Chương 9

Những ngày tiếp theo, Lý Uyển Uyển khá yên lặng, không còn gây sóng gió, còn Hạ Chi Chu thì cả ngày chú tâm vào việc học hành, không bị phân tâm bởi bất cứ điều gì.

Mỗi khi hắn mệt mỏi, luôn có bát chè ngọt của ta dâng lên.

Sở dĩ Hạ Chi Chu lao tâm khổ tứ như vậy không chỉ vì yến tiệc Quỳnh Hoa sắp diễn ra, mà còn là vì đây là cơ hội duy nhất để hắn lật ngược lại tình thế.

Triều đình chọn quan lại, các học trò nghèo có thể thông qua khoa cử để tiến cung nhậm chức, còn yến tiệc Quỳnh Hoa thì chính là "khoa cử" dành cho các con cháu quý tộc.

Yến tiệc này do đích thân Hoàng đế chủ trì, ngài tùy ý ra đề, các công tử tham dự sẽ trả lời trực tiếp tại chỗ, sau đó Hoàng đế cùng các bậc đại nho sẽ đánh giá, chọn ra người xuất sắc nhất và trao cho họ chức quan.

Nhiều gia đình có tước vị còn coi vị trí đạt được trong yến tiệc Quỳnh Hoa như một điều kiện cần thiết để thừa kế tước vị.

Vì vậy, Hạ Chi Chu và Hạ Chi Viễn đều chuẩn bị kỹ lưỡng cho yến tiệc lần này, dốc toàn lực để đạt được mục tiêu.

Đêm trước ngày dự tiệc, ta theo lệ mang chè ngọt đến cho Hạ Chi Chu.

"Nhị công tử, ngài đã chuẩn bị thế nào rồi?"

Hạ Chi Chu cười nhẹ.

"Lần này ta nhất định phải giành được vị trí đầu bảng. Hạ Chi Viễn lớn lên dưới sự dạy dỗ của mẹ ta, những thầy giáo của hắn đều là những kẻ chỉ có hư danh, về văn chương, hắn còn thua ta nhiều lắm."

Chợt như nhận ra mình lỡ lời, chàng lại cau mày quát.

"Đây là chuyện mà một kẻ nô tỳ như ngươi nên quan tâm sao? Lui xuống!"

Ta cúi đầu, vội vàng lui ra.

Chiều hôm sau, đám tiểu đồng theo Hạ Chi Chu vào cung dự tiệc trở về, vui mừng gõ trống báo hỷ khắp phủ.

"Chúc mừng Hầu gia, chúc mừng Hầu gia, nhị công tử nhà ta đã được Thánh thượng chọn làm đầu bảng trong yến tiệc Quỳnh Hoa lần này!"

Lão Hầu gia vui mừng khôn xiết, thưởng tiền bạc không tiếc tay.

Lý Uyển Uyển sau nhiều ngày không ra khỏi phòng, giờ đây vì quá xúc động mà l*иg ngực phập phồng, sắc mặt tái nhợt cũng hiện lên vẻ hồng hào vui sướиɠ rõ rệt.

Lục Minh Châu mỉm cười chúc mừng lão Hầu gia, khi đi ngang qua ta, một giọng nói nhẹ nhàng khẽ vang lên bên tai ta:

"Thứ ngươi muốn, ta đã đưa cho ngươi rồi, đừng làm ta thất vọng."

Ta mỉm cười, cúi đầu đáp lại.

Phủ Uy Viễn Hầu treo đèn kết hoa, mở tiệc linh đình. Các quan lại, quý tộc khắp kinh thành đều tụ tập về đây, lão Hầu gia công khai tuyên bố.

"Đứa trẻ này giống ta, có thể đảm đương trọng trách, tước vị Uy Viễn Hầu đã có người kế thừa."

Lý Uyển Uyển - người từng bị các phu nhân quý tộc trong kinh thành xa lánh vì danh tiếng, giờ đây khoác trên mình y phục lộng lẫy, rạng rỡ mặt mày, hưởng thụ những lời khen ngợi, tâng bốc từ chính những người từng chê bai, mỉa mai nàng.

Quyền quản gia cũng đã quay trở lại tay nàng.

Ai ai cũng khen ngợi nhị công tử phủ Uy Viễn Hầu là người quân tử, giữ mình trong sạch, văn chương xuất chúng.

Mọi người đều nói nhị thiếu phu nhân Lý Uyển Uyển là một người hiền hậu, có phúc, phu quân của nàng thì tiến thủ, hậu viện lại yên ổn, vợ chồng ân ái.

Cặp đôi này một lần nữa khiến mọi người trong kinh thành phải ngưỡng mộ.

Còn Hạ Chi Viễn - người không đạt thứ hạng cao, cùng phu nhân Lục Minh Châu chỉ ngồi ở góc xa, giúp đón tiếp khách mời, hoàn toàn mờ nhạt.

Trong thời gian chịu tang, Hạ Chi Chu tiếp đãi khách khứa chỉ có thể dùng trà thay rượu. Hắn nhận lấy chén trà ta dâng lên, vừa chạm môi đã cau mày.

Bởi vì trong chén trà ta đã cho thêm rượu.

Lúc đắc ý trong đời, làm sao có thể thiếu rượu để thêm phần hứng khởi. Trong thời gian chịu tang mà phóng túng một chút cũng không phải là chuyện hiếm, chỉ cần dân không tố cáo thì quan cũng không truy cứu. Huống chi, hắn còn sắp trở thành thế tử của phủ Uy Viễn Hầu, gia đình đại ca của hắn sẽ không còn chỗ đứng nữa, ai còn dám đến gây sự với hắn chứ?

Hạ Chi Chu chỉ nghĩ rằng ta đang lấy lòng hắn, liền uống cạn một hơi.

Qua ba lượt rượu, khuôn mặt hắn đã dần đỏ lên. Ta lợi dụng tay áo rộng che chắn, nhẹ nhàng gãi vào lòng bàn tay hắn, cảm giác nóng bỏng lạ thường.

"Công tử, ngài có chút say rồi, để nô tỳ đỡ ngài đi nghỉ một lát cho dễ chịu."

Khi nói những lời này, giọng ta rất nhỏ, sát bên tai Hạ Chi Chu, hơi thở phả lên tai hắn, đôi mắt ta long lanh nhìn hắn, khiến hơi thở của hắn càng thêm gấp gáp.

Hạ Chi Chu cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, gật đầu, lách người tránh xa ta một bước như thể ta là thứ dơ bẩn, nhưng thân thể lại nhanh chóng tiến về phía trước, bước ra ngoài.

Ta đi theo sau Hạ Chi Chu, từ xa, qua đám đông hỗn loạn, ta quay đầu nhìn Lý Uyển Uyển, nở một nụ cười thách thức.