Chương 6

Lục Minh Châu yếu ớt tựa vào lòng Hạ Chi Viễn, đôi phu thê rõ ràng mắt đẫm lệ, nhưng khóe miệng lại thoáng hiện một nụ cười khó nhận ra.

Sắc mặt của Lý Uyển Uyển tái nhợt hẳn, miệng mở ra nhưng không thể thốt nên lời.

Từ ngày hôm đó, sau cái chết của lão phu nhân phủ Uy Viễn Hầu, tin đồn nhị thiếu phu nhân Lý Uyển Uyển bất hiếu, làm mẹ chồng tức giận đến chết, nhanh chóng lan rộng khắp kinh thành như gió. Thậm chí, còn có người đồn đoán rằng Lý Uyển Uyển cố ý gϊếŧ hại mẹ chồng.

Sự đáng sợ của tin đồn là không cần bất kỳ chứng cứ nào, vẫn có thể gϊếŧ người không hình.

Lý Uyển Uyển hoàn toàn mất hết sự sủng ái của phu quân, sự coi trọng của cha chồng, quyền quản gia rơi vào tay Lục Minh Châu, bà vυ" theo hầu cũng bị lão Hầu gia lấy cớ bán đi.

Người hầu thì xem chiều mà hành xử, không còn kính trọng nàng nữa.

Thức ăn, chi phí sinh hoạt bị cắt giảm, cuộc sống của nàng còn không bằng một di nương bị thất sủng.

Mấy cô nương nhà họ Lý đang chờ gả không ai hỏi tới, người đã đính hôn cũng bị nhà trai từ hôn. Lý ngự sử bị người ta tố cáo trong triều vì dạy con không đúng cách, mất chức quan.

Lý Uyển Uyển hoàn toàn mất đi chỗ dựa.

Việc ta hầu hạ trên giường cũng bị gác lại.

Chỉ vì triều đại này rất coi trọng đạo hiếu, theo quy định, khi mất mẹ thì phải giữ hiếu ba năm, trong ba năm không được ăn đồ mặn, không được uống rượu, cũng không được gần gũi nữ sắc.

Vì vậy, sau tang lễ, Hạ Chi Chu chuyển vào ở trong thư phòng, việc ăn uống và sinh hoạt do ta lo liệu.

Ta cầm bát chè ngọt đến cửa thư phòng, từ xa đã nghe thấy giọng nói như khóc lóc của Lý Uyển Uyển:

"Phu quân, chàng phải tin thϊếp, là do lão nô đó hồ đồ lấy nhầm thuốc, hoàn toàn không liên quan gì đến thϊếp! Thϊếp đã cho người nghiền nát xương cốt lão nô đó để báo thù cho mẹ chồng, để xả giận cho chàng rồi. Xin chàng đừng lạnh nhạt với thϊếp như thế. Chàng không để ý đến thϊếp đến nỗi bọn hạ nhân cũng dám khinh thường thϊếp rồi."

Hạ Chi Chu cau mày, dường như nhìn Lý Uyển Uyển thêm một chút cũng khiến hắn đau đầu.

Vốn dĩ có Tần thị thầm thì bên gối, Hạ Chi Chu nhất định nhắm đến vị trí thế tử. Bây giờ Tần thị đã qua đời, lại thêm tin đồn Lý Uyển Uyển làm mẹ chồng tức chết lan truyền khắp kinh thành, vị trí thế tử trở nên đầy bất trắc.

Hạ Chi Chu không kiên nhẫn gạt tay Lý Uyển Uyển ra khỏi cánh tay mình.

"Ta dạo này đang chuẩn bị cho yến tiệc Quỳnh Hoa, nàng không có việc gì thì đừng ra ngoài làm trò cười cho thiên hạ nữa, có gì ấm ức thì nhịn đi."

Lý Uyển Uyển sững sờ, dường như không thể tin được rằng vị phu quân trước đây luôn yêu thương và chu đáo với nàng giờ lại có thể nói như vậy.

Ta mỉm cười nhạt, Hạ Chi Chu coi trọng danh tiếng hơn bất kỳ điều gì. Trước đây hắn yêu thương Lý Uyển Uyển là vì danh tiếng hiền thục của nàng, con gái đích thị của ngự sử, có thể tô điểm thêm cho chàng.

Nhưng giờ đây, Lý Uyển Uyển đã trở thành vết nhơ của hắn. Một nam nhân trong hai năm gϊếŧ hơn hai mươi nha hoàn thông phòng, làm sao có thể mong đợi hắn có tình có nghĩa được chứ?

"Phu quân, vậy chàng đưa con tiện tỳ Như Ý đó cho thϊếp. Nếu hôm đó không phải vì lời khai của nó, thϊếp đã không phải mang tiếng xấu như vậy. Chàng để thϊếp xử lý nó, rồi thϊếp sẽ sắp xếp cho chàng một người tốt hơn.”