Cố hết sức xoay người lại, ta nhìn thấy Sở Ngọc đứng ở cách đó không xa, không có thét chói tai, chính là lẳng lặng nhìn ta, trên khuôn mặt có một loại tang thương mà một thiếu niên không nên có.
“Vì cái gì?” giọng nói của hắn rất bình tĩnh, bình tĩnh làm cho người ta cảm thấy quỷ dị.
Ta không có trả lời, bởi vì ta không biết nên trả lời như thế nào.
Vì thế ta làm bộ không chút để ý nói: “Không có vì cái gì cả.”
Ngay tại một khắc kia khi ta đáp ứng Sở Sở, ta liền hiểu được trên lưng mình sẽ phải đeo hết mọi trách nhiệm.
Ánh mắt của Sở Ngọc xuyên qua ta, nhìn thác nước phía sau ta, vẻ mặt thâm trầm, đã không còn là vẻ mặt sợ hãi của thiếu niên đêm qua.
“Là ngươi gϊếŧ mẹ ta sao?” Hắn thu hồi tầm mắt, yên lặng nhìn mũi chân của ta, gằn từng tiếng nói.
“Đúng.” thời điểm nói ra một chữ này, ta lại chỉ cảm thấy không hiểu tại sao toàn thân đột nhiên cảm thấy không được thoải mái.
Một người một khi đã mất đi chỗ dựa, sẽ mất đi lý do sống sót, ta nói như vậy thuần túy là để làm cho hắn hận ta.
Ta đã đáp ứng với Sở Sở muốn cho Sở Ngọc sống sót thật tốt, vì thế mặc dù làm cho hắn hận ta, ta cũng muốn hắn sống thật tốt.
Ta không biết nên như thế nào khi cùng hắn ở chung, duy nhất có thể nghĩ đến đúng là chỉ có muốn hắn được sống sót.
Hắn vẫn như cũ cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì, không khí lập tức im lặng đến mức quỷ dị.
Ta chịu không nổi không khí trầm mặc này, vì thế thản nhiên mở miệng “Về sau đệ liền đi theo ta.”
Hắn như trước không có trả lời, ta cũng không đợi hắn trả lời, tiếp tục nói: “Chỉ cần đệ nguyện ý, thời điểm đệ ở bên cạnh ta, tùy thời đều có thể tìm ta báo thù.”
Ta… Nhưng lại thật sự tính đem một người nguy hiểm đặt ở chính bên cạnh mình, ngay cả chính bản thân ta đều cảm thấy không hiểu nổi, huống chi là hắn.
Hắn vốn vẫn là đang cúi thấp đầu, cuối cùng cũng ngẩng lên, vẻ mặt nghi hoặc nhìn ta.
Thác nước phía sau, vẫn như cũ chảy ào ào, nước bắn ra chung quanh, mùi máu tươi vẫn như cũ thản nhiên bay trong không khí, mà ánh mắt người phía trước lại làm cho người ta cảm thấy kinh hãi.
Trầm mặc quấn quanh.
Thật lâu sau, hắn mới mở miệng nói: “Được.”
Một đứa nhỏ mới mười hai tuổi, đến tột cùng là đã trải qua cái gì mới có thể trở nên già dặn như thế ?
Nhìn vào trong ánh mắt của hắn, ta cũng nhìn không ra.
Đến bây giờ ta cũng không còn nhớ một ngày đó, chúng ta rốt cuộc đã đứng ở dưới thác nước trong bao lâu, ta chỉ biết là một ngày sau, ta liền mang theo Sở Ngọc ly khai Ly thôn.
*************
Một đường đi về hướng Tây, rốt cục ở mười ngày sau cũng tới được Đồ thành.
“Tiểu Ngọc Ngọc, đừng mặt mày nhăn nhó như ông già nữa, thoạt nhìn đều cảm thấy thật không thoải mái, cười một cái xem nào, tỷ tỷ liền mua mứt quả ghim thành xâu cho đệ.” Đến Đồ thành, ta liền chỉ vào hàng bán xâu mứt quả bên đường trêu ghẹo hắn.
Trong mười ngày này, hắn là ngoan ngoãn theo ta, nhưng là cũng không nói với ta một câu nào, thực là không thú vị.
Đáy lòng tuy rằng cũng cảm thấy khó chịu bởi những chuyện trước kia, nhưng là ta cũng không vì điều đó mà làm khó cho chính bản thân mình, ta ở bên cạnh đau khổ hận bọn họ thì có tác dụng gì?
Bọn họ nhìn không tới, cũng không cảm giác được, cho nên cùng với hối hận, sao không như trước kia sống được tự do tự tại có phải tốt hơn hay không.
Đương nhiên, ở sâu trong nội tâm ta vẫn là nhớ rõ tất cả mọi chuyện đã xảy ra.
Chuyện về sau, không ai có thể biết trước được, sao không sống cho thật tốt, thật vui vẻ trước khi có chuyện gì đó xảy ra.
Sở Ngọc trừng mắt nhìn ta liếc mắt một cái, lại vẫn là không mở miệng, chỉ để ý tự mình đi lên phía trước.
Ta cười cầm lấy hai xâu mứt quả trên tay người bán hàng, xoay người rời đi, lại bị người bán hàng lập tức kéo vạt áo lại “Cô nương, ngươi còn chưa có trả tiền.”
Ta quả nhiên là ở Minh Nguyệt thành tiêu dao đã quen, cơ hồ đã quên việc muốn ăn thì phải trả tiền.
Chính là ta giờ phút này thật đúng là không có tiền.
“Đại ca…” Ta bày ra một bộ dáng điềm đạm đáng yêu, nhìn vào người bán hàng, cho đến khi hắn bất tri bất giác bỏ tay xuống, mặt khác lại còn cho ta thêm vài xâu mứt quả nữa.
Ta vẫn đã biết khuôn mặt của ta là xinh đẹp, cho nên có đôi khi cũng không thể không hơi chút lợi dụng khuôn mặt này của mình.
Dân chúng địa phương này quả thực là thiện lương, đáng yêu a~.