Khí tức của người khác lan truyền qua môi và môi, ý thức Kình Thương hoàn toàn mơ hồ.
Cái gì? Đây là cái gì? Bởi nghi hoặc, vì chuyện xảy ra quá khó có thể tin, khiến Kình Thương quên cả phản ứng, tùy ý đối phương làm.
Túc Dạ Liêu hoàn toàn mê say trong nụ hôn này, thừa dịp đối phương không phản ứng, xông vào khoang miệng đối phương, cướp đoạt chất lỏng ngọt ngào, hô hấp giao nhau.
Không chịu phản kháng xuyên qua hàm răng, lưỡi tiến vào một không gian ấm áp, chạm đến một thứ mềm mại khác, nhẹ nhàng dẫn dắt, khơi gợi nó, khiến nó cùng mình dây dưa khởi vũ.
Nước bọt tiết ra, từ khóe miệng khép mở chảy ra, tiếng nước lép nhép giữa đêm yên tĩnh có vẻ ám muội kinh người.
Bất luận Túc Dạ Liêu làm như thế là có ý gì, động tác đầu tiên khi Kình Thương phục hồi *** thần lại chính là từ chối, dùng sức mạnh mẽ đẩy Túc Dạ Liêu ra, thân thể của mình cũng theo quán tính ngã ra sau, tay phải chống trên mặt đất, ổn định thân hình, mu bàn tay trái mạnh mẽ chà sát môi, vì lau khóe miệng ướŧ áŧ, hay là lau đi xúc cảm khi hai môi giao nhau, đối với Kình Thương mà nói đây là hành vi phản xạ, không có ý nghĩa, nhưng trong mắt Túc Dạ Liêu lại không phải.
“Ngươi đang làm gì?” Môi bị tay mạnh mẽ quệt qua phun ra lời chất vấn lạnh lùng.
Túc Dạ Liêu không lộ vẻ gì nhìn cử động của Kình Thương, sau khi nhìn đến động tác lau của Kình Thương, ánh mắt trầm xuống, bi và thống xẹt qua, nghe được lời chất vấn của Kình Thương, khóe miệng lại khẽ cong, nụ cười tự giễu, thân thể nghiêng về phía trước, miệng nói, “Rất bẩn, đúng không.” Rõ ràng là từ ngữ nghi hoặc, Túc Dạ Liêu lại dùng ngữ khí khẳng định, nếu không phải cảm thấy bẩn, làm sao sẽ lau chùi mãnh liệt như vậy, “Buồn nôn, đúng không, bị một nam nhân hôn.”
Kình Thương còn chưa kịp phản ứng sao mọi chuyện lại thành như thế, nghe lời Túc Dạ Liêu nói mặc cho thân thể đối phương áp sát mình, chỉ một tay phải không chịu hết thân thể, từng chút nằm dần xuống.
“Bởi vậy ta mới hỏi ngươi, ngươi đang làm gì?” Kình Thương nằm trên đất, Túc Dạ Liêu phục bên trên, không phát hiện tư thế hai người ám muội ra sao, tình huống đối với mình không ổn cỡ nào, tiếp tục chất vấn chuyện Túc Dạ Liêu làm ra với mình, muốn Túc Dạ Liêu giải thích hành vi của hắn.
Túc Dạ Liêu cười nhẹ, cũng đã thành thế này, quân vương hắn lại vẫn hỏi làm cái gì, trì độn như vậy, cũng đáng yêu như vậy, “Làm cái gì a, làm chuyện ta vẫn muốn làm.” Nụ cười mộng ảo xán lạn có thể khiến người mù mắt, động tác mềm nhẹ nhặt lấy sợi tóc đen của Kình Thương, đặt bên môi màu hồng nhạt như cánh hoa, nhắm mắt lại, ấn xuống một cái hôn thành kính đến cực điểm, “Kình Thương.”
Kình Thương sững sờ, bao nhiêu năm, tên của mình lần nữa bị người gọi ra, rõ ràng là tên của mình, nghe đến lại xa lạ như vậy.
“Ta yêu ngươi.” Sau khi nói xong, sợi tóc trượt khỏi tay, rơi xuống trước ngực Kình Thương.
Con ngươi Kình Thương không khỏi trợn lớn, y không thể tin được mình đang nghe gì.
Túc Dạ Liêu sẽ không quản ý nghĩ lúc này của Kình Thương là gì, cúi đầu, tới gần môi Kình Thương, muốn thưởng thức tư vị say lòng người kia lần nữa.
Hơi thở ấm áp phất qua môi Kình Thương, lần này Kình Thương phản ứng rất nhanh, hai tay đẩy ***g ngực Túc Dạ Liêu, dù sao cũng là người học võ, cũng có mấy phần khí lực, nên đẩy Túc Dạ Liêu ra, thân thể giãy dụa muốn dậy, miệng nói, “Ngươi say rồi.” Đúng, là uống say, y ngửi được được mùi rượu từ người Túc Dạ Liêu, đúng, nhất định là say rồi, say rồi, y cũng say rồi, nên Liêu mới nói yêu y gì đó, nên bản thân mình mới nghe được Liêu nói yêu y.
Tay trái bị người dùng lực nắm chặt, thậm chí còn cảm thấy đau, thân thể bị kéo về mặt đất, trực diện với khuôn mặt tuyệt sắc kia, nét mặt không lộ vẻ gì khiến Kình Thương cảm giác được áp lực.
“Ta rất tỉnh táo, biết mình đang làm gì, cũng rõ ràng tình cảm của mình, không chút lẫn lộn. Kình Thương, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi, Ngô chủ, không phải tâm trung thành hiệu trung, tình cảm của ta với ngươi là yêu.” Đem yêu thương ẩn sâu thổ lộ ra, lúc này Túc Dạ Liêu đã vứt bỏ hết thảy.
“Ngươi đang nói bậy bạ gì?” Kình Thương không nhịn được thét lên.
“Cảm thấy không thể tin được, cảm thấy buồn nôn, bị một nam nhân yêu.” Túc Dạ Liêu trào phúng cười, sau đó biến sắc mặt, dùng âm thanh giãy dụa thống khổ nói, “Từ khi nào yêu ngươi, chính ta cũng không biết, khi phát hiện là năm ta mười ba tuổi năm, đúng, chính là khi tin ngươi kết hôn truyền đến.”
Kình Thương lần thứ hai sửng sốt, mười ba tuổi, ở cái tuổi này Kình Thương thấy căn bản là trẻ nít, y càng thêm nhận định Túc Dạ Liêu lầm lẫn gì rồi.
“Ngươi cho rằng ta lầm,” Túc Dạ Liêu nhìn thấu Kình Thương đang suy nghĩ gì, “Vào lúc ấy ta cũng cho là mình lầm, làm sao có khả năng, ngươi là quân vương ta tận trung, ngươi là nam nhân, ta sao có khả năng yêu ngươi. Ngươi cho rằng ta không sợ sao, không trốn tránh sao, cho là mình vọng tưởng, cho là ảo giác của mình, cho rằng thời gian trôi qua, cảm giác như vậy sẽ biến mất.” Ngữ khí từ bằng phẳng biến thành kích động.
“Nhưng, không được.” Túc Dạ Liêu nở nụ cười. “Ước hẹn ba năm với ngươi vừa đến, cũng không cách nào ức chế nhớ nhung dành cho ngươi, sợ thấy ngươi, muốn gặp ngươi, khi nhìn thấy ngươi, cuối cùng cũng rõ ràng mình trốn không được. Kình Thương, ta yêu ngươi.” Vẻ mặt tuyệt vọng đến dục khốc vô lệ (khóc không ra nước mắt), trấn trụ Kình Thương, cứ ngơ ngác như vậy để môi Túc Dạ Liêu hôn lên môi mình lần nữa.
Run rẩy, ôn nhu in dấu trên môi mình, nhưng không cách nào làm Kình Thương cảm động, tay bắt đầu giãy dụa.
Ôn nhu của mình không được người tiếp nhận, Túc Dạ Liêu không ôn nhu nữa, cái hôn trở nên cường thế, công thành đoạt đất, Kình Thương không quen như vậy liên tục bị bại lui.
Tứ chi bị đối phương vững vàng vây nhốt, giãy dụa căn bản không có tác dụng, rốt cục, Kình Thương sử dụng năng lực, kết giới mỏng manh hình thành giữa hai người, sau đó nhanh chóng lớn lên, tách Túc Dạ Liêu ra, đẩy Túc Dạ Liêu ra khỏi người mình.
Ngồi dậy, đứng lên, “Đi ra ngoài, đây là mệnh lệnh.” Không nhìn Túc Dạ Liêu, đi thẳng về phòng ngủ của mình.
Phía sau truyền đến tiếng người đứng lên, Kình Thương khẽ thở phào nhẹ nhõm, vẫn không quay đầu lại, mở ra cửa phòng ngủ, chuẩn bị sau khi đi vào thì đóng lại, y không muốn nhìn thấy Túc Dạ Liêu, chuyện đêm nay khiến y cảm thấy rất mệt mỏi.
Nguy hiểm. Bản năng báo động khiến Kình Thương làm ra phản ứng, nhưng đã không kịp, hai chân bị cái gì đó trói lại, vì muốn làm ra hành vi phản ứng, đột nhiên bị trói như vậy, khiến Kình Thương ngã ra đất, cũng may không phải mặt đất lạnh lẽo, mà là tháp tháp mễ mềm mại, chỉ đau đớn do va chạm, Kình Thương vẫn chưa bị thương.
Trói buộc nơi hai chân được cởi ra, Kình Thương muốn đứng dậy, vai bị người đè lại, một cái xoay người, nằm ngửa chính diện, nhìn thấy hung thủ khiến y đến mức độ như này, Túc Dạ Liêu.
Lúc này Túc Dạ Liêu có một loại khí thế đáng sợ, làm hết thảy lời Kình Thương muốn nói đều không thốt ra được.
Thân thể bao trùm trên người mình, toả ra nhiệt độ nóng rực, đó là lửa giận, cũng là dục hỏa.
“Mệnh lệnh.” Mặt Túc Dạ Liêu tới rất gần mặt Kình Thương, hơi thở của Túc Dạ Liêu phả lên mặt Kình Thương, “Ngô chủ,” lúc này bị Túc Dạ Liêu nói ra xưng hô Ngô chủ, không nghe được một tia tôn kính, trái lại càng như cười nhạo. “Ngươi còn có tư cách gì ra lệnh? Ngươi không phải đã giao vương vị cho ta rồi sao?”
Kình Thương nhất thời ngậm miệng.
“Ngô chủ, ta bây giờ mới biết, vương vị là gông xiềng khóa ngươi lại, trách nhiệm là lao tù vây khốn ngươi ở Hiển quốc, chỉ cần ngươi vẫn là vương, ngươi sẽ không rời khỏi Hiển quốc, chỉ cần ngươi gánh vác trách nhiệm của vương, ngươi liền không có được tự do.” Là lời Kình Thương nói trước đấy không lâu, khiến Túc Dạ Liêu rõ ràng sự thực này, cũng là nguyên nhân hắn triệt để vứt bỏ hết thảy, vương của hắn giao vương vị cho hắn, rời khỏi Hiển quốc sống cuộc sống tự do, rời khỏi mình, tín nhiệm của vương hắn không dành cho mình, mình cũng không còn là người đặc thù bên cạnh y, ý nghĩ gia tăng từng bậc một, rốt cục khiến lý trí mỏng manh của Túc Dạ Liêu tan biến, dã thú trong lòng cởi bỏ hết mọi xiềng xích, chạy ra.
Nụ cười Túc Dạ Liêu đã lộ ra điên cuồng, Kình Thương đã cảm thấy không ổn, lần thứ hai sử dụng kết giới, nhưng lần này không thể đạt được hiệu quả.
“Cho rằng lần thứ hai còn sẽ thành công sao? Vương của ta.” Thời khắc này Túc Dạ Liêu lộ ra nụ cười ngạo mạn của kẻ thắng, “Kỹ xảo cố nhiên trọng yếu, thế nhưng thực lực cách nhau quá xa, kỹ xảo là vô dụng, lấy lực phá xảo, là người dạy ta, đừng quên, vương của ta, sức mạnh của người bây giờ vẫn chưa bằng một nửa thời kỳ toàn thịnh, vậy người không thắng được ta, hơn nữa ta quen thuộc kết giới của người như vậy, chẳng lẽ không có biện pháp gì với kết giới sao?”
Để chứng minh lời của mình, tay Túc Dạ Liêu không chút cách trở thăm dò vào kết giới giữa hai người, Túc Dạ Liêu tàn khốc nở nụ cười, hai tay nắm chặt, kết giới tan vỡ.
Dùng chính thứ mình dạy đối phó mình, vào giờ phút này, cảm giác của Kình Thương là gì đây?
“Khốn nạn.” Kình Thương chỉ có thể mắng.
“Ta vốn là.” Túc Dạ Liêu thừa nhận, “Không chỉ khốn nạn, ta còn dơ bẩn xấu xa, đê tiện vô liêm sỉ, một kẻ biếи ŧɦái.”
Kình Thương lần thứ hai ngậm miệng, từ ngữ mắng người của y vốn ít, từ ngữ Túc Dạ Liêu nói ra y cũng không nghĩ ngợi thêm.
“Ta là một kẻ điên, một kẻ điên vì có được ngươi, cái gì đều sẽ làm ra.” Lần nữa hôn lên môi Kình Thương, điên cuồng gặm cắn, như muốn đem người nuốt vào bụng.
Kình Thương có thể làm gì, đương nhiên là tiếp tục chống lại. Nhưng Kình Thương không biết lúc nào, Túc Dạ Liêu đã trưởng thành đến độ không phải y dùng sức là có thể tránh thoát.
“Thực sự là không nghe lời.” Kình Thương căn bản không chuyên tâm nụ hôn của mình, khiến Túc Dạ Liêu thả môi Kình Thương ra. Quân vương hắn căn bản không biết, giãy dụa của y với mình mà nói là khiêu chiến thế nào, thân thể tới gần như vậy, thân thể quân vương hắn dưới ôm ấp của mình mà vặn vẹo, đó không phải giãy dụa, mà là mê hoặc, mê hoặc chính mình chiếm giữ.
Nếu quân vương hắn vẫn giãy dụa, hắn không dám hứa chắc còn có thể ôn nhu, bởi đó, Túc Dạ Liêu dùng sức, cố định cổ tay Kình Thương lêи đỉиɦ đầu.
Sợi cây làm thành tháp tháp mễ phảng phất như vật sống, tuân theo ý thức của Túc Dạ Liêu, vững vàng trói chặt hai tay Kình Thương.
Túc Dạ Liêu khi Kình Thương ràng buộc và tranh đấu, tay hắn liền duỗi về phía đai lưng Kình Thương, mở ra, buổi tối thời gian riêng tư, Kình Thương mặc thường phục, tương tự đồ kimono của nam tử, khi Túc Dạ Liêu cởϊ áσ ra, một mảng lớn da thịt trên người liền bị lộ ra trong không khí.
Ps: Mấy cái chương này, bạn Liêu cứ lúc thì ‘ngươi’ lúc lại ‘ngài’ (mà tớ đã edit thành người), cho nên, tớ để nguyên. Mọi người đừng thắc mắc nhé.