Một từ thôi, cũng đủ khiến tôi một lần nữa cảm giác sung sướиɠ như trên mây, vì giọng cô ấy quá dễ thương, giọng nghe êm tai, trong trẻo, phải nói thật là nó hay hơn cả tiếng nhạc tôi thường nghe.
Tôi chỉ ước rằng vào lúc này nếu tôi có mang theo một cái máy ghi âm, tôi nhất định sẽ thu âm lại giọng cô ấy, và bật nghe mỗi đêm trước khi tôi ngủ.
Tôi không ngờ rằng, dù tôi cũng là con gái, vậy mà lại có thể say đắm cô ấy ngay từ lần đầu gặp mặt thế này, tôi vừa ngại ngùng vừa gãy đầu nói tiếp.
"Ưʍ. Mari, tôi tên Ju."
Cô ấy chỉ nhẹ gật đầu.
"Ưʍ."
Tôi vẫn nhìn cô ấy bằng cặp mắt chờ đợi mà ngập ngừng hỏi tiếp.
"Em có thể.. làm bạn.. với tôi.. không?"
Mari không trả lời mà từ từ bước tới trước mặt tôi, rất gần, tôi dường như có thể cảm nhận được hơi lạnh toát ra từ người cô ấy.
Mari nhẹ nhàng đưa hai bàn tay của mình lên mà đặt vào hai má của tôi.
Tôi khẽ giật mình nhẹ, nhưng vẫn cố giữ yên vì không muốn rời khỏi tay cô ấy, tôi chỉ thốt lên.
"Lạnh quá!"
Mari cười hiền hòa, nhưng ánh mắt lại toát lên sự buồn bã, hướng thẳng vào trong đôi mắt tôi rồi khẽ nói.
"Đó là sự khác biệt giữa chúng ta."
Tôi nghe xong liền nhanh lắc đầu, đưa hai tay lên giữ lấy hai bàn tay cô ấy.
"Nếu như tôi nói.. tôi thích em, thì liệu em có chấp nhận cùng tôi vượt qua cái rào cản đó?
Cô ấy hơi ửng đỏ mặt, cúi đầu e thẹn đáp.
" Em.. Ju.. Chúng ta đều là nữ.. "
Tôi lại một lần nữa vội vàng nói, như là cố ý không đợi cô ấy nói thêm điều gì đó.
" Thì đã làm sao chứ? Tôi vẫn thích em! "
" Ưʍ. Lý do? "
Tôi cười, mà tay vẫn giữ chặt lấy tay cô ấy ở trên má mình như thể không muốn buông ra.
" Tôi chỉ biết, ngay lúc nhìn thấy em, tôi đã say em, nếu tôi biết lý do là vì sao, thì tôi cũng biết cách để ngừng lại điều này.. Thế nên Mari này, giờ thay vì làm bạn, thì hãy bắt đầu làm người yêu của tôi luôn được không? "
Tôi ngừng cười, ánh mắt nghiêm nghị nhìn cô ấy mà nói tiếp.
" Dù em có là ma cà rồng, dù chúng ta sinh ra đã là đối thủ, nhưng kể từ giây phút này, trái tim tôi đã mặc định dành cho em.. "
Cô ấy rút tay về.
" Ưʍ. "
Cô ấy không trả lời tôi, mà xoay mặt chuẩn bị rời đi.
Tôi cố gắng bắt kịp bước chân của cô ấy, mà theo sau như kẻ bám đuôi cố hỏi tiếp.
" Em không thích tôi? "
Cô ấy ngừng bước..
Ánh mắt buồn bã, cất giọng.
" Không. Thật ra.. em cũng thích Ju.. "
Tôi há hốc mồm, ngạc nhiên mà nhìn cô ấy như không tin vào tai của chính mình mà hỏi lại.
" Thật? Tôi không nằm mơ chứ? "
Mari xụ mặt như đang hờn giận tôi vì điều gì đó mà nói với giọng khá buồn.
" Do Ju không nhớ, đúng không? "
Tôi ú ớ, không hiểu vấn đề mà ngơ ngác nhìn Mari.
" Hả? Là sao? "
Cô ấy hướng đầu về phía tai tôi nói một câu khá nhỏ, nhưng vừa đủ để tôi có thể nghe được.
" Em thích Ju từ 12 năm trước.. "
Cô ấy nói xong thì xoay người một cái, liền chớp nhoáng mà phóng đi mất, bóng dáng cũng chìm vào màn đêm tĩnh lặng.
Tôi vẫn không thể nhớ ra điều gì mà chỉ biết ngây người đứng im tại chỗ.
Bỗng giọng nói cô ấy vang tới chỗ tôi.
" Khi nào Ju nhớ ra, thì hãy tìm em, chỉ khi Ju nhớ ra thì mới biết em ở nơi nào. "
Giọng nói cũng dần biến mất, không gian lại trở về vẻ vắng lặng vốn có, xung quanh giờ chỉ còn mỗi tôi, và tôi vẫn thế cứ mải mê nhớ về khuôn mặt vừa rồi, nụ cười khi nãy, cả hơi lạnh từ đôi bàn tay kia..
Mọi thứ đó đều khiến tim tôi thổn thức không ngừng.
Sau một hồi lâu, tôi cũng lắc lắc cái đầu để tự thức tỉnh bản thân.
Tự thở dài một cái rõ to, rồi cũng nhanh hướng về nhà mà bước đi, mọi chuyện vừa rồi cứ hiện lên như in trong đầu tôi, nó làm tôi quên cả việc vũ khí của mình còn quăng ở nơi đó.
Đi được nửa đường thì chợt nhớ ra mà tự gõ vào đầu một cái thật đau.
" Cho vừa cái tội mê gái. "
Sau đó, tôi đành phải quay lưng lại mà hướng về chỗ cũ một lần nữa để nhặt vũ khí của mình.
Cũng vì thế mà khi về tới nhà thì trời đã gần sáng..
Nhưng tôi không hề hối hận khi về trễ mà hối hận là khi không thể nhìn cô ấy lâu thêm, tôi phải cố nhớ ra điều gì đó mà tôi đã lỡ quên.
Một điều mà tôi đã bỏ lỡ cách đây 12 năm..
Tôi nhất định sẽ tìm cô ấy.
" Mari, đợi tôi nhé! "
Câu nói trong lòng cứ thế cũng cùng tôi chìm vào giấc ngủ..
* * * * * *
Trong khi tôi đang mải mê đắm chìm trong những ký ức của quá khứ.
Cô ấy nắm tay tôi, nhìn tôi bằng một cặp mắt tò mò..
" Ju nhớ lại hết rồi sao? "
Tôi gật đầu, tươi cười nhìn cô ấy..
Rồi kéo tay cô ấy vào nhà..
Vào đến nhà, tôi thấy bụng réo đói nên nhanh vào bếp đun nước sôi để nấu mì ăn.
Cô ấy ngồi trên bàn nhìn tôi đun nước mà lên tiếng hỏi.
" Ju nè, chuyện lần đó sao Ju nhớ ra?"
Tôi ập ờ hồi lâu, hồi tưởng lại câu chuyện lúc mới gặp cô ấy mà kể lại.
* * *