Làm xong việc, khi trở về nơi ở thì trời đã khuya.
Vừa đẩy cửa, một bóng dáng nhỏ bé như con thỏ con lao vào lòng ta.
"Như Ý tỷ tỷ, cuối cùng tỷ cũng về rồi, muội có mang đồ ăn khuya cho tỷ đây."
Dưới ánh đèn mờ ảo, Tiểu Thảo hai tay nâng mấy miếng bánh, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn ta. Ta xoa đầu nàng, vuốt ve mái tóc khô đã bị hoe vàng, mỉm cười.
"Tiểu Thảo, ở bếp chính muội phải cẩn thận mọi việc, nếu không có chuyện gì quan trọng, đừng đến tìm ta."
Tiểu Thảo gật đầu.
"Như Ý tỷ tỷ yên tâm, tỷ tỷ của ta trên trời có linh thiêng, nhất định sẽ phù hộ cho ta."
Ta nhón lấy một miếng bánh cho vào miệng, tay chạm vào tờ giấy mỏng trong ngực.
"Rất nhanh thôi, chúng ta sẽ khiến các tỷ muội và những Như Ý khác yên nghỉ."
Nói chuyện một lúc, ta tiễn Tiểu Thảo về.
Trong bóng tối, nhìn bóng dáng gầy gò của nàng dần biến mất trong màn đêm, ta thầm thì với chính mình.
"Việc nhỏ nhoi của ta như con kiến lay cây, nếu ta không may bỏ mạng, ta tin rằng những Như Ý sau này cũng sẽ chọn con đường tương tự."
Một cơn gió đêm lạnh lẽo thổi qua, mang theo một giọng nói nhẹ nhàng đến tai ta:
"Ta không cho phép ngươi chết."
Da đầu ta lập tức tê rần, vội vàng xoay người lại, một bóng dáng mảnh mai, yếu ớt bước ra từ lùm cây rậm rạp.
Là đại thiếu phu nhân Lục Minh Châu.
Nàng nhìn ta từ đầu đến chân, khóe môi nở nụ cười hài lòng, ánh mắt sắc bén, không còn vẻ bệnh tật như mọi khi.
"Ngươi đúng là một nha đầu nhỏ bé nhưng lại có thể làm nên chuyện lớn."
Ta cười lạnh một tiếng.
"Dám hy sinh cả tính mạng, còn gì mà không dám làm? Nếu đã định sẵn phải chết, thì ta còn sợ gì nữa? Đánh đổi một chút cơ hội sống, cũng đã xem như là may mắn rồi."
Lục Minh Châu gật đầu.
"Hơn hai mươi người rồi, ngươi là Như Ý khiến ta bất ngờ nhất."
"Ngày đó ngươi không thực lòng cầu xin cho ta, ngươi chỉ muốn chọc giận Lý Uyển Uyển để nàng ta gϊếŧ ta, đúng không?"
Lục Minh Châu mỉm cười, thẳng thắn thừa nhận.
"Ngươi quả thật rất thông minh. Sắp đến yến tiệc Quỳnh Hoa, số lượng Như Ý cũng đã đủ nhiều, nếu có thể kích động để Lý Uyển Uyển gϊếŧ ngươi trước mặt mọi người, sau này ta mới có thể vạch trần bộ mặt thật của Hạ Chi Chu. Nhưng không ngờ, ngươi lại cố tình đổi thuốc, giúp ta một việc lớn. Ta biết ngươi muốn tìm đường sống. Ta sẽ giúp ngươi, vì chúng ta có chung một kẻ thù, ta nói không sai chứ?"
Ta nhướng mày.
"Vậy nên, chiều hôm đó, bà Chu thực sự không gặp ai, những bà vυ" trong bếp làm chứng đều là do ngươi mua chuộc?"
Lục Minh Châu cười gật đầu, dù sự thật là gì, đối với nàng, người đổi thuốc chỉ có thể là bà Chu.
Ta nhớ đến lời dạy của bà quản gia khi còn nhỏ: trong hậu cung, kẻ thù của kẻ thù chính là đồng minh.
Ta bước tới, nắm lấy tay Lục Minh Châu.
"Đại thiếu phu nhân, đêm lạnh sương dày, đừng để bị nhiễm lạnh."
Một cơn gió thổi qua, mở ra ánh trăng bị mây che khuất, dưới ánh trăng sáng trong, chúng ta mỉm cười nhìn nhau.