Cánh cửa bị mở ra, thị vệ gác cổng thi lễ, quỳ hạ người, đứng dậy, bước vào phòng, nhìn thấy vị trí của Kình Thương, xoay người, quỳ xuống.
“Vương.” Lại hạ xuống một lễ nghi khiêm tốn, Kình Thương đã cực kỳ quen thuộc, huống hồ y cũng chưa từng có ý nghĩ sẽ thay đổi những lễ nghi này, “Tử phu nhân nói muốn gặp ngài.”
“Mẫu thân đại nhân.” Kình Thương hơi nghi hoặc, mẫu thân ở thế giới này tìm y làm gì? Với vị mẫu thân trẻ tuổi của thân thể này, y vẫn không biết làm cách nào ở chung, y biết như vậy không công bằng với nữ nhân kia, nhưng y không cách nào coi nàng là mẫu thân của y, trong lòng y, chỉ có một mẹ ở kiếp trước.
Vì đó, dù người phụ nữ kia dồn bao nhiêu tình mẹ cho y, y đều cảm thấy khó chịu. Y chỉ có thể dành cho nàng tôn kính và cảm kích, bởi nàng đã cho y một cuộc đời mới, y tiếp nhận tình mẹ của nàng, có thể báo đáp lại chỉ là làm một đứa con hiếu thuận, cho nàng thân phận, địa vị, tình thân của mười sáu năm, cũng không phải tình mẫu tử thân mật khăng khít, nói dễ hiểu là, có lẽ đó tựa tình cảm với người thân, như cô hay dì.
Tình thân của y cũng chẳng thắm thiết, vậy mà người mẫu thân này của y lại không ngại, hẳn là ảnh hưởng nền giáo dục của thế giới này, loại đối xử này không tính là thân mật gì, nhưng vẫn duy trì hình thức đầy đủ tôn kính khi chung đυ.ng. Vị mẫu thân này lại rất kỳ lạ mà thỏa mãn, là một quân vương, phải vậy mới đúng. Lời này lơ đãng nghe được ở đâu đó, hơn nữa y cũng thấy nàng thật sự cho là như vậy.
Thành thật mà nói, y thật sự thở phào nhẹ nhõm, cho nên vị mẫu thân đại nhân này có yêu cầu nào làm được, y chưa từng từ chối, trong mắt người ngoài, vẫn biểu hiện một mối quan hệ tốt, thậm chí, mẫu thân y (1),cũng cho là thế, vì vậy, tình cảm của hai người cũng không vì sự lạnh lùng của y mà lãnh đạm, người mẫu thân đại nhân này cũng tiếp tục gửi gắm tình mẫu ái, khiến y xoắn xuýt.
Nghe mẫu thân đại nhân cho mời, Kình Thương dĩ nhiên không thể không để ý tới, đứng dậy, cầm áo khoác đã cởi mặc lại kỹ càng, ra khỏi phòng, từ chối loan giá, Kình Thương tự đi bộ mà đến.
Gió tuyết mặc sức múa lượn ngoài hành lang uốn khúc, mái hiên dài khiến chúng không cách nào tới gần hành lang được, thị nữ mặc đủ mọi loại xiêm y mỹ lệ xinh đẹp tuyệt trần đứng ba hàng phía trước, xách theo sau là noãn lô *** xảo ấm áp dễ chịu, làm ấm bầu không khí.
Không biết có phải ảo giác hay không, luôn cảm thấy gần đây thị nữ bên người bắt đầu tăng lên, ngay cả việc làm của thị hầu cũng được chúng thị nữ lên làm, chắc là vì tiện, dù sao sau khi tiến cung, thị nữ có chút thuận tiện hơn. Kình Thương tự mình nghĩ một lý do.
Băng qua những hành lang uốn khúc, quanh co qua tầng tầng cung điện nguy nga, dọc theo đường đi chúng thị nữ nhìn thấy đều dồn dập quỳ xuống hành lễ, nhìn Kình Thương rời đi không quay đầu lại, trong lòng thất vọng không thôi.
Đến vị trí cung điện của Tử phu nhân, mẫu thân đại nhân kiếp này. Thân là vua, không cần Kình Thương xin chỉ thị, các thị nữ đã mở cửa, mẫu thân đại nhân trong phòng đang an ổn ngồi quỳ chân, nhìn thấy y vào, cùng các thị nữ trong phòng gập người hành lễ.
Không phải y không hiếu thuận, mà ở thế giới này, Thiên phú giả chiếm địa vị cao nhất, dù là cha mẹ của Thiên phú giả, chỉ cần không phải Thiên phú giả thì không có tư cách để Thiên phú giả hành lễ, ngược lại còn phải hành lễ với con cái là Thiên phú giả, đây là sự tôn kính tuyệt đối với Thiên phú giả, mà vị mẫu thân này của y không phải Thiên phú giả.
Nhanh chóng cho vị mẫu thân này đứng dậy, y đã từng nghĩ tới hủy bỏ lễ tiết thế này, nhưng điều này không nghi ngờ gì là khiêu chiến với toàn bộ giai cấp Thiên phú giả, cũng bởi y không thường đến đây, nên cũng thôi.
Ngồi trên đệm chủ vị, “Mẫu thân đại nhân, người gọi con có chuyện gì?” Mau chóng hỏi xong rồi rời đi.
Tử phu nhân, mẫu thân đời này của Kình Thương, có một mái tóc dài mềm mại màu đen, cũng vì di truyền từ nàng, mà chút cứng rắn ở đời trước nay trở nên nhu thuận hơn. Có thể vào được vương cung, hình dáng nàng dĩ nhiên không tồi, đôi mắt màu đen cong cong tựa làn thu thủy, viễn sơn đại mi (2), tràn ngập vị ôn nhu của nữ tử, cũng có nét đoan trang của quý phu nhân, còn bởi sinh ra trong nhà võ tướng, nên so với nữ tử bình thường thêm phần kiên nghị, kiên cường không lộ ra ngoài nói đơn giản, đây là một nữ tử kiên định đẹp đẽ.
“Vương.” Dù là mẫu thân, sau khi vương kế vị cũng không có tư cách gọi tên vương, vương nhất định là cô độc, cùng là vương giả cũng chỉ có thể gọi y là Hiển vương, cái tên Ngự Kình Thương này sẽ không có ai gọi, chả trách những quân vương kiếp trước sẽ tự xưng vương, bởi không có ai gọi tên của vua, mọi người chỉ nhìn đến thân phận vua này, vua tên gì, căn bản không quan trọng.
“Mẫu thân đại nhân nói đi.” Kình Thương tận lực khiến mình không có vẻ lạnh lùng, thả nhẹ thanh âm.
Với đứa con hiếm thấy nhu hòa này, Tử phu nhân cực kỳ thỏa mãn. Đây chính là con trai nàng, vương của Hiển quốc, khi Hiển quốc nguy hiểm nhất đã chống đỡ toàn Hiển quốc, làm người mẹ này vì đó mà kiêu ngạo cỡ nào chứ, tính cách có chút lạnh nhạt, không hay nói với mình cũng không có gì, đứa trẻ này hiếu thuận mình biết mà.
Vũ dũng, lực lượng, thiên phú về chiến tranh càng không cần nói, trên quốc sự cũng rất quyết đoán, chỉ cần nhìn cuộc sống của Hiển quốc mấy năm qua ngày càng tốt thì biết, chúng thị nữ bên người đều nói, vương vậy mới là một vị vương tốt chứ, chưa từng có vị vua nào sẽ quan tâm tới mùa đông có người chịu lạnh hay không, mà tự mình tới dân gian kiểm tra, chưa từng có vị vua nào miễn thuế, để tháng ngày của thường dân trải qua tốt hơn.
Theo nàng thấy, vương chẳng cần thiết phải làm những việc này, có điều mình là con nhà có nữ tắc (3), cũng mặc kệ những việc quốc sự này. Quốc sự có thể mặc kệ, nhưng có một việc nàng nhất định phải quản.
“Vương đã mười sáu rồi đi.” Nụ cười trên mặt Tử phu nhân cực kỳ nhu hòa, tràn ngập tình mẫu ái ôn nhu.
“Qua năm là mười bảy.” Nói về tuổi tác, Kình Thương thường khá xấu hổ, đều nói cho qua.
Tử phu nhân gật gù, hơi xúc động mà nói, “Chớp mắt một cái, vương đã lớn như vậy.”
Kình Thương không tiếp lời, đề tài từ ái như thế, khiến y không biết đáp lại thế nào.
“Vương có tầm nhìn anh minh, Hiển quốc cường thịnh, ta vẫn vì vương mà kiêu ngạo.”
Vẫn không xen miệng.
“Chỉ có việc này thôi, ta làm mẫu thân tâm vẫn không bỏ xuống được.” Tử phu nhân có chút ưu thương mà nhìn Kình Thương.
Biểu tình của Kình Thương có chút vội vàng khi chịu đựng loại tầm mắt này, chỉ cần làm được nhất định vì mẫu thân đại nhân làm.
“Vương đã lớn như vậy, lẽ nào không thấy cô quạnh sao?” Tử phu nhân hàm súc hỏi.
“Không có.” Kình Thương hoàn toàn không thông hiểu hàm nghĩa trong lời Tử phu nhân, trả lời. Cô quạnh ư? Không một chút nào, mỗi ngày đều có việc làm, chính vụ, tu luyện, thí nghiệm, dù một mình uống trà thưởng tuyết cũng là một loại thích ý, y làm sao mà cô quạnh chứ?
“Vương thật quá bận.” Tử phu nhân thấy hàm súc như thế không thành công, đề tài không phải cái nàng muốn, thẳng thắn nói, “Nhưng, vương dù sao cũng đã lớn rồi, bên cạnh cũng phải có người chứ, ta đã sắp xếp nhiều thị nữ bên người vương như vậy, vương không coi trọng lấy một người.” Trước kia chưa thành niên thì cũng thôi, nàng còn sợ những người này làm hư vương, sợ vương mê muội trong đó. Nhưng sau khi trưởng thành, nàng không ngừng hằng năm sắp xếp thị nữ mỹ lệ đến bên người vương, vậy mà không nghe nói y sủng ái người nào, điều này khiến nàng hoài nghi có phải con mình còn chưa hiểu chuyện này đi, vậy sao được. Ngày hôm nay không ngồi yên được nữa, đặc biệt tìm y tới hỏi.
Kình Thương rõ rồi, nhìn mẫu thân đại nhân lo lắng, những thị nữ khác ngượng ngùng che mặt, Kình Thương cũng cảm thấy lúng túng theo.
“Mẫu thân đại nhân, việc này người không cần bận tâm.” Y không phải xử nam, được rồi, thân thể đời này thì vẫn, nhưng trên *** thần tuyệt đối không phải, mười tám năm ở đời trước, gia phong nghiêm cẩn khiến y chưa từng trải qua, nhưng đi lính gặp phải tên đội trưởng bất lương kia, vẫn có mấy việc xảy ra cần tương hỗ nhau.
“Làm sao có thể không bận tâm.” Tử phu nhân lập tức phản bác, “Vương, không hề có ý nghĩ kia sao, hay là…”
Không cần nói thêm nữa, Kình Thương cũng biết nội dung chưa nói kia, “Mẫu thân đại nhân,” bất kỳ nam nhân nào bị hoài nghi ở phương diện này đều sẽ kích động phản bác, nhưng trước mặt phụ nữ, y không thể thất lễ, “Ta phương diện này rất bình thường.”
Tử phu nhân gật gù, với tính cách của Kình Thương nàng không chút nghi ngờ, đã nói đến vậy rồi, vậy nhất định là sự thật, xem ra trước đây không để ý tới, nhưng như vậy cũng không được.
“Vương đã nói vậy, ta cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là vương a, có nhu cầu tuyệt đối đừng nhẫn nhịn, bên cạnh con nhiều nhất là nữ nhân, các nàng rất tình nguyện mà hiến dâng cho vương.”
Kình Thương chưa hề biết nữ nhân thế giới bảo thủ này lại có thể dũng mãnh như vậy, trán mạc danh có chút mồ hôi, không biết tiếp lời như thế nào với Tử phu nhân.
“Chuyện này như vậy thôi, ta tìm vương là vì chuyện khác.” Tử phu nhân cười ngày càng từ ái.
Có thể thoát khỏi đề tài lúng túng như vậy, Kình Thương dĩ nhiên đồng ý, để Tử phu nhân nói tiếp.
“Vương thành niên đã hơn một năm, cũng nên thành hôn rồi.”
Thành hôn!? Nghe được từ này, đại não Kình Thương mông lung, đây là từ ngữ y chưa từng nghĩ tới, ở trước kiếp, y cũng chưa thành hôn, đời này cũng thế…
“Đây là tập tranh các danh môn khuê tú của các nhà đưa ra, ta đã lựa qua, gia thế tuyệt đối sánh được với nhà vương, hình dáng cũng tốt, tính tình cũng ôn hòa.” Tử phu nhân cười híp mắt cho người lấy tập tranh ra. “Thế nhưng muốn thành chính thất, còn cần vương tự chọn, nếu có ai khác vừa ý có thể tuyển tiến cung.”
“Con mới mười sáu tuổi.” Kình Thương rốt cục thấy tuổi nhỏ cũng có lợi.
“Qua tết thì mười bảy rồi.” Vẻ ôn hòa của Tử phu nhân thu lại, “Vương cũng đã thành niên hai năm rồi, cũng nên cưới vợ sinh con, vì Vương tộc mà khai chi tán diệp (4). Ta không bức vương quyết định ngay, tập tranh này vương cứ xem cẩn thận, vương không thích những người này cũng không sao, nhưng, mai kia khi xuân đến, vương nhất định phải thành hôn, này không phải ý cá nhân của ta, mà là ý nghĩ của toàn Hiển quốc.” Thái độ cứng rắn khiến người chẳng thể chối từ.
Kình Thương cũng chẳng biết mình làm thế nào mà về phòng được, nhìn tập tranh để bên, nhìn các thị nữ hầu hạ mình, để các nàng lui xuống.
Đối mặt với chiến sự y có thể lãnh khốc, đối mặt với chính sự y có thể quyết đoán, nhưng chuyện như vầy, muốn y phải quyết đoán thế nào? Kình Thương cực kỳ khổ não, nhưng không nghĩ ra biện pháp giải quyết.
(1) Nguyên văn ở đây là mẫu thân của nàng (chữ 她, pinyin tā), nếu là ý này tức là bà ngoại của bạn Kình Thương, mà thấy vô lý quá, chắc tác giả gõ nhầm từ 他, pinyin cũng là tā, cho nên chắc tác giả nhầm quá.
(2) Viễn sơn đại mi – 远山黛眉
(3) Nữ tắc: Chuẩn mực đạo đức của người phụ nữ.
(4) Khai chi tán diệp: Tương tự như “Đâm chồi nảy lộc”, ý chỉ việc con đàn cháu đống, nối dõi tông đường. (Nguồn:https://vi.wikiquote.org/wiki/T%E1%BB%A5cng%E1%BB%AFH%C3%A1nVi%E1%BB%87t#V)