Mở mắt ra, là cảnh sắc quen thuộc, tất cả tối hôm qua như một giấc mộng, không rõ là thực hay hư ảo, khí tức một người khác trong phòng, khiến ý thức Kình Thương thanh tỉnh lại, đau nhức trên người nói cho y tối hôm qua hết thảy đều không phải mộng, khuôn mặt khá khó coi, nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn người tĩnh tọa bên giường.
Đỡ thân thể dậy, nâng tay lên, mạnh mẽ cho người ngồi bên giường một tát tay, thanh âm vang dội vang lên trong phòng, trên khuôn mặt tuyệt sắc rất bình tĩnh, không chút tức giận, thản nhiên tiếp thu một tát này.
Hai đời, Kình Thương lần đầu tiên cho người khác một bạt tai, trong tư tưởng của Kình Thương, đây là một hành vi rất thất lễ, không chút lễ phép với người khác, nhưng phẫn nộ cuối cùng lại khiến Kình Thương làm ra hành động này. Nhìn khuôn mặt tuyệt sắc kia nghiêng đi, vì y dùng lực mà khuôn mặt ấy sưng lên, Kình Thương cũng không vì vậy mà nguôi giận.
Người này phụ sự tin tưởng của y, cho y sự nhục nhã lớn nhất trong cả hai đời, vừa nghĩ tới tối hôm qua bị đối xử như vậy, Kình Thương ngay cả tâm gϊếŧ người cũng có.
“Ngươi còn dám ở lại đây, ngươi thật không sợ ta gϊếŧ ngươi.” Ngữ khí lãnh khốc cũng bao hàm sát ý, y thật sự không muốn thấy kẻ này nữa, sau khi làm ra chuyện như vậy sao kẻ này còn có thể ngồi nơi đây, y sẽ không quên kẻ này vừa nhìn thấy y thì trên mặt lộ vẻ lo lắng, còn bi ai, kẻ này có tư cách gì bi ai, nên bi ai chính là y a, tại sao kẻ này có thể bình tĩnh như vậy nhìn mình, cho rằng một bạt tai đã có thể khiến y tha thứ cho việc làm tối qua của hắn sao, không thể, y không độ lượng như vậy, chuyện xảy ra tối qua tuyệt đối không phải như này đã có thể khiến y tiêu tan tức giận.
“Vậy xin hãy gϊếŧ ta đi.” Túc Dạ Liêu lộ ra một nụ cười nhẹ như mây gió, hai tay dâng đao đặt trên đầu gối, cung kính đưa cho Kình Thương.
“Rất tốt, rất tốt.” Kình Thương tức giận ngược lại cười, một tay cầm đao.
Đao vừa rời tay mình, Túc Dạ Liêu liền nhắm mắt lại, thản nhiên ngẩng đầu lên, nghe được tiếng đao ra khỏi vỏ cũng không động dung, lẳng lặng chờ đợi cái chết dành cho mình. Hối hận sao? Không, tuy rằng không có được tâm quân vương hắn hắn rất tiếc nuối, nhưng hắn không hối hận, cay đắng, thỏa mãn, đều có đi, nhưng hắn đã có được thân thể quân vương hắn, y theo sự hiểu rõ của hắn đối với quân vương, quân vương hắn sẽ vĩnh viễn nhớ tới hắn, tốt thôi, khi còn sống không cách nào độc chiếm cảm tình của quân vương hắn, chết rồi hắn lại có thể độc chiếm hết thảy căm hận của quân vương hắn.
Lưỡi đao lạnh lẽo ngay bên cổ, Túc Dạ Liêu vẫn không hề bị lay động, khóe miệng thậm chí hé ra nụ cười, có thể chết trên tay quân vương hắn, là hạnh phúc của hắn.
Túc Dạ Liêu nhắm mắt lại nên không nhìn thấy, giãy dụa trên mặt Kình Thương, tay nắm đao rất chặt.
Túc Dạ Liêu, y một tay giáo dục mà trưởng thành, tập trung, quan tâm và tín nhiệm. Đối với y mà nói, vị trí của Túc Dạ Liêu rất đặc thù, đó là người đầu tiên bước vào tâm y khi y dung nhập vào thế giới này, từng chút một những năm này, dù đối với việc Túc Dạ Liêu làm y hận đến muốn gϊếŧ hắn, giờ phút này vậy mà không hạ thủ được.
Kình Thương không phải vô tình tuyệt đối, nhiều năm cảm tình như vậy, như tình bạn, như tình thân, không phải dễ dàng mà buông xuống. Tựa như cha mẹ, bất luận con cái làm ra chuyện sai lầm cỡ nào, cha mẹ vẫn như cũ sẽ quan tâm chúng, sẽ không vứt bỏ chúng.
Đao rời khỏi cổ Túc Dạ Liêu, Túc Dạ Liêu mở mắt ra, nhìn Kình Thương bình tĩnh tràn đầy.
“Cút.” Nghiêng đầu đi, không nhìn Túc Dạ Liêu nữa, không hạ thủ gϊếŧ hắn được, không có nghĩa là Kình Thương còn muốn nhìn thấy hắn.
Túc Dạ Liêu sâu sắc ngắm nhìn Kình Thương, không hề nói gì, rời khỏi phòng.
Ở cửa phòng, hắn nghe được trong phòng Kình Thương ném đao xuống đất, còn thêm tiếng mắng, “Khốn nạn.”
Săn sóc đóng cửa lại cho Kình Thương, Túc Dạ Liêu dựa vào cửa một lúc, trong mắt loé ra *** mang. Quân vương của ta, là người cho ta cơ hội, người để ta thấy đặc thù người dành cho ta, người không nỡ gϊếŧ ta. Nghĩ như thế trên mặt Túc Dạ Liêu lộ ra một nụ cười tuyệt mỹ.
Quân vương của ta a, nếu người cho ta cơ hội, vậy ta sẽ không bỏ qua. Nụ cười tính kế lộ ra, nên làm như thế nào, Túc Dạ Liêu đã nghĩ đến.
Xin người chớ có trách ta, hết thảy đều vì có được người. Ánh mắt lóe lên kiên quyết, Túc Dạ Liêu cất bước rời khỏi nơi này. Khi lần thứ hai hắn về tới đây, cũng là lúc quân vương hắn thỏa hiệp với hắn.
Trong phòng Kình Thương nằm trên giường mềm mại, chiếc giường bình thường khiến người cảm thấy thoải mái nay không cách nào khiến y có cảm giác an tâm thư thái, mọi việc tối hôm qua không ngừng thoảng qua trong đầu.
Y thật sự không biết, Túc Dạ Liêu sao lại nảy sinh thứ ý nghĩ như thế với y, lúc bắt đầu không tin, ép buộc sau đó đều nói cho y rằng Túc Dạ Liêu thật lòng, quả thực là sỉ nhục.
Cảm giác bị xỏ xuyên, bị ôm lấy, khiến Kình Thương hầu như tan vỡ, cúi đầu, là có thể nhìn thấy từng vết xanh tím trải rộng trên người, chi chít dày đặc, y nhớ tới cảm giác khi những dấu vết này in lại, mỗi một nơi đều không bị đối phương buông tha.
“Thật đáng giận.” Từ giường đứng dậy, dấu vết lung tung trên ấy, càng khiến Kình Thương phiền chán. Bỏ chăn ra, đi tới phòng tắm.
Trong phòng tắm trừ bể tắm, còn có vòi sen Kình Thương làm ra, mở vòi sen, nước nóng chảy ra, sương mù bắt đầu lượn lờ khắp gian phòng.
Tùy ý để nước cọ rửa thân thể mình, nhưng cảm giác tối qua tẩy chẳng hết, mạnh mẽ đánh tay lên vách tường, “Đáng ghét, đáng ghét.” Mặt sau còn có thể cảm giác được tối qua bị xuyên xỏ, còn có đối phương trong cơ thể mình…
Sắc mặt Kình Thương thoát trắng xám, dùng bàn tay hướng về phía sau, ngón tay nhẹ nhàng thăm dò vào, vì một đêm tình sự lối vào chưa hoàn toàn khép kín, ngón tay thâm nhập vào một chút, chất lỏng bên trong theo lối vào mở, dọc theo bắp đùi rơi xuống.
“Khốn nạn, khốn nạn.” Nên gϊếŧ hắn, thật nên gϊếŧ hắn.
Đầu chống vào tường, hai nắm tay chống trên tường, sương mù mờ mịt, nước nóng chảy xuôi, che lại vẻ mặt Kình Thương lúc này. Duy nhất có thể biết là một loại bi ai bao phủ quanh phòng tắm.
Túc Dạ Liêu trở lại Túc Dạ gia, triệu tập nhân thủ, dẫn dắt đội quân trực thuộc và đội quân không chiến rời khỏi vương đô, mà Kình Thương khi nhận được tin tức này, y đem tất cả dấu vết che lấp, ra vẻ ung dung ôm tụi nhỏ, vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì dáng vẻ uy nghiêm vào triều.
“Rời đi, tuỳ hắn.” Chung quy vẫn không cách nào khắc chế lộ ra chút ý lạnh, Túc Dạ Liêu đi làm gì y không có hứng muốn biết, không nhìn thấy là tốt nhất.
Chúng ta có thể rất khẳng định mà nói, Kình Thương lúc này rất không bình tĩnh, một chút cũng không ý thức được chuyện Túc Dạ Liêu làm sẽ ảnh hưởng ra sao đối với chiến sự sắp đến, cái này cũng là nguyên nhân Kình Thương cho là mình không thích hợp trở thành vương, tuy y bình thường rất bình tĩnh, nhưng chuyện có thể hi sinh mình bảo vệ những người khác Kình Thương đôi lúc rất không để ý hậu quả, huống hồ lúc này Kình Thương đang nổi nóng.
Kình Thương sau khi nói xong, liền kết thúc lâm triều, cũng khiến các vị đại thần rõ ràng tâm tình vương họ rất không ổn, những người có thể ngồi nơi triều đình này không khó từ đối thoại và trong giọng nói vừa mới của Kình Thương biết được, giữa Kình Thương và Túc Dạ Liêu nảy sinh mâu thuẫn, đến cùng là chuyện gì, có thể để Túc Dạ Liêu vẫn được vương sủng ái có thừa giận đến như vậy.
Sau khi Kình Thương tỉnh táo lại, rốt cục phát hiện hành vi Túc Dạ Liêu tạo thành ảnh hưởng, bây giờ đang lúc thiên hạ đại loạn, Túc Dạ Liêu đem bộ đội trực tiếp mang đi, thậm chí đem phần lớn tàu bay rời khỏi, không thể nghi ngờ sẽ sinh ra ảnh hưởng với chiến sự, lấy thực lực Hiển quốc trước mắt, tiểu quốc và quốc gia trung đẳng tạm thời không dám đối chiến cùng Hiển quốc, nên chung quanh vẫn yên ổn, dù có chiến sự, dựa vào đội ngũ hiện tại cũng có thể đối phó.
Có điều hiện tại Hiển quốc còn đang tiếp nhận một phần quốc gia, cũng không dư lực tham dự chiến sự, muốn đối phó Phù quốc, tạm thời còn chưa được, đội quân không chiến lại muốn tăng thêm, lần này y sẽ không giao quyền lợi cho Túc Dạ Liêu.
Lúc Kình Thương một lần nữa sắp xếp ngay ngắn hết thảy kế hoạch, không lâu sau đó y nhận được tin tức về Túc Dạ Liêu, kèm với tin chiến thắng nơi tiền tuyến.
Người Hiển quốc khi nhìn thấy tin chiến thắng cả mặt vui sướиɠ, chỉ có sắc mặt Kình Thương tái xanh nhìn tin chiến thắng.
Y không nghĩ tới Túc Dạ Liêu dĩ nhiên lại tới tiền tuyến, không phải đi đối phó với Phù quốc, mà là đối phó hết thảy các quốc gia không phải Hiển quốc, hơn nữa thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn.
Thần tử nhìn thấy là tin chiến thắng, mà y nhìn thấy lại là quá trình nơi chiến trường.
Đồ thành, tuyệt diệt. Đây chính là tin chiến thắng của Túc Dạ Liêu, chỗ đi qua không còn một ngọn cỏ, không phải các binh sĩ ra tay, mà là Túc Dạ Liêu tự mình ra tay, dùng năng lực của hắn, dùng ma pháp chính mình giao cho.
Nguyên bản chỉ là giao ma pháp cho Túc Dạ Liêu – người mình một lòng chờ mong hắn mạnh mẽ, chỉ là ma pháp bản thân mình thấy trên sách vở, nhưng trong những phần báo cáo này, y nhìn thấy ma pháp khủng bố, như vũ khí nguyên tử kiếp trước vậy, chúng không nên xuất hiện. Mà y đã lấy vật này giao cho Túc Dạ Liêu.
Nhìn thứ trong báo cáo, y mới biết mình giao thứ này cho một kẻ đáng sợ hơn nhiều, lần này Túc Dạ Liêu hoàn toàn đem sức mạnh của hắn biểu diễn ra, không có nương tay, quả thực như một kẻ đồ tể.
Chính mình chưa bao giờ phát hiện Túc Dạ Liêu là một kẻ tàn nhẫn như vậy, hết thảy trước mặt mình đều là hắn ngụy trang sao? Kình Thương bi ai phát hiện, mình chưa bao giờ thực sự hiểu đứa trẻ có thể xem là một tay mình nuôi nấng kia, không, hắn đã không còn là một đứa trẻ. Chuyện đêm đó lại hiện lên, loại việc kia không phải trẻ con có thể làm được.
Vẻ mặt tái nhợt của vương rốt cục vẫn bị các đại thần đang vui sướиɠ phát hiện, làm sao? Vương sao lại không vui.
“Vương.” Gia chủ Trì gia hỏi, báo cáo dày đặc trên tay vương có cái gì không đúng sao?
“Cho Túc Dạ Liêu trở về.” Báo cáo trên tay bị dùng sức nắm chặt, không còn ra hình dạng gì.
Gọi Túc Dạ Liêu trở về? Kết quả chiến đấu của đối phương ở tiền tuyến thì sao, vương đây là làm sao? Sao lại không lý trí như vậy.
“Vương, thứ thần nói thẳng, vào lúc này, không thích hợp để Túc Dạ trở về.” Gia chủ Cận gia trung tâm nêu ý kiến.
“Để hắn trở về, Hiển quốc còn chưa muốn trở thành cộng địch của thiên hạ.” Thủ đoạn như vậy thật sự sẽ dẫn tới kích phẫn, Phù quốc, Hiển quốc, thiên hạ còn chưa đủ loạn sao?
“Vương, để thần đi truyền đạt ý của ngài đi.” Trì Uyên vào lúc này bước ra nói, nhiều đại thần như vậy có lẽ đều không muốn đối mặt với Túc Dạ Liêu đi, bọn họ là sợ Túc Dạ Liêu đến chết mất rồi, phụ thân và gia chủ Cận gia phải chủ trì đại cục, Cận Dũng, tên mãng phu có chứng sợ độ cao này đừng hi vọng vào gã. Hơn nữa gã rất lo lắng đến cùng giữa vương và Túc Dạ đã xảy chuyện gì, để gã đi xem, là thích hợp nhất, có thể tìm hiểu giữa vương và Túc Dạ rốt cục đã xảy ra chuyện gì, cũng nhìn đến tình huống của Túc Dạ bên kia, để Túc Dạ Liêu chú ý một hồi, trước những thắng lợi này, Trì Uyên kỳ thực cũng không tán thành Túc Dạ Liêu trở về, xem cho tường tận, tìm lý do nào hay để vương thu hồi mệnh đã ban.
Kình Thương gật đầu, lâm triều đến đây là kết thúc.