Chỉ có anh hùng huyết mới đỏ tươi như vậy, nhiệt liệt như vậy.
Danh tự oanh liệt, khiến lòng Cuồng đế sinh ra ý nghĩ, mỉm cười uống vào chén rượu này, vị rượu không phải cay nồng, nơi đầu lưỡi là một loại ấm áp, ôn nhu như nhiệt độ con người, nói chính xác hơn là nhiệt độ máu, trượt vào cổ họng, lại như lửa đốt, đó là nhiệt huyết bùng cháy, xuống tới dạ dày, một loại sức mạnh lan tràn đến toàn thân, dũng khí khiến người ta có thể khiêu chiến cùng tất cả.
“Rượu ngon.” Cuồng đế mở mắt vì thưởng thức rượu này mà nhắm lại, mở miệng chính là ca ngợi, rượu trước đây Ngự vương đưa gã không phải không ngon, nhưng rượu này hợp tâm ý gã nhất, mùi rượu nơi khoang miệng, nơi cổ họng, nơi dạ dày tiêu tan, anh hùng sau khi lưu huyết, mang cho người ta cảm giác không phải bi thương hi sinh, mà là một loại lừng lẫy dũng cảm.
Loan thèm nhỏ dãi trực chảy nước miếng, lén lén lút lút tìm cơ hội xem có thể uống được một ngụm hay không, đáng tiếc a, Cuồng đế không cho gã cơ hội, một mệnh lệnh để Loan ra ngoài, Loan chỉ có thể mang theo một khuôn mặt đáng thương đi ra.
Kình Thương cũng cho Túc Dạ Liêu ra ngoài, có thể tưởng tượng được, mệnh lệnh này Túc Dạ Liêu không muốn phục tùng cỡ nào, đi ra ngoài, trong phòng cũng chỉ còn lại quân vương hắn và Cuồng đế hai người, biết hai người bọn họ không có tư tình, nhưng Túc Dạ Liêu cũng sẽ đố kị, nhưng mệnh lệnh của Kình Thương lại không thể không tuân thủ, chỉ có thể trong lòng nói, Cuồng đế sắp chết, không thèm tính toán với gã.
Hai vị bá chủ thiên hạ, liền như vậy hòa bình ngồi trong một căn phòng, uống rượu. Hai người nói rất nhiều chuyện, năm đó bọn họ gặp gỡ, chuyện mấy năm này.
“Ngự vương, Túc Dạ Liêu ngươi nghĩ như thế nào?” Cuồng đế đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Chén rượu sát bên miệng bị Kình Thương thả xuống, y nhìn Cuồng đế, cũng nhìn thấy vẻ mặt rõ ràng sáng tỏ của Cuồng đế.
“Ngươi biết rồi.” Này không phải nghi vấn.
“Ừm, ánh mắt của Túc Dạ Liêu và nữ nhân ta từng thấy đó rất giống nhau, đây là ánh mắt vì yêu có thể trả giá hết thảy.” Tình ái, đối với gã bậc vương giả mà nói là thứ không thể tin nhất, nhưng nhiều năm trước như vậy, gã mắt thấy người vì yêu kiên quyết hi sinh, loại chấn động ấy chỉ cần gặp thì sẽ không quên, vào lúc ấy là ước ao có thể được người yêu như Phù vương.
Trong ánh mắt Cuồng đế không có xem thường và căm ghét, nói thật, Kình Thương tuy không sợ ánh mắt ấy, nhưng nhìn đến lòng cũng không thoải mái, y là phàm nhân a.
“Ta không yêu hắn.” Đây là cảm tình chân thực của Kình Thương, “Thế nhưng trong lòng ta hắn rất đặc thù.” Không phải vị trí người yêu, nhưng lại đặc thù nhất, sau khi kết đan, nhân sinh dài lâu sau này người có thể làm bạn bên cạnh mình chỉ có Túc Dạ Liêu, giữa trường sinh cô độc, có một người làm bạn là may mắn cỡ nào, dù không yêu, cũng sẽ không từ chối, có thể gặp phải một người yêu mình sâu sắc như vậy, là mình may mắn.
Kình Thương đem một ít chuyện nói cho Cuồng đế nghe, đương nhiên chuyện đêm đó Túc Dạ Liêu làm cái gì, Kình Thương tuyệt đối sẽ không nói cho Cuồng đế, chuyện đó thực sự quá mức tư mật.
Nghe Kình Thương nói xong, Cuồng đế cũng rõ ràng nguyên nhân Kình Thương thỏa hiệp, Ngự vương nhân từ gã biết, Túc Dạ Liêu tàn nhẫn gã cũng nghe qua, kỳ thực ngẫm lại, nếu như trên thế giới này không có ai ràng buộc Túc Dạ Liêu cái tên điên cuồng này, thế giới này sẽ ra sao.
“Ngươi thực sự cực khổ rồi.” Muốn buộc lại một tên như vậy, Kình Thương xác thực khổ cực.
Bản thân Kình Thương ngược lại không cảm thấy vậy, vì thái độ Túc Dạ Liêu với mình rất thuận theo, trừ mấy chuyện như vậy, chỉ cần mình đưa ra, Túc Dạ Liêu sẽ làm được muốn, Túc Dạ Liêu cũng sẽ dâng ra, không cho phép Túc Dạ Liêu làm, Túc Dạ Liêu cũng sẽ không làm, lén lút ra sao, Kình Thương không biết, nhưng bày ra trước mặt Kình Thương, chính là yêu cầu của y.
“Ngươi cũng thật đáng thương.” Ham muốn độc chiếm của Túc Dạ Liêu chỉ cần người biết cảm tình của hắn cũng nhìn ra được, bị người như vậy yêu, Ngự vương rất đáng thương, không, kẻ hơi hơi tiếp cận Ngự vương một chút mới càng vô tội và đáng thương, chỉ một tí tẹo như thế đã phải nhận ánh mắt lạnh lẽo của Túc Dạ Liêu.
Độc chiếm dục đáng sợ của Túc Dạ Liêu không biểu hiện trước mặt Kình Thương, lấy đầu óc trì độn của Kình Thương cũng không nghĩ ra điểm ấy, ai sẽ vì người hơi hơi tới gần chút liền ghen a. Đây là ý nghĩ của Kình Thương, Túc Dạ Liêu sẽ không nổi nóng với người mình yêu đem tất cả khó chịu chuyển dời ra bên ngoài, đối với Kình Thương chỉ là gia tăng độ oan ức và làm nũng, thuận tiện ở một lúc tươi đẹp nào đó trắng trợn hưởng thụ một phen để vỗ về tâm linh của mình.
“Ngươi cũng rất may mắn.” Có thể được yêu như vậy, sao không phải một loại may mắn, sau hai lần nhìn thấy loại ái tình này, Cuồng đế than thở, tại sao mình không gặp được người yêu mình như vậy.
Phải yêu thế nào, mới có thể toàn tâm toàn ý yêu một người như vậy, phải yêu thế nào, mới có thể khi đánh đổi mạng sống vì đối phương lại một mặt thỏa mãn, Cuồng đế không hiểu chẳng rõ, nhưng nghĩ, đáng tiếc gã không có cơ hội.
“Đúng không.” Kình Thương một lần nữa nâng chén rượu lên, uống cạn chén này. Là bởi vì biết đây là cảm tình có thể gặp không thể cầu, cho nên mới phải thỏa hiệp, mới sẽ tiếp thu, được yêu là một niềm hạnh phúc.
Rượu từng chén từng chén bị tiêu diệt, hai người vẫn là phàm nhân cũng không chịu được, kết thúc lần tụ hội này, Kình Thương rời khỏi phòng của Cuồng đế, Túc Dạ Liêu vẫn chờ Kình Thương lập tức xuất hiện bên cạnh y, đỡ Kình Thương trở về phòng.
Buông thả mình dựa vào lực lượng của Túc Dạ Liêu, nhìn Túc Dạ Liêu vì mình châm trà, chuẩn bị khăn mặt, trải giường, một loại cảm giác ấm áp không khỏi nổi lên.
“Liêu, có hối hận vì yêu ta không?” Kình Thương không biết sao mình lại hỏi, đại khái là do uống nhiều rồi đi.
“Ngô chủ, sao lại hỏi vậy?” Cẩn thận lau ngón tay cho Kình Thương, Túc Dạ Liêu hỏi lại.
“Bởi vì dù ngươi đối với ta thế nào, ta vẫn không yêu ngươi.” Đổi thành những người khác, sớm đã bị cảm động đi, nhưng chính mình lại không, mình thật sự rất lãnh tình, không, hẳn là lãnh khốc.
Vô tâm vô phế, không thèm để ý thế nhân, Túc Dạ Liêu thủ đoạn tàn nhẫn đối với mình đào tâm đào phế (moi tim moi phổi, nghe ghê quá nên để QT), mọi chuyện đều suy nghĩ vì mình, lấy ý chí của mình làm đầu, à, lơ mấy chuyện đặc biệt, mà mình, thương hại người trong thiên hạ, được gọi là nhân từ, nhưng đối với Túc Dạ Liêu, tâm lại bất động, là ai tàn khốc hơn ai.
Động tác lau tay cho Kình Thương của Túc Dạ Liêu dừng lại, đã sớm biết, nhưng khi nghe đến, vẫn là không nhịn được lòng đau nhói.
“Ta không hối.” Ngẩng đầu, dùng ánh mắt thâm tình nhìn Kình Thương, doanh đầy ái luyến và quyết tâm không hối, “Yêu người, là ta may mắn.” Nếu không phải yêu người, trái tim của mình làm sao thưởng thức được vì một cái nhíu mày một nụ cười của người mà ấm áp ngọt ngào nảy sinh, nếu không phải yêu người, làm sao biết chỉ là ngươi lơ đãng ôn nhu đã có thể khiến tâm ngập tràn nhu tình, nếu không phải yêu người, sao cảm giác được chỉ vì một chút tán thành của người, đã có thể khiến cả trái tim vì người mà nhảy nhót không ngừng, chờ mong không thôi, nếu không phải yêu người, làm sao biết yêu người là điều hạnh phúc thế nào, nếu không phải yêu người, những thống khổ vì người mà sinh ra đã biến thành hồi ức sâu sắc, yêu người, sao không phải hạnh phúc, bởi vì yêu người, trái tim ta mới có cảm giác.
Làm sao hối hận vì yêu người? Ngô chúa ơi, vĩnh viễn không hối.
“Đúng không, có đúng không.” Cảm giác say mông lung, nhắm mắt lại, vòng tay ấm áp ôm lấy mình, là Túc Dạ Liêu, an tâm để ý thức dần biến mất. Được yêu là một loại hạnh phúc, Túc Dạ Liêu, phải thế nào mới có thể yêu ngươi đây? Ta thật sự không biết.
Nhìn người trong vòng tay mình mê man ngủ, ôn nhu đem người ôm lấy mang tới giường, Lục quốc nhưng đối với Ngự vương thích gì đã nghe qua, ban đầu khiến giường xuất hiện chính là Ngự vương, chuyện Ngự vương thích ngủ giường đã là thiên hạ đều biết.
Thả người lên giường, Túc Dạ Liêu cũng thuận thế bò vào trong, nhẹ nhàng kéo chăn, liền nhìn thấy cơ thể hai người, điều chỉnh tư thế một chút, để người trong ngực có thể ngủ thoải mái hơn.
Túc Dạ Liêu cũng không nhắm mắt lại ngủ, mà là duỗi ra một cánh tay, mềm nhẹ dò tìm đường nét khuôn mặt lạnh lùng khiến hắn quyến luyến của Kình Thương, thấy thế nào cũng không đủ, chạm thế nào cũng không đủ, du͙© vọиɠ quen thuộc khi hai người tiếp xúc thân mật như vậy sao sẽ không nảy sinh.
Kình Thương ngủ rất say, nhưng Túc Dạ Liêu tạo ra mấy thứ quấy nhiễu nhè nhẹ trên mặt vẫn không thể tránh khỏi quấy nhiễu Kình Thương, hoạt động bản năng trong giấc mộng, giơ tay lên, muốn đuổi đi, nhưng cánh tay ấy liền bị Túc Dạ Liêu nắm chặt, đặt bên khóe miệng, nơi đầu ngón tay hạ xuống một nụ hôn. Sau đó lại là những nụ hôn *** tế dầy đặc ở trên tay.
“Ngủ ngon, Ngô chủ.” Rốt cục dừng lại hành vi làm càn của mình, Túc Dạ Liêu cũng không muốn quấy rối giấc ngủ quân vương hắn, ngồi dậy, hạ xuống một nụ hôn trên trán quân vương hắn, sau đó rời khỏi giường, dù sao nơi này không phải thâm cung Hiển quốc, Túc Dạ Liêu không muốn làm ra chuyện khiến người nghi hoặc.
Cuồng vương thì biết, nhưng những người khác không biết, người hầu Hiển quốc càng không thể nào biết.
Sâu sắc nhìn Kình Thương, rất nhanh thôi, Ngô chủ, người sắp leo lên bảo tọa thiên hạ cộng chủ, đợi thêm mấy năm nữa, người có thể đem vị trí này cho một vị Thiếu chủ, vào lúc ấy, chúng ta liền đi ẩn cư, sống cuộc sống không cần kiêng kỵ gì, Túc Dạ Liêu hy vọng.
Ngày thứ hai, tác dụng chậm của anh hùng huyết làm Kình Thương có chút không khỏe, bên Cuồng đế cũng chưa chắc ổn, vì lẽ đó ngày hôm đó hai người nghỉ ngơi, Kình Thương vẫn hẹn với Cuồng đế đi dạo một vòng hoa viên.
Vì lần quyết đấu này cân nhắc đến tình trạng cơ thể của Cuồng đế, nên ngày thứ ba, quyết chiến liên quan đến thiên hạ liền bắt đầu
Sáng sớm, Cuồng đế khá hưng phấn, sắc mặt hồng hào, nhưng tất cả mọi người đều biết, đây là dấu hiệu hồi quang.
Kình Thương lau chùi sạch sẽ đao của mình, cho vào vỏ đao, y sẽ không đồng tình, càng sẽ không thương hại Cuồng đế, nam tử kia là vương giả, để gã chết trận mới là điều tốt nhất thuộc về gã, nếu mình thắng, sẽ không do dự, bản thân mình sẽ gϊếŧ Cuồng đế.
Dân chúng không có tư cách tham dự loại chuyện này quan chức, Quý tộc, hai vị vương giả không phải làm xiếc, sẽ không có chuyện người địa vị cao lại hạ mình trước người có địa vị thấp tìm niềm vui cho họ, nên người chân chính có thể quan sát lần quyết chiến này không phải rất nhiều, bọn họ chăm chú nhìn, kiên trì chờ đợi kết quả cuối cùng.
Hôm nay là một ngày đầy mây, khí trời vừa phải, khí hậu không phải rất tốt cũng không phải rất xấu, chính là một ngày như thế này, quyết chiến bắt đầu.