Cửa đột nhiên được mở ra, bên trong cũng là một mảnh tối đen, mang theo một phần yên lặng khác thường, quỷ dị mà cũng đủ để làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Ta đứng ở cửa. Bất động thật lâu.
Quản gia đứng ở bên cạnh, đẩy ta một phen, trong ánh mắt mang theo vài phần thúc giục “Cẩm nha đầu! Vào đi thôi. . .”
“Quản gia thúc thúc. Người cùng vào với ta đi.” ta cố ý nói như thế.
Quả nhiên quản gia kia không tự chủ được lui lại mấy bước, phất phất tay: “Cẩm nha đầu! Hầu gia không thích người khác quấy rầy. Một mình ngươi đi vào là tốt nhất. Nhớ kỹ nói ít một chút”
Nói vừa xong, hắn liền xoay người rời đi, đi rất là vội, giống như là ở tại đây có yêu ma ẩn nấp vậy.
Tây độc Chiến Hậu. . .
Quả thực khủng bố như vậy sao?
Hít sâu một hơi. Ta hướng trong phòng đi đến.
Sự hắc ám bao trùm toàn bộ bên trong, chung quanh phòng đều được che kín bằng những miếng vải đen, không cho một tia ánh sáng nào có thể len lỏi được vào bên trong phòng.
Ta đứng yên lặng một lát, chờ ánh mắt thích ứng với bóng tối ở trong phòng, đến khi có thể chậm rãi thấy rõ được gì đó ở bên trong bóng tối.
Nếu chỉ là một nha hoàn, chắc chắn sẽ cảm thấy thật khủng bố, thậm chí khó có thể bước được nửa bước.
Cho nên ta không có tiếp tục bước vào nữa! Chính là đứng yên tại chỗ, lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Mặc dù là ở trong bóng đêm, người nọ cũng có thể thấy rõ tất cả.
“Hầu gia…” giọng hơi run run kêu to, thân thể mảnh mai của ta cũng hơi co lại, run rẩy không thôi.
Đối với việc sắm vai nhân vật. . . Ta hướng đến phải nhập vai thật sâu, diễn phải diễn sao cho chân thật nhất.
Lúc này đây! Xem như ta lại một lần nữa là ngoại lệ.
Trong bóng đêm, thật lâu không có tiếng đáp lại. Im lặng, không một tiếng động giống như lúc đầu.
Ta vụиɠ ŧяộʍ ngước mắtc nhìn người trong bóng đêm, cũng như hắn, ở trong bóng tối ta cũng có thể thấy rõ ràng tất cả, cũng phải nói đây chính là nhờ công của Mị đã huấn luyện ta.
Một thân y phục màu xanh thật dài, sợi tóc thả tự nhiên, rũ xuống che lại một bên mặt. Mà trên mặt lại mang theo một cái mặt nạ màu xanh. Mặc dù là ngồi ở bên trong bóng tối, cũng được tầng tầng lụa mỏng rũ xuống che kín phía trước mặt, làm như không muốn người khác nhìn thấy được hắn.
Duy nhất lộ ra bên ngoài là một đôi ánh mắt! Thâm thúy như biển, bên trong là một mảnh tĩnh mịch! Không hề gợn sóng.
Ở trên người hắn, ta nhưng lại không có cảm giác có một chút sinh khí nào. Cả người hắn giống như một bức tượng điêu khắc. Lạnh lùng bàng quan nhìn thế giới này, mặc cho hồng trần ồn ào náo động, nhân gian ân oán tình cừu, hết thảy cùng hắn không có quan hệ gì.
Đây chính là Tây độc Chiến Hậu.
Trong nháy mắt. Nảy lên ở trong lòng ta không phải là sự sợ hãi, mà lại là một tia thương hại.
Sống như thế, giống như một cái xác không hồn, không hề có ý nghĩa gì.
Vì thế hạ mắt xuống, không nhìn về phía hắn nữa, chính là lẳng lặng chờ đợi.
Chờ đợi, chính là một việc đòi hỏi sự nhẫn nại khó khăn nhất, huống chi lại ở trong bóng tối hít thở không thông như thế này.
Thân thể kia hơi hơi lay động, là cố ý, hay là do hắn lơ đãng? Ngay cả ta đều không thể phân biệt rõ được.
Chính là chỉ chờ. Chờ nam nhân này lên tiếng.
“Đi ra ngoài.” như là đã trải qua một thế kỷ, thanh âm thô ách khàn khàn kia mới lại một lần nữa vang lên, vẫn như cũ mang theo sự hờ hững cùng thê lương thuộc về hắn.
Đi ra ngoài? Ta không phải nên vì việc này mà ăn mừng sao?
Vì sao chân lại thủy chung không có cất bước rời đi.
Rốt cục vẫn là hiểu được chính mình quật cường. Một khi đã quyết định làm chuyện gì, sẽ không cho phép mình lùi bước.
Huống chi người trước mặt là con người, chứ không phải yêu ma.
Ta không có lên tiếng. Chính là lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ cũ. Bả vai hơi hơi co rúm lại. Trên mặt thể hiện chính là sợ hãi cùng bất lực.
Rất nhiều thời điểm, ta có thể lớn mật.
Rõ ràng chính là người sợ chết! Lại cố tình vẫn là thích lấy sinh mạng của bản thân ra đùa giỡn.
Có lẽ là ta đang tìm cảm giác kí©h thí©ɧ! Để cho sinh mạng ngắn ngủi của một đời người mang nhiều màu sắc đa dạng hơn.
“Ta cho ngươi đi ra ngoài.” thanh âm khàn khàn ẩn ẩn mang theo vài phần giận tái, nhưng con ngươi kia lại vẫn như cũ như mặt biển tĩnh mịch không gợn sóng.
Một khắc kia! Ta cơ hồ hoài nghi, hắn có phải hay không là một người mù.
Mà giờ phút này, thanh âm của quản gia lại vang lên ở phía sau ta. Mang theo sự nơm nớp lo sợ “Hầu gia. Ngài cần người tới hầu hạ.” nói vậy cuối cùng là do quản gia kia, vẫn là không yên lòng mới quay trở lại xem xét tình hình.
Hắn không có nói gì! Nhưng ta lại có thể phát giác không khí xung quanh áp bức thêm vài phần! Tựa hồ hết sức căng thẳng.
“Ta muốn ở lại, ta nguyện ý ở lại” ta chưa kịp nghĩ nhiều, lời nói đã thốt ra khỏi miệng.
Vẫn như cũ là trầm mặc. Như lan tràn quấn quanh chúng ta. Làm cho người ta hít thở không thông, cảm thấy áp lực nặng nề.
Ta không rõ chính mình vì sao lại thốt ra như vậy, như một phản xạ tự nhiên, cứ như là những lời này cần phải nói ra vậy.
Nói ta là làm bộ đơn thuần cũng được. Nói ta là cố ý diễn trò cũng được. Ta nghe thấy chính mình sâu kín nói: “Hầu gia thực tịch mịch.”
Đúng vậy! Hắn thực tịch mịch.
Nếu không có tri kỷ, một tiểu sinh cũng chỉ có thể là tịch mịch.
Quyền uy giả đã làm cho người ta chùn bước. Huống chi là danh chấn thiên hạ, quỷ mị như hắn.
Tịch mịch, một loại cảm xúc khó hiểu, có lẽ mỗi người đều hiểu được, lại có lẽ không ai có thể chân chính hiểu được.
Tư vị tịch mịch, ta cũng đã trải qua nhiều rồi.
Ta nhìn thấy quản gia đứng bên cạnh mình, thân mình run run lợi hại, giống như chiếc lá úa có thể bị một cơn gió thổi bay bất cứ lúc nào, hắn nhìn ta liếc mắt một cái. Mang theo vài phần mê hoặc, vài phần khó hiểu, lại mang theo vài phần oán hận.
Nếu người nọ tức giận. Ta và hắn chắc chắn sẽ mất mạng.
Nói vậy là có thể ta đã liên lụy đến hắn. Nhưng là hắn gạt ta trước, mặc dù vốn là thuận theo ý của ta.
Cho nên ta cũng không thiếu nợ hắn cái gì.
Hơn nữa ta biết, nếu như Chiến Hậu thật sự ra tay, Truy Phong cùng Tu La nhất định sẽ hiện thân ra cứu ta.
Bọn họ đã nói qua: Kính Nguyệt cung cho tới bây giờ vẫn là thuộc về ta. Mặc kệ là bọn hắn! Hay là những người còn lại của Kính Nguyệt cung. Những người đó đều từng cam tâm tình nguyện làm tùy tùng của ta trước kia, nay cũng cam tâm tình nguyện đi theo ta.
Những người nghĩa khí như thế, chắc là ta trước kia mất rất nhiều khí lực mới tìm được.
Trước kia, ta nhưng lại chưa bao giờ biết, ta thế nhưng lại ở trong bất thình lình không có sự chuẩn bị gì lại có được tất cả.
“Thật sự nguyện ý ở lại?”. Người ẩn trong bóng đêm bình tĩnh hỏi, ngoài dự đoán của mọi người.
Ta gật đầu, sau đó đáp nhẹ, giọng lí nhí đến mức cố gắng lắm mới nghe thấy “Ta nguyện ý.”
Đơn giản là ta biết hắn nghe thấy.
“Được, vậy ngươi ở lại đi ” thanh âm thô ách khàn khàn, ánh mắt vẫn như cũ tĩnh mịch, hắn không tiếp tục nhìn ta nữa. Chính là khép lại đôi mắt, không hề nói thêm một câu nào.
Một khắc kia, na nghe được quản gia thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, như trút được một gánh nặng.
“Cẩm nha đầu. Trở về sửa soạn một chút, đợi lát nữa ta sẽ dẫn ngươi đến Phi Vân viện của Hầu gia” . . . . lời nói vui vẻ mang theo sự thoải mái khi trút được gánh nặng, quản gia vĩnh viễn cũng không hiểu rõ chủ nhân của mình. . . sự sợ hãi đã sớm biến mất.
Ta gật đầu, sau đó theo quản gia đi ra ngoài.
Lúc đi đến bên ngoài, cánh cửa ở phía sau chúng ta chậm rãi khép lại
Trong nháy mắt, đột nhiên ta ngoái đầu nhìn lại, lại như nhìn thấy đôi mắt tĩnh mịch kia gắt gao nhìn chằm chằm ta, ngay sau đó, lại quay về bình tĩnh, như trước như mặt nước yên tĩnh.
Tây càng Chiến Hậu, ta đối với hắn nhưng lại có vài phần quen thuộc khó hiểu.
Một loại bi thương thản nhiên dâng lên ở trong lòng. Không biết là vì ai.
Có lẽ! Đây mới là nguyên nhân chính ta ở lại chỗ này.
Có lẽ, ta vốn quen biết hắn.
Có lẽ. . . sau khi tiếp xúc nhiều với hắn, ta sẽ chậm rãi khôi phục lại trí nhớ.
Có lẽ, ngay cả ta cũng không biết bước tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, mà ta làm như vậy không biết là đúng hay là sai.
Theo quản gia một đường về tiểu viện dành cho nha hoàn, yên lặng sửa sang lại thật tốt tất cả.
Ta nhìn thấy trong ánh mắt những nha hoàn không quen biết này, hiện lên sự thương hại, lại mang theo vào phần vui mừng, hỗn loạn, vài phần thoải mái.
Các nàng không muốn làm chuyện ta làm.
Đối với các nàng mà nói, việc này chính là một tảng đá lớn đặt ở trong lòng mình bấy lâu nay.
Sống ở trong Chiến Hậu phủ, chắc chắn có tất cả mọi người đều ôm một ý tưởng: Mặc kệ cho dù phải làm việc gì, chỉ cần không phải hầu hạ Chiến Hậu là được.
“Cẩm nha đầu! Đi thôi.” giờ phút này, trong lời nói của quản gia có hơn vài phần áy náy, dù sao cũng là hắn đem ta đẩy vào hoàn cảnh khó khăn này.
Ta nhưng không có trả lời. Chính là dứt khoát hướng Phi Vân viện mà đi.
Tây càng Chiến Hậu, Cẩm Hoàng lại muốn biết điều gì từ trên người hắn?
Có một số việc, khi hai bên cùng dây dưa, ai cũng thấy không rõ ai, lại không rõ được rốt cuộc là ai lợi dụng ai.
Bất đắc dĩ cười! Trong đầu thầm nghĩ như thế, ta bước nhanh đi vào Phi Vân viện!
Cái loại cảm giác âm lãnh này cũng không có biến mất, cái loại yên tĩnh quỷ dị vẫn như cũ quấn quanh. Ta cũng không tiếp tục nghĩ gì nhiều. Đi thẳng tới trước cửa phòng của Chiến Hậu, cung kính nói: “Hầu gia…” .
“Phía tây sương phòng.” Từ bên trong cánh cửa, truyền đến một tiếng trả lời ngắn gọn, sau đó liền không lên tiếng nữa.
Ta hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, đi ngược lại về phía tây sương phòng.
Một Chiến Hậu phủ to như vậy, nhiều người như thế. Chính là nơi ở của chủ nhân lại vắng vẻ, hiu quạnh, thê lương. Trừ bỏ hắn ra liền chỉ có ta.
Ngẫu nhiên sẽ có nha hoàn được sai phái đến đây đưa vật dụng hàng ngày, sau đó lại vội vàng rời đi.
Tây sương phòng ở Phi Vân viện, thế nhưng lại rất đơn sơ, thậm chí so ra còn kém hơn với căn phòng lần đầu tiên quản gia mang ta đến đó. Toàn bộ đồ trong phòng, trừ bỏ giường, và một cái bàn, cái gì cũng đều không có.
Ta cất đồ đạc đi, sau đó mới sâu kín nói: “Xuất hiện đi.”.
Tu La một thân hắc y theo từ chỗ tối đi ra. Quỳ một gối xuống, hướng ta cung kính thi lễ.
“Tu La. Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, nhìn thấy ta không cần cung kính như vậy.” ta ngẩng đầu nhìn Tu La một thân xơ xác tiêu điều nói.
Mà hắn cũng chỉ là đứng ở một bên. Lặng im không nói gì.
Ta đương nhiên không quên. Hắn vốn là không thể nói chuyện. Hơn nữa Tu La là một người cố chấp nhất mà ta từng gặp, muốn hắn thay đổi thái độ đối với ta, thật đúng là không phải là một chuyện đơn giản.
Truy Phong hiếu động. Cho nên nhiệm vụ mỗi một lần ẩn mình từ một nơi bí mật gần đó bảo hộ ta, đều đặt lên vai Tu La.
“Tu La, chưa đến vạn bất đắc dĩ, thì ngươi không cần nhúng tay” ta nhìn hắn phân phó nói: “Chiến Hậu không phải là một người tầm thường. Ngươi mọi sự phải thật cẩn thận, đừng để cho hắn phát hiện tung tích. Ta ở trong này rất an toàn. Cho nên ngươi cũng không cần lúc nào cũng phải đi theo ta. Nếu có chút nguy hiểm, ta tự nhiên sẽ có cách báo cho các ngươi biết.”
Tu La gật đầu, lại vẫn là đứng yên tại chỗ
Chính là ta cũng hiểu được rõ ràng ý tứ của hắn.
Hắn sẽ cẩn thận Chiến Hậu, nhưng là hắn không đồng ý rời đi.
Tu La đúng là tay chân đắc lực của ta có khác. Cho nên quan hệ giữa ta và hắn có vẻ vượt xa hơn một chút so với ta cùng Truy Phong.
Có lẽ bởi vì thế, nên có chuyện gì ta cũng lại tình nguyện nói cho hắn nghe. Bởi vì ta biết hắn sẽ không đem sự tình truyền đi ra bên ngoài. Hắn cũng sẽ không phát biểu điều mà hắn nghĩ! Hắn chỉ biết lẳng lặng nghe, chính là chỉ có nghe và nghe.
“Được, thế cũng tốt, ngươi ở lại bên cạnh ta đi” ta biết Tu La là người cố chấp, cho nên cũng không cưỡng cầu nữa.
Hắn hướng ta thi lễ một cái, sau đó liền lại ẩn mình vào một chỗ tối nào đó gần ta.
Ta biết hành động đó đại biểu cho sự trung thành. Một thuộc hạ trung thành với chủ tử.
“Cám ơn ngươi. Tu La.” ta thản nhiên nói.
Lần đầu tiên, ta đột nhiên vì Tu La cảm thấy đau lòng. Ta cho tới bây giờ vẫn chưa khi nào nghĩ hắn tại sao lại bị câm, cũng chưa bao giờ nghĩ tới hắn đã trải qua việc gì.
Nay nghĩ đến, mới phát hiện mình đã xem nhẹ rất nhiều việc.
Mà từ nay về sau, ta cũng quyết định thu hồi lại sự hoài nghi của bản thân, coi bọn họ như người một nhà.