Quyển 2 - Chương 138: Vì hận lấy tên (3)

“Đừng cho là ta sẽ tha thứ ngươi.” Sau khi khóc xong, hắn thốt lên một câu lạnh lùng.

“Không có việc gì, không có việc gì, tỷ tỷ còn nhiều thời gian ở bên cạnh đệ mà” Ta một phen kéo hắn qua, vuốt đầu của hắn nói: “Đi, tỷ tỷ mang đệ đi ở trọ.”

“Ngươi có tiền sao?” Hắn hoài nghi hỏi.

Ta cho hắn một nụ cười tươi vô tội “Không có tiền.”

Hắn chỉa vào người của ta, làm một bộ biểu tình sợ hãi, giống như là ta đã làm ra tội ác bại hoại tày trời “Ngươi… Ngươi… Lại muốn ăn không phải trả tiền sao?”

“Đúng, một đường đi đến nơi này, đều không phải là làm như vậy mới tới được đây sao.” Ta vỗ vỗ cái ót của hắn, vẻ mặt đương nhiên.

“Ác nữ.” Hắn oán hận kết luận.

Ta nắm cằm của hắn, cười đến đàng hoàng “Nói đúng, tỷ tỷ ta chính là ác nữ.”

Nói xong, cũng không chờ hắn đồng ý, liền lôi kéo hắn hướng quán trọ tốt nhất trong Đồ thành đi tới, cũng không quản hắn nguyện ý hay không.

“Ta… Ta một ngày nào đó sẽ gϊếŧ ngươi, thay trời hành đạo.” Hắn ở ta phía sau lên giọng hung ác nói.

Ta dừng bước, quay đầu cười đến chói lọi “Được, ta chờ đệ.”

Trong nháy mắt kia, ta tựa hồ thấy được đáy mắt hắn hiện lên một tia phức tạp, nhưng là ta cũng không có miệt mài suy nghĩ làm gì, lôi kéo hắn nghênh ngang đi vào quán trọ.

Hắn ở phía sau ta nhỏ giọng nói: “Không được ăn uống không trả tiền”

“Đệ gọi ta là tỷ tỷ, ta sẽ không ăn uống không trả tiền.” Ta cũng nhỏ giọng trả lời.

Hắn lắc đầu, hừ nói: “Mối hận gϊếŧ mẫu thân, thề không đội trời chung”

Ta cũng không nói thêm cái gì, chính là đối với chưởng quầy của quán trọ nói: “Cho hai gian phòng trên lầu, mang chút đồ ăn đến phòng chúng ta.”

Chưởng quầy phân phó tiểu nhị đưa chúng ta lên lầu, ta lôi kéo Sở Ngọc vẻ mặt không tình nguyện đi theo, lại xoay người đối với tiểu nhị cười ngọt ngào nói: “Phiền toái mang cho chúng ta một chút nước ấm lại đây.”

Tiểu nhị trong nháy mắt có hoảng hốt, theo sau lập tức lên tiếng trả lời, sau đó đi xuống lầu.

Ta không hề tao nhã ngã xuống trên giường, lớn tiếng ca thán một tiếng “Mệt chết đi được.”

Sở Ngọc vẻ mặt chán ghét nhìn ta liếc mắt một cái, tao nhã ngồi ở trên ghế bên cạnh.

Kỳ thật, lòng ta hiểu được Sở Ngọc thân thế nhất định không đơn giản, khí chất trên người hắn, cùng cử chỉ có thể thấy được, chính là ta khinh thường lễ tiết thế tục.

Đợi cho tiểu nhị bưng nước ấm cùng đồ ăn tới, ta mới miễn cưỡng từ trên giường đứng dậy, rửa mặt chải đầu một phen, sau đó ngồi xuống bên cạnh bàn.

“Tiểu Ngọc Ngọc, nhìn ta để làm chi?” Ta đang muốn động đũa, lại phát hiện Sở Ngọc chính là đang có chút suy nghĩ nhìn ta.

Hắn ngẩn ra, quay mặt sang hướng khác “Ai nhìn ngươi, đừng tự mình đa tình.”

Ta vươn tay bẹo hai má hắn, cười đến giảo hoạt “Đúng, đúng, tỷ tỷ không nên tự mình đa tình, Tiểu Ngọc Ngọc nhà chúng ta không có để tỷ tỷ như ta vào trong mắt.”

Hắn một phen hất tay của ta ra, bất mãn trừng mắt nhìn ta “Này, về sau không được bẹo má của ta, không được sờ đầu của ta, không được ôm ta, không được hôn ta, chúng ta là kẻ thù… Kẻ thù có biết hay không?”

“Không biết.” Ta lại một lần nữa vươn tay ra, ở trên mặt hắn tàn sát bừa bãi, hắn rút ra chủy thủ vươn về về phía ta.

“Oa oa oa… Thật đáng sợ, Tiểu Ngọc Ngọc thật đáng sợ.” Ta miệng hô sợ hãi, trên tay động tác vẫn không dừng lại, cho đến lúc chủy thủ của hắn xẹt qua làn da của ta, cho đến khi một trận đau đớn rõ ràng truyền đến, thẳng đến một cỗ mùi máu tươi thản nhiên ở bốn phía lan tràn, ta mới cười rút tay về, nhẹ vỗ về miệng vết thương, cười đến khó hiểu.

Đầu ngón tay dính vết máu, màu hồng yêu dã, ta vươn lưỡi nhẹ nhàng mà liếʍ, máu thản nhiên quấn quanh ở đầu lưỡi.

Trên cánh tay, vết sẹo vẫn như cũ nhìn thấy mà ghê người, lúc nào cũng nhắc nhở chứng minh cho ta rằng tất cả mọi chuyện xảy ra là sự thật.

Ta theo bản năng xoa xoa vết sẹo kia, tùy ý máu tươi trên đầu ngón tay đã nhiễm đỏ tươi nó, cứ như là vết sẹo đó vừa chảy máu tươi đầm đìa.

“Rất đau…” Ta thản nhiên nhẹ nhàng nói.

Chính là cũng chỉ có ta chính mình hiểu được rốt cuộc là làm sao lại rất đau.

Sở Ngọc vẫn như cũ cầm chủy thủy vừa đâm ta bị thương, vẻ mặt mờ mịt nhìn ta.

Ta biết trong nháy mắt kia, vẻ mặt của ta rất là u buồn, chính là ngay cả ta, chính mình đều khống chế không được, mỗi khi động đến vết sẹo đó, thật giống như va chạm vào điều cấm kị ở trong lòng.

Hay giống như trong giấc mơ khó hiểu cứ lặp đi lặp lại nhiều lần kia, ta vĩnh viễn không có biện pháp chân chính để quên được Mị, cũng như lời hắn đã từng nói, một khi hắn in lại ấn ký, ta liền vĩnh viễn không thể thoát khỏi hắn.

Tâm, thật phức tạp.

Rất nhiều chuyện vẫn là không hiểu, chính là vô ý thức chỉ muốn che dấu đi mà thôi.

“Đây chính là cảnh cáo, về sau đâm bị thương không chỉ có là cánh tay của ngươi đâu.” thanh âm của Sở Ngọc ra vẻ trấn định, đem ta kéo ra khỏi suy nghĩ hỗn loạn.

Ta không khỏi thu lại sự suy nghĩ hỗn độn của mình, như trước ra vẻ thoải mái mà cười nói: “Tiểu Ngọc Ngọc, đệ thật đúng là nhẫn tâm. Bất quá tỷ tỷ không so đo với đệ, ngoan ngoãn lại đây ăn cơm đi.”

Sở Ngọc lăng ngốc một lúc, mới thu hồi chủy thủ, chậm rãi đi tới.

Ta một phen kéo hắn ngồi xuống, lại cầm bát cùng chiếc đũa nhét vào trong tay hắn “Ăn cơm.”

Lúc này đây, hắn nhu thuận ngoài ý muốn, không tiếng động ăn xong cơm.

Chính là với ta mà nói, vốn nên là vạn phần chờ mong ăn những món ăn thật ngon lại đẹp mắt này, nay ăn vào trong miệng cảm thấy thật nhạt nhẽo, không có vị gì.

Vết sẹo trong lòng bàn tay tựa hồ lại ẩn ẩn nóng lên, một loại phức tạp không hiểu không ngừng mà quấn quanh trong đầu.

Mấy ngày nay tới giờ, ta phát giác trong thân thể tựa hồ như có tàng trữ một kho năng lượng dồi dào, tựa hồ chỉ cần một cử động nhẹ có thể nháy mắt phun trào.

Nội lực sao?

Là vì Mị hoán đổi máu cho ta, cho nên làm cho ta có nội lực hay sao?

Tổng cảm thấy chiếu thức này càng ngày càng làm cho ta dồi dào năng lượng

Mị, không biết có phát sinh rắc rối hay không, hiện giờ hắn vẫn bình an đó chứ? Có đôi khi ta nhịn không được hỏi như thế.

Nhưng là sẽ không có ai cho ta đáp án, càng đừng nói là Mị.

Còn có ta vẫn thủy chung không nghĩ ra, hắc y nhân kia rốt cuộc là ai?

Lại vì sao phải theo ta giảng hòa, nói những lời giống như Mị?

Ta cuối cùng cảm thấy đôi mắt của hắn rất quen thuộc, tựa hồ từng ở nơi nào đó đã nhìn thấy…

Hơn nữa ta còn tinh tường nhớ kỹ, thời điểm chính mình nhìn vào đôi mắt kia, trong lòng dâng lên sự phức tạp, đó là một loại cảm xúc phức tạp, vừa tín nhiệm, vừa sợ hãi.

Cho nên ta cũng không quay đầu lại , mà cứ thế chạy đi, cũng là tín nhiệm hắn, cũng là sợ hãi gặp gỡ hắn.

Hắn, đến tột cùng là ai?

Mà ta thật sự là ai?