ngươi có thể không động đến họ, nhưng người ta đã có ý đồ này, ngươi còn hy vọng người khác có thể không động thủ, đó là việc ngu xuẩn nhất, không có hy vọng nhất.

“Vương, xin hạ lệnh.” Bốn người cùng hưng phấn, vương đã quyết ý muốn chiến sao?

“Ta nói rồi, còn quá sớm.” Kình Thương lặp lại lần nữa, “Bản thân những quốc gia này có mâu thuẫn, bọn họ thật muốn liên hợp lại không phải trong thời gian ngắn là có thể.” Có mâu thuẫn thì có tranh chấp, trong tình huống nhất trí về lợi ích, việc đầu tiên chính là phân chia lợi ích, điều này nếu không dàn xếp ổn thoả, bọn chúng tuyệt đối không thể hành động nhanh như vậy, muốn chia cắt Hiển quốc phải chậm rãi thương lượng.

“Vương, nói như vậy, chúng ta càng nên hành động trước, trước khi bọn chúng liên hợp thì đập tan ý nghĩ của chúng.” Gia chủ Cận gia rất có kinh nghiệm nói.

“Không, để bọn chúng liên hợp, cùng bắt gọn chúng.” Rất hiển nhiên, tâm tư Kình Thương so với gia chủ Cận gia càng cao siêu hơn.

“Nhưng vương, cứ như vậy, Hiển quốc sẽ rất vất vả.” Gia chủ Trì gia suy nghĩ đến vấn đề này.

“Sẽ không, ta cần thời gian để chuẩn bị một vài thứ, ta cũng không tính đem binh chủ lực của Hiển quốc nhằm vào chúng.” Kỳ thực khi y đưa những thứ tơ lụa đó giao cho thương nhân buôn bán, mở ra tô giới, y đã rõ ràng thứ tài phú to lớn ấy sẽ khiến dã tâm cùng tham lam trỗi dậy, chỉ là các quốc gia quanh Hiển quốc đều nhỏ bé, họ tạm thời cũng không dám có ý với Hiển quốc, nhưng, tài phú ngày càng nhiều sẽ làm người ta mất lý trí, không nghĩ tới ngày đó cũng đến rồi. Y nói còn quá sớm, không chỉ là xuất binh bây giờ còn quá sớm, những người kia phát động quá sớm, nếu lại trì hoãn, thậm chí tình hình sau đó cũng có thể dễ dàng hơn, nhưng xem ra chỉ có thể sớm đối mặt.

“Ngô chủ.” “Vương.” Mấy người còn muốn tiếp tục khuyên.

“Vấn đề lớn nhất của chúng ta không phải bọn họ.” Kình Thương xua tay, ra hiệu mấy người không cần nói nữa, “Chiến tranh với họ, chúng ta nhất định là người thắng,” đối với ngày đó, y cũng có chuẩn bị, “Phiền phức của chúng ta, là ở sau này, sau khi chúng ta thắng lợi.”

Mấy người không hiểu, vương có tự tin như vậy, bọn họ cũng tự tin theo, nhưng sao lại sau khi thắng lợi còn có vấn đề.

“Sau khi chúng ta đạt được thắng lợi, thứ chúng ta phải đối mặt chính là nó.” Kình Thương chỉ vào một vị trí trên bản đồ.

Mọi người theo ngón tay Kình Thương chỉ trên địa đồ, biến sắc mặt.