Ta đem túi gấm giấu ở trong ngực, xoay người ngoái đầu nhìn lại, đã thấy Mị đang đi về phía ta, mà đi theo phía sau hắn là một nữ tử.
Hắn, quả thật là đi ra ngoài tìm người cho Lâu Điện Ngọc.
Mặc dù là Mị cũng không có biện pháp gì giải được đau khổ, như vậy lúc trước hắn nhưng là đã biết rõ triền miên không có giải dược, nhưng tại sao hắn vẫn nhẫn tâm hạ độc triền miên cho ta?
Có lẽ lúc trước, hắn căn bản là không có những lo lắng này.
Dù sao, hắn cũng đã từng nói qua, một ngày là vật của hắn, như vậy cả đời này đều là vật của hắn.
Cho nên hắn hạ độc triền miên cho ta, cũng giống như gông xiềng để hắn có thể khống chế được ta.
Nhưng là sau khi hắn biết thân phận của ta, không biết hắn có hối hận hay không ?
Hết thảy, hết thảy mọi việc, ta đều không thể biết, giờ phút này, ta duy nhất có khả năng cảm giác được, đó là một đạo tầm mắt mang đầy lãnh ý, tựa như đang thổi quét mà đến, bao phủ tất cả.
“Ngọc Ninh, bắt lấy nàng” Lâu Điện Ngọc đi lên phía trước, ngược lại đối với Mị nói như vậy
Ngọc Ninh?
Lâu Điện Ngọc thế nhưng lại gọi Mị là Ngọc Ninh, Lâu Ngọc Ninh sao?
Nhưng lại cho hắn sự tôn vinh không gì sánh được như vậy sao?
Ta không hề cử động, chỉ là lẳng lặng nhìn hắn, cùng đợi hắn đáp lại.
“Tiểu Cẩm phải không? Ngươi rốt cuộc là người phương nào? Vì sao lại xuất hiện vào lúc này?” Mị nhìn ta, gằn từng tiếng hỏi.
Hắn gọi ta là Tiểu Cẩm, hắn hỏi ta là người phương nào.
Hắn thật sự tính đem ta xem như người xa lạ.
Rất nhiều thời điểm, ta thật sự không rõ rốt cuộc là Mị đang suy nghĩ cái gì, hắn luôn đem tất cả mọi chuyện đều chôn sâu ở trong lòng, không chịu nói ra.
Ta nhếch khóe miệng, khıêυ khí©h nói: “Hầu gia, chẳng phải ngươi đã biết rõ rồi hay sao? Tiểu Cẩm đối với ngươi nhưng là rất thiệt tình.”
Lời nói như thế, nhưng là trong cặp mắt kia của hắn vẫn bình thản như không, không có một chút gợn sóng nào.
“Ngọc Ninh, cần gì phải cùng nàng nói chuyện vô nghĩa làm gì nữa. Bắt lấy nàng.” Lâu Điện Ngọc lại hướng về phía Mị hô.
Hắn là muốn cái túi gấm kia đi, chính là nếu ta đã đáp ứng Sở Sở, liền nhất định phải tuân theo lời hứa, trừ phi là ta tự tay giao cho Sở Ngọc, nếu không bất kì ai cũng đừng mơ tưởng lấy nó từ trong tay của ta.
Ta không vui nhìn hắn liếc mắt một cái “Ngươi to tiếng cái gì, không thấy chúng ta đang nói chuyện hay sao?”
Vương thượng sao?
Nhưng là ta không phải là người của Tây Việt quốc, cái gọi là quân vương, ở đáy mắt của người giang hồ chúng ta cũng bất quá chỉ là một từ hư vô.
Huống chi giờ phút này chính hắn cũng không có để lộ ra thân phận của mình, ta cứ coi như không biết hắn là được.
“Lớn mật.” Lại là một câu lớn mật, lại là vì Lâu Điện Ngọc mà trách cứ ta.
Hắn từng vì Dạ Khuynh Thành mà gây tổn thương cho ta, cũng có thể bởi vì áy náy mà hy sinh chính mình tới cứu ta, nay hắn lại vì Lâu Điện Ngọc mà đối xử với ta như thế.
Mị tựa hồ luôn luôn vì người khác, lại mỗi khi không thể lựa chọn, đến cuối cùng bị thương nặng nhất ngược lại chính là bản thân hắn.
Giữa hắn cùng Lâu Điện Ngọc mà nói, có lẽ là do tồn tại một điều đặc biệt nào đó.
Giờ khắc này, ta không biết nói gì hơn, chỉ sợ vừa nói ra khỏi miệng sẽ là những câu buộc hắn phải lựa chọn, nói như vậy, có thể là do ta lo lắng đến cuối cùng người bị thương lại chính là hắn?
Vì thế ta chỉ có thể kinh ngạc nhìn hắn, ta thậm chí bắt đầu hoài nghi, hắn có phải thật sự đã quên ta là ai rồi hay không.
Đã quên sao?
Ta dùng ánh mắt như thế hỏi hắn, nhưng là trả lời ta lại vẫn như cũ là một cái liếc mắt bình tĩnh.
Có lẽ là do gặp Mị không hề có động tĩnh, Lâu Điện Ngọc đột nhiên đánh về phía ta một chưởng, ta phản công lại, thậm chí cố ý mà dẫn dắt vài phần lực đạo, chính là ta chưa chạm tới Lâu Điện Ngọc đã bị Mị chặn đứng, ngược lại làm cho một chưởng kia của Lâu Điện Ngọc đánh trúng ngực ta.
Ta không có buộc hắn lựa chọn, nhưng là Lâu Điện Ngọc ra tay trước, và hắn cũng đã lựa chọn.
Hắn lựa chọn Lâu Điện Ngọc, lựa chọn giúp hắn, mà thương tổn ta.
Dù sao ta cũng không có thiếu nợ hắn cái gì cả, nếu không bởi vì những lời nói của Truy Phong, nếu không phải do ta biết chính mình lúc trước có quen biết hắn, ta giờ phút này cần gì phải theo đuổi đau khổ như thế.
Trong khoảng khắc nhỏ nhoi đó, trong lòng ta nhưng lại dâng lên từng trận tức giận.
Một chưởng đó của Lâu Điện Ngọc không mạnh lắm, nhưng là vì Mị lựa chọn, trong lòng ta lại thực sự như đã bị một chưởng làm trọng thương.
Ta nghĩ, Truy Phong đã hiểu lầm rồi.
Hắn như thế nào sẽ thích ta?
Hắn nhưng là ghét nhất chính là nữ nhân, cho nên ta cũng sẽ không phải là một ngoại lệ đi.
Ta sở dĩ đem Kính Nguyệt cung giao vào trong tay hắn, cũng có lẽ chẳng qua là bởi vì chúng ta trong lúc đó có một hồi giao dịch cũng không chừng.
Tất cả suy nghĩ cứ như dòng sông chảy cuồn cuộn mà tới.
Lại một lần nữa ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào hắn, nhưng lại là phát giác hắn không có một chút phản ứng nào, chính là đứng ở giữa bảo hộ trước người Lâu Điện Ngọc.
Mà Lâu Điện Ngọc lại kiêu ngạo nói: ” Yêu nữ lớn mật, dám phạm thượng, còn không giao túi gấm ra đây, ta có lẽ có thể cho ngươi một con đường sống.”
Tình cảnh như thế, lại mang theo vài phần chói mắt.
Ta lạnh lạnh cười nói: “Tây việt quốc vương bị trúng độc đau khổ, nhưng là lại ở bên trong phủ của thần tử hại vô số người. Xin hỏi vương thượng, mạng của ngươi trọng yếu, vậy mạng của những nữ tử này không trọng yếu hay sao ?”
“Ngươi thế nhưng biết? ” Hắn không khỏi lui về phía sau mấy bước.
Ta lại chính là gắt gao nhìn Mị. Nhưng là hắn lại vẫn như cũ không có phản ứng gì.
Xem ra quả nhiên là muốn giả trang từ đầu đến cuối.
Vì thế ý cười càng sâu, nhìn Lâu Điện Ngọc nói: ” Không lâu sau bảy ngày chi chú, vương thượng nếu vẫn còn cảm thấy chưa thoải mái. Nghĩ đến cũng tới bắt ta mất mạng.”
“Ngọc Ninh, nàng biết được quá nhiều ! Gϊếŧ nàng”. Lâu Điện Ngọc mày nhíu chặt lại, nói với người đứng trước mặt mình.
Rốt cuộc vẫn là đế vương, mà vô tình nhất cũng chính là đế vương.
Mặc dù ngày thường luôn ôn hòa, nhưng đến thời khắc sinh tử, đúng là vẫn còn có thể ích kỷ hy sinh người khác.
“Thật sự muốn gϊếŧ ta sao?” Ta nhếch khóe môi cười khẽ.
Ta không có cho Mị thời gian lựa chọn, có lẽ là vì sợ hãi hết thảy mọi chuyện sẽ biến thành không thể vãn hồi được.
Nếu như hắn thật sự lựa chọn gϊếŧ ta, ta sẽ phải nên như thế nào để đối mặt với hắn đây.
Trở thành địch nhân sao? Hay là nhận mệnh bị gϊếŧ, ta không biết, mà ta cũng không muốn biết.
“Có trách thì nên trách ngươi đã biết quá nhiều, có trách thì nên trách ngươi không nên xuất hiện ở trong này” Lâu Điện Ngọc vẻ mặt kiên quyết.
Ta cười vén ống tay áo lên, lộ ra vết sẹo y hệt như của hắn, sau đó vừa lòng nhìn sắc mặt hắn hơi hơi trở nên khó coi.
Nếu là Mị, khẳng định sẽ nói cho hắn biện pháp giải đau khổ.
“Ngươi trúng triền miên, ngươi thật sự trúng triền miên?”. Trong thanh âm của hắn nhưng lại có vài phần run run không thể ức chế được! Trong ánh mắt lại là mừng như điên.
Ta hơi hơi nhướng mày. “Ngươi nói xem”.
Có lẽ là vì quá mức vui sướиɠ, Lâu Điện Ngọc nhưng lại cầm lấy tay của Mị, vui mừng lộ rõ trên nét mặt “Ngọc Ninh! Ngươi có thấy không. Nàng trúng triền miên, cho nên ta được cứu rồi, ta không phải trải qua những ngày như thế này nữa “.
Ta cười như không cười nhìn bọn họ, một kẻ mừng rỡ như điên, một kẻ lại chính là thản nhiên không có đáp lời.
“Ta có nói sẽ cứu ngươi sao” hiện nay, hắn mặc dù tiếp tục như thế nào cũng đều sẽ không gϊếŧ ta, chỉ biết cầu ta, sủng ta.
Câu nói của ta làm cho khuôn mặt đang tươi cười của Lâu Điện Ngọc trở lên cứng ngắc, khó hiểu hỏi ta: “Chẳng lẽ ngươi không muốn giải triền miên sao?”
“Đau khổ của ngươi xác thực thật phiền toái, chỉ có thể như vậy cả đời, nhưng là triền miên của ta lại khác, chỉ cần không cùng nam tử có quan hệ, liền vẫn tốt như bình thường.” Ta không chút để ý cười nói.
Lâu Điện Ngọc cau mày, nhìn ta nói: “Chẳng lẽ ngươi về sau không nghĩ sẽ lập gia đình sao?”
“Nếu phải gả, không phải còn có một người có thể gả sao?” Ta có ý vô tình liếc Mị một cái, cười nói: ” Gả cho người hạ độc ta không phải là tốt rồi sao?”.
“Trừ phi ngươi điên rồi, người nọ hạ độc cho ngươi, ngươi lại còn muốn gả cho hắn sao?” Lâu Điện Ngọc nhưng lại từ phía sau Mị đi lên phía trước, thẳng đi đến trước mặt ta, nói lời tốt bụng khuyên bảo “Vẫn là nên để ta giúp ngươi giải độc, sau đó tìm một người tốt nhất gả cho ngươi.”
Ta nhẹ nhàng nâng tay lên, ngón tay xẹt qua mặt Lâu Điện Ngọc ” Vương thượng đáng yêu, ngươi cảm thấy ta sau khi thất trinh còn có thể gả cho người tốt nhất hay sao?”
Kỳ thật ta đã sớm quên việc này từ lâu rồi, nhưng là ta cũng không ngại lấy ra một lần nữa để hù Lâu Điện Ngọc, thuận tiện cũng muốn nói cho Mị hiểu được
“Ý của ngươi là muốn ta thú ngươi?” Lâu Điện Ngọc cầm tay của ta, chân thành hỏi.
Ta rút tay ra khỏi tay hắn, lớn tiếng cười nói: “Vương thượng, ngươi đừng có hiểu lầm. Ta cũng không nói như vậy. Ta chỉ là muốn nói cho ngươi, ta cũng không có ý tứ lập gia đình, cho nên giải độc hay không đối với ta mà nói cũng không có gì khác nhau”
“Cho ——nên—— ta —— không —— đáp —— ứng —— ngươi —— ” ta cố ý kéo dài âm điệu, cười đến ác ý.
Lâu Điện Ngọc trên mặt dĩ nhiên phủ kín bởi một tầng giận tái “Ngươi đáp ứng cũng được, không đáp ứng cũng phải đáp ứng, ta không ngại dùng sức mạnh.”
Làm như muốn cho ta thấy quyết tâm của hắn, hắn xoay người nói với Mị: “Ngọc Ninh, giúp ta chế trụ nàng”
Xem ra là hắn thật sự muốn đối với ta Bá Vương ngạnh thượng cung (*)
(*Bá vương ngạnh thượng cung : cưỡиɠ ɠiαи)
“Đúng rồi, ta đã quên nói cho vương thượng biết, ta hiện tại đang đến thời kì.” Ta thích ý cười.
Hắn càng là tức giận, ta liền cười đến càng là sáng lạn.
Hai người nhìn nhau thật lâu sau, hắn cuối cùng cũng đầu hàng, bất đắc dĩ nói: “Nói đi, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào? “
Ta vẻ mặt vô tội nói: “Vương thượng, ngươi tuổi không lớn, trí nhớ cũng thật không được tốt lắm, rõ ràng là ngươi muốn ta như thế nào, cũng không phải là ta nghĩ ngươi như vậy.”
“Ngươi…” Đến tận bây giờ, một chút kiên nhẫn còn sót lại của Lâu Điện Ngọc cũng bởi vì câu nói của ta, mà biến mất hầu như không còn. Trong ánh mắt dĩ nhiên dâng lên nồng đậm lửa giận.
Dù sao cũng là một đế vương, hắn há có thể tha thứ cho kẻ ba lần bốn lượt trêu cợt hắn?
Chính là ai kêu hắn gặp phải ta, ai kêu hắn nghĩ muốn gϊếŧ ta, ai kêu hắn làm cho Mị lựa chọn hắn.
Đúng vậy, ta thừa nhận ta là có vài phần đố kị, chẳng qua đố kị không có quan hệ với phong nguyệt, bất quá chỉ là một người bị bỏ rơi không cam lòng mà thôi.
Ta, đúng là còn có vài phần tùy hứng kia.
“Ta tốt lắm a~” hoàn toàn không để ý đến người trước mắt đang tức giận, ta tươi cười như trước.
Vốn tưởng rằng người kia sẽ hoàn toàn bị chọc đến phát giận, không ngờ hắn lại lựa chọn ẩn nhẫn, hắn hướng ta lớn tiếng nói: “Được, ta không dùng sức mạnh ép buộc ngươi. Ngươi muốn cái gì ta đều đáp ứng ngươi, đến khi ngươi nguyện ý cho ta giải độc “
Ta cố ý cúi đầu suy nghĩ sâu xa, hồi lâu sau mới gật đầu nói: “Nghe cũng có vẻ không tệ, như vậy đầu tiên cho ta căn phòng lớn, cho ta người hầu.”
Tiếp theo lại ngược lại nhìn về phía Mị, cười nói: “Ta cảm thấy hầu phủ này phong cảnh rất tốt, cho nên ta quyết định ở nơi này. Còn có chiến hậu đại danh đỉnh đỉnh làm người hầu cho ta nhất định thực uy phong. Cho nên còn thỉnh vương thượng thành toàn”
Không cho ta vào phủ sao?
Ta đây liền quang minh chính đại tiến vào ở lại bên trong phủ.
Lâu Điện Ngọc khó xử nhìn Mị thật lâu sau. Cuối cùng đáp: “Được. Ta đáp ứng ngươi.”
Ta ra vẻ thụ sủng nhược kinh (*) “Oa, thật vậy chăng, dân nữ tạ ơn vương thượng… . “
(*thủ sủng nhược kinh : được yêu thương mà nơm nớp lo sợ)
Dứt lời, cũng không chờ hắn trả lời, ta bước đi đến trước mặt Mị, học theo Lâu Điện Ngọc gọi tên hắn “Tiểu Ninh Ninh, bổn tiểu thư muốn đi thăm thú nơi đây một chút, ngươi tiếp khách đi.”
Một khắc kia, ta nhìn thấy Lâu Điện Ngọc ẩn nhẫn cố gắng nhịn cười, chắc là nhẫn nhịn rất vất vả.
Mị lại không có động tĩnh gì, ta chỉ ôm lấy cánh tay hắn, đem hắn kéo đi ra bên ngoài.
Thời điểm trước khi đi, ta cũng không quên quay đầu lại cho Lâu Điện Ngọc một nụ cười sáng lạn. “Vương thượng, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, chúng ta sẽ không quấy rầy ngài nữa.”
Mâu quang cũng là liếc nhìn về nữ tử đang lui mình ở góc tường, dưới đáy lòng yên lặng mặc niệm, cũng yên lặng nói với chính mình, đây là người cuối cùng.
Ta, sẽ vì Lâu Điện Ngọc giải đau khổ, nhưng không phải là bây giờ, cũng không phải cùng hắn phát sinh quan hệ.
Vất vả mới bày ra một kết cục như vậy, chung quy không thể bởi vì nàng mà làm hỏng hết mọi chuyện được.