Sáng sớm hôm sau, ta nhìn căn phòng trống không mà ngơ ngẩn.
Nàng đã biến mất, chỉ còn lại một chiếc khăn cũ dính máu ở góc tường.
Khi dùng bữa sáng, mỗi nha hoàn, bà vυ" trong viện của nhị công tử gặp ta đều chào hỏi thân quen và nhiệt tình:
"Như Ý cô nương, buổi sáng tốt lành."
Khi hầu hạ Lý Uyển Uyển trang điểm, nàng thông qua gương chăm chú nhìn ta, nụ cười thoáng qua một tia ghen tỵ.
Bà Chu - bà vυ" theo hầu đắc lực của Lý Uyển Uyển khi mang bữa sáng đến, liền nắm lấy tóc ta, sau đó đá mạnh vào bụng ta.
"Đồ yêu hồ không biết xấu hổ, sáng sớm đã làm điệu, đôi mắt nước nẻ ra kia định mê hoặc ai?"
Ta vội nhẫn đau quỳ xuống, nhưng bà Chu vẫn không tha, vẫn giẫm chân lên tay ta, dùng sức nghiền. Cơn đau khiến ta toát mồ hôi lạnh, một lúc sau, giọng nói dịu dàng của Lý Uyển Uyển mới vang lên:
"Mới sáng sớm, cớ gì phải làm khó nàng ta, nhìn xem thật đáng thương."
Nàng vừa nói vừa đích thân đỡ ta đứng lên.
"Như Ý, ngươi chuẩn bị đi, tối mai phu quân ta sẽ đến, nhớ hầu hạ cho tốt vào, ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi."
Bà Chu nhổ một bãi nước bọt vào ta.
"Cũng nhờ thiếu phu nhân nhân từ mới dung thứ cho ngươi."
Lý Uyển Uyển cầm tay ta, cái tay đã bị bà Chu giẫm đến chảy máu, nhẹ nhàng thổi.
"Tay bị thương rồi, hôm nay đừng để nàng làm việc nặng nữa. Vừa hay bếp chính đang cần người muối thịt, việc này nhẹ nhàng, bà mang Như Ý đi giúp một tay nhé."
Nàng cười hiền từ như Bồ Tát, nhưng lời nói ra thì không giống vậy.
"Nhớ nhé, khi đã bỏ muối vào thịt, phải dùng tay mà nhào, như vậy mới ngấm vị."
...
Dưới sự giám sát của bà Chu, ta đã bắt buộc phải thọc đôi tay bị thương vào thùng muối thô, cơn đau dữ dội khiến ta tỉnh táo lại.
Không được, ta không thể ngồi yên chờ chết như vậy.
Làm Như Ý chắc chắn sẽ phải chết, trước khi chết còn phải chịu sự giày vò của Lý Uyển Uyển giả nhân giả nghĩa, trở thành công cụ thỏa mãn du͙© vọиɠ của kẻ đạo mạo Hạ Chi Chu.
Ta phải nghĩ cách để tranh lấy con đường sống.
“Con tiểu tiện nhân tay chân vụng về, dám làm hỏng thuốc của lão phu nhân, cẩn thận không ta lột da ngươi ra!”
Ta nghiến răng muối xong chỗ thịt, vừa định lấy nước rửa tay thì nghe tiếng quát tháo của bà Chu.
Một tiểu nha hoàn gầy gò, da đen vàng bị bà dùng gậy củi to bằng miệng bát đánh mạnh vào lưng. Nha hoàn đó không khóc, cũng không kêu xin tha, chỉ co mình lại che đầu.
“Bà cẩn thận kẻo làm hại sức khỏe.”
Ta cười mỉm, tiến lên giành lấy cây gậy củi từ tay bà Chu, rồi nhanh tay nhét cây trâm bạc đơn giản duy nhất trên đầu ta vào tay bà.
“Nhờ bà chỉ bảo, coi như cái này là mời bà uống chút rượu cho ấm người.”
Bà Chu nhìn qua cây trâm, hừ lạnh một tiếng.
“Bản thân còn lo không xong, đi lo chuyện bao đồng. Hôm nay ngươi gặp may, ta tha cho ngươi. Nhớ canh chừng thuốc cẩn thận, sắc xong báo cho ta biết.”
Bà Chu giao việc lại cho tiểu nha hoàn, rồi cầm cây trâm tìm chỗ vắng người để trốn việc.
Ta lấy ra một chiếc khăn cũ dính chút vết máu từ trong ngực, ngồi xuống trước tiểu nha hoàn, giúp nàng lau vết máu ở khóe miệng. Đôi mắt của nha hoàn bỗng sáng lên, nàng nắm chặt lấy chiếc khăn đó.
“Khăn này ngươi lấy ở đâu?”
Ta nhìn kỹ đôi mắt của nàng, bảy phần giống với Triệu Nữu Nữu, thở dài.
“Ta tên là Như Ý, là nha hoàn thông phòng của nhị công tử. Chiếc khăn này, là do Như Ý trước kia để lại trước khi chết.”
Khuôn mặt của tiểu nha hoàn lập tức tái nhợt, không còn chút máu. Những giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài trên má, đôi môi mỏng run rẩy dữ dội.
“Trách không được, trách không được ta dò la mãi mà không tìm thấy tỷ tỷ của ta…”
Đương nhiên là nàng ấy không thể tìm thấy chị mình Triệu Nữu Nữu, bởi vì từ lúc Triệu Nữu Nữu bán mình làm nô thì đã mất tên, không còn là một con người nữa.
Mà chỉ là một món đồ trong tay chủ nhân, mang tên Như Ý…
Tay nàng nắm chặt lại thành nắm đấm, máu rỉ ra, trong đôi mắt đầy nỗi đau khổ tột cùng, dồn nén thành sự thù hận khổng lồ. Ta ôm nàng vào lòng, giọng nhẹ nhàng gần như thì thầm.
“Ngươi tên Tiểu Thảo đúng không? Ta đã nghe tỷ tỷ ngươi nhắc về ngươi. Ngươi… có muốn báo thù cho nàng ấy không?”