Lần này họ ở hai nhà nghỉ nhỏ trong huyện, quy mô rất nhỏ, cố lắm chỉ có thể hai người ở cùng một phòng, không có điều kiện làm phòng riêng. Lúc đầu Đào Hiểu Đông cùng phòng với vị bác sĩ mà anh quen, nhưng bác sĩ kia nói mình ngủ ngáy to, sợ làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của sếp Đào, muốn đổi sang phòng khác.
Vì thân phận đặc biệt, không những là nhà tài trợ còn là “bạn của chủ nhiệm Thang”, thân phận quá tiếng tăm, không ai muốn ở cùng anh cả.
Đào Hiểu Đông bật cười: “Còn như vậy nữa là tôi xuống xe đấy, mấy cậu hắt hủi tôi hả?”
Theo lý mà nói Đào Hiểu Đông và chủ nhiệm Trần nên ở cùng một phòng, tuổi tác tương đương, thân phận cũng hợp. Nếu hai người họ đều là trai thẳng, ghép phòng như vậy rất hợp lý, nhưng mà cả hai đều không phải, về phía Đào Hiểu Đông, anh ta là người không thích hợp đầu tiên, trước đó anh bác sĩ ở nhà cố ý nhắc tới người ta, phải tránh nghi ngờ chứ.
Trên xe có một cậu bác sĩ thực tập, không nói nhiều, rất trẻ trung, lúc người khác nói thi thoảng cậu lại mỉm cười, nhưng không chủ động kể chuyện gì. Lúc này các bác sĩ trên xe đẩy tới đẩy lui, cậu bảo: “Thế em ở cùng sếp Đào vậy.”
“Được đấy, Tiểu Lâm ngủ không ngáy, đây còn là đàn em của chủ nhiệm Thang, đồng môn đấy.” Bác sĩ ngồi đằng trước cười bảo.
Đào Hiểu Đông quay đầu nhìn thoáng qua cậu bác sĩ cao gầy trẻ tuổi ở hàng ghế sau, lúc mới lên xe cũng được giới thiệu là sinh viên của giáo sư Từ, hình như tên là Lâm Hà, bình thường Thang Sách Ngôn giúp đỡ cậu ta rất nhiều.
Cậu mỉm cười với Đào Hiểu Đông, cất tai nghe đi rồi cuộn lại.
Thực ra Đào Hiểu Đông ở với ai cũng được, trừ chủ nhiệm Trần ra thì ở với bác sĩ hay tình nguyện viên nào cũng được hết. Ban ngày lo chuyện của mình, tối đến có chỗ để đặt lưng ngủ là được rồi.
Lâm Hà rất ít nói, hai người họ ở trong phòng gần như không nói lời nào thừa thãi, chẳng nói với nhau được mấy câu. Bình thường buổi tối Đào Hiểu Đông lên sân thượng ngồi một lúc, lần lượt gọi điện thoại cho Thang Sách Ngôn và Đào Hoài Nam, đợi anh xuống thì Lâm Hà cũng đã vào giấc.
Đào Hiểu Đông đeo tai nghe, tay đút vào trong túi, anh ngồi trên nền sân xi măng, nói chuyện điện thoại với Thang Sách Ngôn.
Thang Sách Ngôn hỏi anh có mệt không.
Đào Hiểu Đông nói không mệt.
“Anh nghe nói ở bên kia nhiều người.” Thang Sách Ngôn ở trong điện thoại nói chuyện với anh, trong giọng mang theo ý cười, “Anh còn nghe nói không ai chịu ở với em.”
“Hầy, bọn họ hắt hủi em.” Đào Hiểu Đông cũng cười, đêm xuống gió mát lành mang tới cảm giác thư thái, mùa xuân ở phương Nam, ngay cả làn gió cũng dịu dàng quá đỗi.
“Thế sao không mách đi? Ở đây có người bảo kê cho em mà em không biết à?” Thang Sách Ngôn hỏi anh.
“Em đợi về rồi mách anh.” Đào Hiểu Đông rất thích nghe Thang Sách Ngôn khẽ khàng nói chuyện qua điện thoại với anh, anh rất thích nghe giọng của hắn.
“Mới đầu em tưởng bên này sẽ ít bệnh nhân, không ngờ còn nhiều hơn hai năm trước.” Đào Hiểu Đông nghĩ tới bệnh nhân đông nghẹt lúc ban ngày, chau mày lại, “Điều kiện bên đây có kém như vậy đâu.”
“Bảo hiểm y tế phổ cập không tốt, cơ sở chữa bệnh tuyên truyền chưa đủ.” Thang Sách Ngôn nói.
Đào Hiểu Đông kể hắn nghe mấy bệnh nhân lúc ban ngày, trong giọng Thang Sách Ngôn mang theo nỗi tiếc nuối: “Để lâu quá, không khôi phục được.”
“Đều là bệnh phổ biến mà để ra nông nỗi này.” Mỗi lần nhìn thấy tình trạng này, ngoài tiếc nuối ra Đào Hiểu Đông còn cảm thấy giận, không đóng bảo hiểm y tế, có bệnh cũng không chữa, cứ kéo dài như vậy, rốt cuộc ôm tâm lý gì hả.
Thang Sách Ngôn thấy những trường hợp như vậy nhiều rồi, còn có thể bình tĩnh an ủi anh: “Đỡ hơn nhiều so với ngày trước rồi, chỉ là cần thêm chút thời gian.”
Đào Hiểu Đông ngồi ở đó than thở, Thang Sách Ngôn lại kể với anh chuyện khác.
Đặt điện thoại dưới sàn mở loa ngoài, Thang Sách Ngôn cầm kéo, cắt tỉa từng nhành cây. Cắt tỉa xong còn phải thay nước. Lúc Đào Hiểu Đông ở nhà ngày nào cũng hí hoáy với chỗ hoa bên ban công, anh quý lắm.
Nay Đào Hiểu Đông không ở nhà, Thang Sách Ngôn chăm giúp anh.
Trong vali của Đào Hiểu Đông mang theo bảng vẽ, có đôi khi không có việc cần anh giúp đỡ, anh lại tìm chỗ ngồi vẽ, ngồi yên không ăn uống gì, vẽ hết tờ này đến tờ khác.
Chỉ mới mấy ngày mà vẽ được hơn nửa quyển. Linh cảm dồi dào, bàn tay cầm bút không dừng lại được.
Lúc Lâm Hà trở về, Đào Hiểu Đông đã tắm xong, anh ngồi trên giường vẽ tranh, Lâm Hà gọi một tiếng “anh Đào”.
“Về rồi à?” Đào Hiểu Đông ngẩng đầu lên nhìn cậu, động tác trong tay không dừng lại, anh mỉm cười rồi lại cúi đầu xuống.
Lâm Hà cởϊ áσ khoác ra vắt lên thành ghế, đáp “Vâng”, hỏi anh: “Ăn cơm chưa anh Đào?”
Đào Hiểu Đông nói anh ăn rồi.
Lâm Hà gật đầu, cầm quần áo đi vào tắm rửa, tiện thể giặt bộ đồ đang mặc trên người. Hôm nay hai người đã hoàn thành một nửa đoạn đối thoại, nửa còn lại là lát nữa Lâm Hà tắm xong đi ra bảo rằng “Em ngủ trước nhé anh Đào”.
Một cậu chàng cao ráo đẹp trai, không phải kiểu vừa liếc mắt đã thấy đẹp trai, mắt một mí, nhưng kiềm lòng chẳng đậu mà nhìn thêm. Chỉ là quá hướng nội, tính cách như vậy sau này khám bệnh không biết nói chuyện với bệnh nhân kiểu gì.
Cậu về rồi, Đào Hiểu Đông dừng tay không vẽ nữa, ảnh hưởng người ta nghỉ ngơi. Anh thu dọn đồ đạc, điện thoại của Lâm Hà ở giường bên cạnh đổ chuông, cứ rung rè rè không dứt.
Một lúc sau Lâm Hà tắm rửa xong đi ra, Đào Hiểu Đông nói với cậu: “Điện thoại đổ chuông.”
Lâm Hà nhìn thoáng qua, lúc này lại đổ chuông lần nữa, cậu lập tức nghe máy, dịu giọng hỏi: “Sao vậy?”
Đào Hiểu Đông nhướng mày, mấy ngày qua không nghe thấy cậu ta nói chuyện bằng giọng điệu này. Không biết đầu dây bên kia nói gì, cậu vừa đi ra ngoài vừa nói: “Không có gì, vừa đi tắm.”
Lâm Hà ra ngoài nghe điện thoại, Đào Hiểu Đông nhớ lại giọng điệu khác hẳn với bình thường của cậu, khẽ mỉm cười.
Có lẽ trời sắp mưa, bầu không khí trong căn phòng có vẻ oi bức, mở cửa ra cũng không có gió lùa vào.
Đào Hiểu Đông đưa mắt nhìn đồng hồ, 11:30, Lâm Hà ở giường bên đã vào giấc. Anh không ngủ được, cầm áo khoác đi lên sân thượng.
Trên sân thượng có mấy ngọn đèn, còn có đèn bảng hiệu phía dưới, nhấp nháy suốt cả đêm. Muỗi vo ve thành vòng trước ánh đèn, vừa ồn ào lại vừa cô độc.
Cuối cùng mưa cũng trút xuống, tảng sáng bắt đầu lác đác vài hạt mưa, Đào Hiểu Đông ngước đầu lên nhìn, lại đứng lại một lúc.
Mưa rả riết ba ngày trời, làm lỡ một ngày bay.
Ngày cuối cùng không có việc gì, một nhóm bác sĩ tới bệnh viện, nhóm còn lại ở trong phòng nghỉ ngơi.
Cả Lâm Hà và Đào Hiểu Đông đều không ra ngoài, hai người nhìn màn mưa bên ngoài, nói chuyện một hồi. Lâm Hà hỏi: “Em có thể hút thuốc không anh Đào?”
Đương nhiên Đào Hiểu Đông không để ý điều này. Lâm Hà châm điếu thuốc, mở cửa sổ, đứng bên cạnh cửa hút thuốc. Đào Hiểu Đông xin cậu một điếu.
Hai người đứng bên cửa sổ hút thuốc, Lâm Hà nói: “Em còn tưởng anh không hút thuốc lá.”
“Không hút nhiều.” Đào Hiểu Đông cười bảo, “Tôi không nghiện thuốc.”
Đàn ông hút thuốc với nhau cũng có tác dụng như uống rượu, đứng lại một chỗ châm điếu thuốc, giống như cũng thêm phần thân quen, cảm giác xa lạ kia vơi đi một tầng.
“Anh Đào à.” Lâm Hà cất tiếng gọi anh.
Đào Hiểu Đông nhìn cậu.
Lâm Hà hỏi: “Vì sao anh lại làm cái này? Bỏ ra nhiều tiền như vậy, vì nhiều người không quen biết như vậy.”
Lúc đặt câu hỏi cậu dõi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, từng giọt mưa nện mạnh xuống mặt đất, bắn tung tóe nhếch nhác. Đào Hiểu Đông bảo rằng: “Tôi cũng không biết.”
Lâm Hà nhìn anh, Đào Hiểu Đông cười cười nghĩ ngợi: “Vung tiền ra tôi cũng đau lòng, có đôi khi còn hối hận. Nhưng loại chuyện này cũng gây nghiện, có lần đầu tiên rồi có lần thứ hai.”
“Em biết một người cũng giống như anh.” Lâm Hà lại hít một hơi thuốc, “Bản thân mình sống đã đủ chật vật rồi, còn luôn muốn làm Bồ Tát.”
Lúc nói lời này rõ ràng nghĩ tới người khác, nhưng nói ra mới thấy không phù hợp, cậu bảo: “Anh Đào à em không nói anh đâu.”
Đào Hiểu Đông lại cười, bảo rằng: “Tôi cũng chẳng khác là bao.”
Có lẽ Lâm Hà thấy khó xử, không nói tiếp nữa.
Đào Hiểu Đông cũng trầm mặc một hồi, không biết anh nghĩ gì, hút xong điếu thuốc, Đào Hiểu Đông bảo: “Có lẽ đây là lần cuối tôi vung tiền, mọi người đều có số phận của mình, tôi không giúp được nhiều như vậy.”
Lâm Hà lại nhìn về phía anh, Đào Hiểu Đông nói: “Hy vọng tất cả mọi người đều có một cuộc sống dễ dàng.”
Tất cả mọi người đều có cuộc sống dễ dàng, nghe như người si nói mộng.
Hôm trước trong viện còn có hai ông cháu đi tới, người ông hơn bảy mươi tuổi dẫn theo cậu cháu trai mười một tuổi, người ông đã gần như mù, thị lực thoái hóa, hai người nắm chặt tay nhau, đi từng bước từng bước một tới, rồi lại bước từng bước ra về. Người con trai của ông qua đời trong trận sạt lở trên núi, năm năm qua chỉ có hai ông cháu sống trong căn nhà cũ, một người chậm chạp trưởng thành, một người nhanh chóng già nua.
Đôi mắt của ông không chữa được, người cháu trai sắp phải vào nội thành học cấp hai, nhưng tình hình gia đình như vậy, tiền học phí còn không có nổi, đi học xa thế nào đây.
Đào Hiểu Đông rút hai xấp tiền mặt ở cây ATM trong bệnh viện, nhét vào trong tay người ông. Người ông liên tục xua tay, muốn lấy ra trả anh. Đào Hiểu Đông giữ tay ông lại, ông lau mắt, dùng tiếng địa phương nói điều gì đó, Đào Hiểu Đông nghe không rõ.
Hai xấp tiền mặt với hai người họ người dường như có thể giải quyết rất nhiều vấn đề, nhưng dường như không thể giải quyết được gì cả. Nhưng Đào Hiểu Đông cũng không giúp được nhiều hơn, anh cũng không giúp nổi.
Cuộc đời ai mà chẳng khó khăn, mỗi người lại có một nỗi khổ riêng.
Lúc trở về Thang Sách Ngôn tới sân bay đón, mang theo một bó hoa.
Về muộn hơn dự tính một ngày, do trời mưa liên miên không ngớt. Tất cả đồng nghiệp của Thang Sách Ngôn đều trở về cùng, Thang Sách Ngôn không đưa ai về cả, đón Đào Hiểu Đông rồi đi.
Đào Hiểu Đông cười bảo: “Ai trông thấy xe của anh thì khó xử lắm.”
“Thế thì chỉ hy vọng họ không nhìn thấy.” Thang Sách Ngôn cũng cười, “Nhiều người như vậy anh cũng không đưa về hết được, anh chọn đưa người quan trọng nhất về là được rồi.”
Đào Hiểu Đông ôm bó hoa trong tay, anh rất thích bó hoa màu cam rực rỡ như vậy.
Ra ngoài một tuần, Đào Hiểu Đông gầy đi trông thấy.
Buổi tối Đào Hiểu Đông sắp xếp quần áo ra để giặt. Thang Sách Ngôn ngồi đằng sau nhìn anh.
Mái tóc anh dài rồi, lại cần phải cắt rồi.
Vừa mới gội đầu, mái tóc vẫn còn ẩm ướt, Thang Sách Ngôn đưa tay ra gẩy lên tóc anh.
Đào Hiểu Đông ngồi dưới đất ngẩng đầu lên nhìn hắn. Thang Sách Ngôn mỉm cười với anh, Đào Hiểu Đông ngả người ra sau dựa vào chân hắn.
Thang Sách Ngôn hỏi anh: “Có cần anh sắp xếp giúp em không?”
Đào Hiểu Đông nói: “Thế anh giặt giúp em.”
Thang Sách Ngôn: “Được rồi.”
Hắn ngồi bên cạnh Đào Hiểu Đông, hai người dựa vào nhau, Đào Hiểu Đông không làm nữa, dựa vào lưng Thang Sách Ngôn. Thang Sách Ngôn cầm đồ lên rồi anh nói có giặt hay không.
Sau đó Đào Hiểu Đông ôm lấy Thang Sách Ngôn, vùi mặt vào người hắn.
Thang Sách Ngôn nghiêng đầu, khẽ hỏi anh: “Sao vậy Hiểu Đông?”
Đào Hiểu Đông không nói gì, lặng lẽ dựa vào đó, đôi mắt vùi xuống vai Thang Sách Ngôn.
Thang Sách Ngôn trở tay xoa tóc anh, mái tóc ẩm ướt xòa xuống cổ Thang Sách Ngôn, mang theo hơi nước lành lạnh.
“Anh Ngôn à.” Đào Hiểu Đông cất tiếng gọi hắn.
Thang Sách Ngôn đáp lời: “Anh đây.”
Trong giọng Đào Hiểu Đông mang theo sự đè nén và dựa dẫm mà chính anh cũng không hề nhận ra, anh khẽ nói: “Em khó chịu.”
Đầu ngón tay Thang Sách Ngôn nhẹ nhàng vuốt tóc anh: “Em sao vậy?”
Đào Hiểu Đông ngồi đó, anh từ từ nói: “Tạm thời em không muốn nói.”
Thang Sách Ngôn “Ừ” một tiếng, nhẹ nhàng vỗ về anh, an ổn mà lặng lẽ.