Xuân Vũ tiểu viện, một tiểu trúc xinh đẹp như tên của nó vậy, mang theo vài phần nhẹ nhàng, vài phần phiêu dật.
Trong rừng trúc xanh mướt, hiện lên một tiểu trúc lịch sự tao nhã, tựa như tên Xuân Vũ tiểu viện của nó vậy, bên trong thanh nhã, lịch sự, mang theo vài phần khí chất, bên trong thản nhiên lại mang theo vài phần tự đắc.
Nơi này được xây lên, tựa hồ như không muốn có liên quan gì đến với thế sự bên ngoài, như một chốn thế ngoại đào nguyên.
Ta không khỏi hơi hơi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, ở trong đáy lòng cảm thụ được sự tự do không còn bị gò bó, thúc ép.
“Thích không?” thanh âm của Cơ Lưu Hiên truyền đến bên tai ta, mang theo vài phần nhu hòa, réo rắt.
Ta mở mắt ra, quay người sang phía hắn cười nói. “Không tệ, không nghĩ tới tên quỷ rượu như ngươi cũng biết cách hưởng thụ.”
Hắn cười nhưng không nói, dẫn ta đi vào bên trong tiểu trúc, hắn nói đây là chỗ hắn ở lại khi đến Tây Việt quốc.
Tô Nương không biết đã rời đi từ lúc nào, cho nên giờ phút này ở bên trong tiểu trúc liền chỉ có hai người chúng ta.
Ở trên mặt bàn có một bộ ấm trà xanh, tương đối hài hòa, từ ấm trà kia tỏa ra hương thơm nhè nhẹ.
Tình cảnh này, lại có một loại sảng khoái khó nói nên lời. Nơi này hết thảy tựa hồ có thể làm cho con người thả lỏng được lòng mình.
Ta nâng chung trà lên. Chậm rãi uống một ngụm trà xanh, tùy ý hương trà nhè nhẹ quấn quanh cổ họng, mắt không ngước lên nhìn người đối diện, chính là chỉ nhẹ giọng hỏi: “Vì sao làm như vậy?”
Hắn nhẹ cười, trong ánh mắt vẫn như cũ mang theo vài phần trêu tức “Lúc trước không phải đã nói muốn bảo vệ nàng hay sao?”
Lời nói như thế, giống như giả cũng giống như thật.
“Bất quá nếu nói như vậy thì ta đã quá chiếm tiện nghi rồi.” Ngước mắt nhìn người đối diện, nhẹ nhàng nở nụ cười nhợt nhạt “Ngươi nhưng là ngũ Vương gia của Đông Hải quốc, là Thánh Vương gia của Tây Việt quốc, còn là Liễm Vân công tử mà trên giang hồ được mọi người ca tụng, mà ta bất quá chỉ là một nữ tử giang hồ nho nhỏ.”
Ở dưới tình cảnh như thế, tựa hồ như rất trầm mặc tự nhiên, giống như một bức tranh thủy mặc. Mang theo vài phần ý tứ hàm xúc.
Nụ cười vẫn chưa tắt, khóe môi lại càng nhếch lên vài phần, hắn khẽ vuốt chén trà màu xanh ngọc trong tay, thốt lên lời nói thản nhiên “Nếu vậy coi như ta đã cứu lầm người thì thấy thế nào?”
“Tiểu Hiên Hiên, còn không thừa nhận ngươi yêu thương tỷ tỷ sao?” mang theo ý cười, lời nói của ta có hơi vài phần trêu tức.
Hắn chưa lên tiếng đáp lại, chỉ là lẳng lặng nhìn ta, thật lâu sau mới bùi ngùi nói: “Trên giang hồ này có người nào bị độc mị yêu nữ đùa bỡn mà thoát được không?”
Ta giật mình ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn hắn, muốn từ trên người hắn tìm ra một chút manh mối, mà hắn lại đột nhiên phá lên cười, phá đi sự thanh nhã cũng như làm hỏng luôn không khí hòa bình vốn thật vất vả mới tạo được.
“Liễu Lăng, nàng tin sao?” trên gương mặt rõ ràng mang theo vài phần sung sướиɠ khi thấy người gặp họa.
“Tiểu Hiên Hiên, ngươi nghĩ tỷ tỷ dễ bị đùa giỡn như vậy sao?” Quả nhiên là đã gặp được đối thủ trong đời mình, một lần lại một lần bị bại trận trước hắn.
“Tỷ tỷ tự nhiên không dễ đùa giỡn.” Hắn thế nhưng lại khó có được nhu thuận theo lời ta.
Đang lúc ta đắc ý hết sức, hắn lại nói: “Chính là ta tự cho là tỷ tỷ đúng là người dễ đùa giỡn, tự nhiên ta muốn đùa giỡn liền đùa giỡn.”
Quả thật vẫn là cái nết đánh chết cũng không chừa.
“Cơ Lưu Hiên, ta thề ta nhất định sẽ diệt ngươi.” Ta nghiến răng nghiến lợi nói với hắn.
“Ta lúc nào cũng hoan nghênh.” Tươi cười như chuyện chẳng liên quan gì đến mình kia, thật giống như lúc trước, khi ta nói với Sở Ngọc lúc nào cũng hoan nghênh nó đến tìm ta báo thù.
Ta búng tay một cái, độc liền không một tiếng động rơi vào bên trong chén trà của hắn, mà hắn tựa hồ không có phát hiện, nâng chung trà lên, chậm rãi uống cạn chén trà kia.
Đợi cho hắn uống xong, ta mới cười nói: “Được, như vậy ta giờ phút này sẽ báo thù ngươi.”
Hắn mặt trắng bệch, nhìn ta nói: “Nàng hạ độc?”
“Độc hỉ thiên, trong ba canh giờ, ngươi sẽ cười không đình chỉ được.” Ta đắc ý nhìn hắn, nhìn khóe miệng hắn chậm rãi giật giật, sau đó phát ra tiếng cười trong sáng.
“Tiểu Hiên hiên, chơi vui không?” Ta cười hỏi.
Mà người trước mặt cũng là thu lại tươi cười, nhẹ nhàng thở dài “Liễu Lăng, nói nàng ngốc quả thật không sai, thủ pháp hạ độc của nàng cao minh như thế, ta làm sao mà lại không phòng bị đây.”
Ta thế nhưng lại thất bại một lần nữa.
Vốn nghĩ muốn lấy lại cho mình một chút mặt mũi, nhưng toàn bộ đều bị hắn tước đoạt hết.
Hắn nhất định là khắc tinh của ta.
“Cơ Lưu Hiên, ta gϊếŧ ngươi.” Ta nhảy dựng lên, liền đuổi theo hắn.
Hắn nhẹ tránh được ta, còn thỉnh thoảng quay đầu lại hướng ta làm ra cái mặt quỷ, thật sự là hắn có thể dễ dàng làm cho ta lộ ra hết thảy tức giận.
Chúng ta giống như hai đứa trẻ đuổi bắt nhau, đến khi cả hai chúng ta đều kiệt sức, liền nằm ngửa đầu ở rừng trúc bên ngoài.
Giờ phút này, cảm giác gió thổi mát rượi cũng không thể ngăn được sự nóng nực ở trên người chúng ta.
Ta thở hồng hộc nhìn hắn, mà hắn cũng là cười đến sáng lạn “Liễu Lăng, chỉ cần vui vẻ là tốt rồi.”
Chỉ cần vui vẻ là tốt rồi?
Vì sao những lời này tựa hồ luôn luôn ẩn ẩn một chút cảm giác quen thuộc.
Chính là ta cũng không có nghĩ nhiều, chỉ hừ nhẹ nói: “Bị ngươi đùa giỡn như vậy, ta còn có thể vui vẻ được hay sao?”
Vốn tưởng rằng hắn sẽ bày ra khuôn mặt tươi cười cùng ta tranh luận. Nhưng là giờ phút này Cơ Lưu Hiên cũng là chắp tay sau gáy, ngửa đầu nhìn bầu trời, vẻ mặt bình tĩnh.
“Liễu Lăng, ta thích giang hồ.” một câu nói không đầu không đuôi, nhưng là ta cũng hiểu được hắn sẽ bắt đầu kể cho ta một số chuyện mà ta muốn biết.
Vì thế liền tìm vị trí thoải mái, lẳng lặng chờ đợi.
“Lần đầu tiên nàng gặp ta là khi ta ở trong diện mạo của Liễm Vân công tử, cho nên đối với sự cải trang thành tên lúc nào cũng say rượu của ta ở Đông Hải quốc nhất định rất là nghi hoặc.” hắn cười hỏi: “Lúc trước nàng có lẽ đã cho ta là một người có đầy dã tâm, giả trang say rượu bất quá chỉ là một loại ngụy trang có đúng không?”
Hắn ý cười nhàn nhạt, mà ta cũng là cảm thấy chột dạ, ta thật sự đã từng nghĩ như vậy.
Ta cũng không trả lời hắn, mà hắn cũng là lại tiếp tục nói: “Ta chỉ có thể nói Liễm Vân công tử là giấc mộng trong lòng ta, ta nghĩ muốn buông tất cả, chỉ làm Liễm Vân công tử trong chốn giang hồ.”.
“Vậy thì buông đi, từ nay về sau chỉ làm Liễm Vân công tử là được chứ gì.” ta khó hiểu, nếu hắn thật sự có tâm vứt bỏ hai thân phận hiện giờ của hắn, vậy nhất định hắn có thể làm được.
Hắn nhẹ nhàng nhún vai, cười nói: “Liễu Lăng, hôm nay ta sẽ nói cho nàng những chuyện mà nàng muốn biết”
“Cả về thân thế của ngươi sao?” Ta không nghĩ tới hắn thật sự sẽ nói cho ta biết hết thảy mọi chuyện.
“Đúng vậy.” Hắn hơi hơi gật đầu, tiện đà lại quay đầu nhìn ta “Liễu Lăng, nàng đã từng nghe đến tên Tuyệt Đại Thiên Kiêu chưa?”
Tuyệt Đại Thiên Kiêu?
Là Tuyệt Đại Thiên Kiêu danh chấn giang hồ hai mươi năm trước sao?
Nàng là giấc mộng mà người trong chốn giang hồ mong muốn mà không thể thành, là mộng mà trong lòng nam nhân không thể quên được, là sự ngưỡng mộ ở trong lòng nữ nhân.
Mặc dù là hai mươi lăm năm sau, mọi người vẫn say sưa ca tụng về nàng không ngớt.
“Ta có nghe qua” ta nhẹ nhàng gật đầu.
“Người chính là mẫu phi của ta.” Cơ Lưu Hiên thản nhiên nói ra một bí mật làm người ta khϊếp sợ “Người là thiên chi kiêu nữ trong lòng người giang hồ, lại cũng không phải thật sự thuộc người giang hồ, mẫu phi của ta là muội muội duy nhất của quốc vương Tây Việt quốc, được mọi người hết mực sủng ái, người nghĩ mình sẽ tìm được một hiệp sĩ để yêu thương hắn, từ nay về sau tiếu ngạo giang hồ. Nhưng là người sinh ra lại là một công chúa, làm cho người không thể rũ bỏ được trách nhiệm hòa thân vì quốc gia, lúc trước Tây Việt quốc bởi vì phải đối phó Phiên vương khởi binh tạo phản, cho nên tổn hao rất nhiều khí lực, chính giờ phút đó Đông Hải quốc tiến đến xâm chiếm, vừa mới chiếm cứ được Sổ thành của chúng ta. Mẫu phi cái gì đều rất lợi hại, bao gồm binh pháp, vì thế chủ động dùng kế lui binh, kết quả chuyển ngược từ bại thành thắng, trên chiến trường, bên trong sự gϊếŧ chóc, giành được thắng lợi, nhưng lại bị bại bởi tình yêu. Người yêu thương Vương gia Cơ Vô Lãnh của Đông Hải quốc, đến cuối cùng lại cũng vì hắn mà dùng chính mình trao đổi lấy sự hòa bình của hai quốc gia, chính là đến cuối cùng, bọn họ nhưng cũng không có được kết quả tốt đẹp.”
Hắn dừng một chút, sau đó lại tiếp tục nói “Những chuyện này là do ta nghe Tô Nương kể lại, cho nên ta cũng không có cách nào có thể tưởng tượng được tâm tình lúc đó của mẫu phi, Tô Nương là thị nữ của người, nhưng mẫu phi lại coi nàng như tỷ tỷ của mình, Tô Nương nói cho ta biết, sau khi mẫu phi ta qua đời, vương thượng của Đông Hải quốc liền nhận ta làm đứa con thứ năm của hắn, cho nên ta cũng không phải là con do Cơ Vô Nhai sinh ra, chỉ là bọn hắn lại chung quy cũng chỉ vì trong người ta mang một nửa dòng máu người Tây Việt quốc, mà khắp nơi đề phòng ta, Tô Nương không đành lòng ta bị người bài xích, vì thế đã học binh thư do mẫu thân ta lưu lại, vì Đông Hải quốc lập rất nhiều công lao, chiếm được một vị trí nhỏ nhoi cho ta ở Đông Hải quốc.”
Thì ra hắn cũng không phải là con do Cơ Vô Nhai sinh ra, giờ phút này, ta nghĩ ta cũng có thể hiểu được tâm tình giả say của hắn.
Mang một nửa dòng máu Tây Việt quốc trong mình, mỗi tiếng nói cử động của hắn có lẽ đều sẽ bị người coi như là nhược điểm để công kích hắn.
Nhưng nếu như say, lúc nào cũng say, như vậy người khác cũng liền không thể nề hà.
“Nếu không vui, vì sao không ly khai khỏi Đông Hải quốc?” Làm gì cần phải ủy khuất chính mình như thế.
“Tô Nương nói, mẫu phi lúc sắp chết có nói qua, nếu không thể duy trì được hòa bình giữa Đông Hải cùng Tây Việt quốc, như vậy ta cần phải đi chinh phục Lượng quốc. Chỉ cần nắm được Lượng quốc sẽ không tái phát chiến loạn, dân chúng có thể sống yên ổn trong hòa bình.” Hắn nhìn ta cười. “Ta tự nhiên là muốn rời đi, chính là ta lại không thể quên được lời nói lúc lâm chung của Mẫu phi. Ta nếu không có tâm chinh phục Lượng quốc, liền muốn bảo vệ sự hòa bình cho Lượng quốc, cho nên không thể giúp đỡ Đông Hải quốc, cũng không thể nghiêng về Tây Việt quốc, cũng vô pháp buông hai quốc gia này để tiếu ngạo giang hồ, địa vị của mẫu phi ở Tây Việt quốc luôn luôn rất cao, sau một lần nghĩa cử đó thậm chí người đã trở thành thánh nữ, ta ở Tây Việt quốc tự nhiên sẽ được đối đãi rất tốt, dù sao ta chính là đứa con duy nhất của Mẫu phi, đương nhiên điều này cũng không đủ để làm cho Lâu Điện Ngọc cung kính với ta như thế, hắn cung kính với ta còn bởi vì, trong tay của ta nắm một nửa binh mã của Tây Việt quốc do mẫu phi của ta trước lúc lâm chung đã giao lại cho ta.”
“Nàng nếu thật sự muốn tốt cho ngươi, ta nghĩ nàng hẳn phải làm cho ngươi bỏ xuống hết thảy, để cho ngươi sống theo ý muốn của bản thân ngươi.” Lời của ta còn chưa dứt đã bị một tiếng hừ nhẹ cắt ngang “Ngươi chỉ là một tiểu nha đầu, tự nhiên sẽ không hiểu được ý tưởng của tiểu thư.”
Tô Nương không biết xông ra từ khi nào, bước nhanh đi tới bên cạnh Cơ Lưu Hiên, cau mày nói: “Tiểu Hiên, ngươi như thế nào lại nằm trên mặt đất.”
Giờ phút này, ta cuối cùng cũng hiểu được Tô nương vì sao lại được tôn kính như vậy, dù gì nàng cũng là một tướng quân giỏi.
“Vậy ngươi nói thử xem, việc mà một mẫu phi nên làm là bắt con mình làm chuyện mà hắn không muốn làm sao?” Có lẽ là theo từ quán, ta xác thực không thể lý giải được ý tưởng của nàng.
“Tiểu nha đầu, ngươi không có sinh ra trong vương thất, tự nhiên không hiểu được trách nhiệm trong đó, ta lúc trước đi theo tiểu thư phiêu bạt giang hồ, cũng biết rất rõ tiểu thư rất yêu thích giang hồ, nhưng là đến cuối cùng nàng lại đúng là vẫn lựa chọn trách nhiệm đối với quốc gia, có một số chuyện có đôi khi không thể từ chối được. Tiểu thư muốn cũng bất quá chỉ là sự bình an của dân chúng Lượng quốc mà thôi.” Tô mama khi nói về nữ tử truyền kỳ kia mang theo đầy sự hâm mộ.
Một nữ tử như vậy, ta không thể tưởng tượng nổi, nhưng lại là không thể tiếp thụ được nàng như vậy chết đi, vì thế không cam lòng hỏi: “Vậy cha ngươi yêu nương ngươi sao? Bọn họ vì sao mà chết?”
Như vậy oanh oanh liệt liệt gặp lại, liền hẳn là phải trải qua một tình yêu oanh oanh liệt liệt, sống chết có nhau, một tình yêu như vậy mới xứng đáng với một nữ tử truyền kỳ.
Nhưng là Cơ Lưu Hiên lại nhún vai nói: “Ta không biết”
“Ngươi không biết?” Ta kinh ngạc lập lại một lần nữa.
Mà Cơ Lưu Hiên cũng là bất đắc dĩ nói: “Ta là không biết, những điều ta mới vừa nói cho nàng, cũng là do Tô Nương kể lại cho ta biết.”
“Ngươi…” ? Ta nghi hoặc nhìn phía hắn, mà cũng là một giọng nói khác vang lên giải đáp nghi hoặc của ta.
“Ba năm trước đây Tiểu Hiên bị trọng thương, sau khi tỉnh lại đã quên hết mọi chuyện.”
Ba năm trước đây.
Hắn thế nhưng cũng là ở ba năm trước đây quên hết mọi chuyện?
Vì sao lại trùng hợp như vậy? Việc hắn và ta mất trí nhớ có liên quan hay không?
Đủ loại phán đoán xoay loạn ở trong đầu ta, lại không thể tìm ra được một đáp án chính xác.
Vì thế cầm lấy cánh tay Tô nương vội hỏi: “Mama, hắn tại sao lại bị thương nặng như vậy? Làm sao lại mất đi trí nhớ?”
“Nha đầu, sao ngươi có vẻ lo lắng cho cho Tiểu Hiên vậy.” Tô Nương kinh ngạc nhìn ta.
Cơ Lưu Hiên chỉ cười nói với Tô Nương nói: “Ma ma, làm gì có chuyện Liễu Lăng quan tâm đến ta cơ chứ. Chẳng qua là vì ba năm trước đây nàng cũng bị mất trí nhớ, cho nên hẳn là nàng nghĩ có lẽ sẽ có liên hệ gì đó với ta “
“Thì ra là như vậy.” Tô Nương hiển nhiên vẻ mặt thất vọng, âm thanh không tốt nói: “Khẳng định Tiểu Hiên mất trí nhớ không có quan hệ với ngươi, Tiểu Hiên nhà chúng ta nhưng là được ta nuôi nấng lên, tự nhiên cũng biết những người mà hắn quen biết, trong số đó cũng không có ngươi.”
Giờ phút này, ta vẫn không biết là vì sao mà Tô nương lại để ý đến thái độ của ta đối với Cơ Lưu Hiên đến vậy. Phải đến thật lâu sau, từ chính miệng nàng nói ra ta mới biết được, nàng thấy Cơ Lưu Hiên khi ở bên cạnh ta rất vui vẻ, cho nên nàng hy vọng hắn có thể giữ được sự vui vẻ này.
Chính là chuyện về sau không ai có thể đoán trước sẽ xảy ra những gì.
Ta thất vọng buông vạt áo của nàng ra, cũng rốt cuộc không còn tâm để tìm hiểu yêu hận tình cừu của người khác, cho nên đến cuối cùng ta cũng không biết được về chuyện yêu hận của nữ tử truyền kỳ kia.
Trầm tư thật lâu sau, mới đem hết thảy suy nghĩ đè ép xuống đáy lòng, ngược lại nhìn phía Cơ Lưu Hiên hỏi: “Chiến hậu hắn là khi nào đi vào Tây Việt quốc.”
“Mới mấy năm gần đây, hắn bị biểu huynh ta nhìn trúng, sau đó thu làm nghĩa tử.” Cơ Lưu Hiên trả lời.
Mới mấy năm gần đây, hắn thế nhưng mới đến Tây Việt quốc.
Mị rõ ràng là người của Vân Mặc tộc, lại vì sao lại có sự khác biệt lớn so với Dạ Khuynh Thành như vậy?
Ta không hiểu, thật sự không hiểu.
“Độc đau khổ mà Lâu Điện Ngọc trúng là do ai hạ?” Ta truy vấn nói.
Ta sớm biết rằng Cơ Lưu Hiên không phải là một người tầm thường, nhưng là lại không nghĩ rằng hắn sớm đã biết được hết thảy mọi chuyện, lại chính là từ một nơi bí mật gần đó lẳng lặng quan sát.
“Một nữ nhân.” Cơ Lưu Hiên thản nhiên nói: “Một nữ nhân mà hắn yêu.”
Nữ nhân Lâu Điện Ngọc yêu?
Chẳng lẽ là Sở Sở sao?
Nhưng nếu là Sở Sở, nàng lại vì sao phải làm như vậy? Nàng rõ ràng hẳn là rất yêu hắn, nếu yêu thì vì sao lại phải hạ độc, lại hạ một trong hai loại kì độc thiên hạ?
Có đôi khi việc này thật đúng là không thể hiểu được một cách rõ ràng.
“Cám ơn ngươi, Cơ Lưu Hiên, ta nghĩ ta đã hiểu được.” Giờ phút này chúng ta sớm đã mất đi sự thoải mái vui vẻ ban đầu, những lời này cũng ở trong lơ đãng mà trở nên xa cách, có lễ.
Mà hắn lại chỉ thản nhiên cười, không giống vừa như nụ cười trêu tức vừa rồi, mà làm cho ta có cảm giác hắn cười thật nhẹ nhàng thanh thản.
Có lẽ cả hai chúng ta đều hiểu được, giờ phút này cũng không cần tiếp tục phải nói thêm gì nữa.