Hạ Chi Chu đập tay xuống bàn, hất tung những vật dụng trên đó.
"Đủ rồi Lý Uyển Uyển, lúc này mà nàng còn tâm trí tranh giành ghen tuông sao! Bây giờ mẹ đã mất, trong nhà do đại tẩu quản gia, bao nhiêu cặp mắt đang dõi theo chúng ta, Như Ý này tạm thời không thể động vào."
Đúng như vậy, với cái chết của Tần thị, chiếc ô bảo vệ của nhị phòng đã biến mất, mọi việc trong phủ đều bị kiểm soát chặt chẽ, sợ rằng có người sẽ lợi dụng sơ hở.
Vì vậy, tạm thời ta được an toàn.
Lý Uyển Uyển dường như bị dọa sợ, ôm mặt nức nở quay đầu chạy ra ngoài. Ta chỉnh lại tóc, cầm bát chè, lách mình vào trong thư phòng.
Sự an toàn tạm thời là không đủ, ta muốn "Như Ý" không còn tồn tại nữa.
"Nhị công tử, chè ngọt đã chuẩn bị xong."
Ta đặt bát chè xuống, rồi quỳ xuống sàn, thu dọn bút mực và giấy tán lộn xộn.
Hạ Chi Chu trong bộ y phục trắng, môi mím chặt, tay cầm một cuốn sách, trông chẳng khác nào một vị công tử cao quý, thanh khiết, không gần gũi nữ sắc. Chỉ có ánh mắt liếc nhìn ngực và eo ta cùng với yết hầu trồi lên xuống của hắn là bộc lộ con người thật của hắn.
Nhận thấy ánh mắt của Hạ Chi Chu, ta ngước lên nhìn lại. Bà quản gia ở chỗ bọn buôn người từng tán thưởng đôi mắt này của ta.
"Như một giếng nước trong veo, khi nhìn người một cách cẩn thận, thì thật là quyến rũ, hớp hồn."
Cũng nhờ vào đôi mắt chứa đầy tình ý này mà sau tang lễ, ta mới có thể cầu xin Hạ Chi Chu cho phép ta hầu hạ ở thư phòng, không bị rơi vào tay Lý Uyển Uyển.
Quả nhiên, Hạ Chi Chu đã bắt đầu thở dốc.
Hắn bước nhanh tới, một tay nắm lấy cổ tay ta, kéo mạnh, tay kia liền vòng qua eo ta, ôm chặt. Hơi thở nặng nề phả vào tai ta, giữa ban ngày ban mặt mà hắn lại muốn kéo ta ngã xuống chiếc giường nhỏ trong thư phòng.
Thật là giả dối.
Ta nhẹ nhàng đặt tay lên ngực hắn.
“Nhị công tử, trong thời gian giữ tang không nên như vậy. Nếu để lão Hầu gia và đại công tử biết..."
Chỉ cần một câu này, hứng thú của Hạ Chi Chu đã giảm đi quá nửa. Hắn giận dữ như kẻ bị mất mặt, giơ tay tát mạnh vào mặt ta.
"Cút, đồ tiện nhân không biết xấu hổ dám quyến rũ ta!"
Ta vội vàng ôm mặt, lăn qua một bên rồi chạy ra ngoài.
Hạ Chi Chu vì không được thỏa mãn nên chỉ có thể ngồi thở hổn hển trên ghế, tiện tay cầm bát chè trên bàn uống cạn một hơi. Ta ẩn mình sau khe cửa sổ, nhìn hắn uống hết bát chè, nhếch nhẹ mày.
Uống đi, uống nhiều vào mới tốt.
Bởi vì đó chính là chìa khóa để lột trần bộ mặt giả dối của ngươi đấy, Hạ nhị công tử ạ.