Chương 25: Phiên Ngoại 5

Hôm nay là đêm giao thừa.

Màn đêm vừa buông xuống, tiếng pháo đã vang lên, ta còn có thể ngửi được mùi thuốc pháo tràn ngập trong không khí, cũng nghe được thấy tiếng cười khẽ của cậu.

Cho tới nay, cậu vẫn luôn động kinh từng đợt như vậy. Nhưng cậu lại khiến người ta cực kỳ yêu thích, chung quy vẫn khiến người ta muốn thân thiết.

Muốn ở gần cậu thêm, thêm chút nữa.

Ở gần là có thể ngửi thấy được mùi của cậu, khô và tươi mát, phảng phất mùi thuốc có hơi đắng. Cậu luôn lấy ra một ít dược thảo, đun thành nước rồi bắt ta uống.

Ta cũng không biết tại sao cậu luôn nói sức khỏe ta không tốt.

Lúc nói lời này, mắt cậu sẽ cong lên, toàn thân tỏa ra bầu không khí hạnh phúc ấm áp, dùng với chén thuốc lại cho tác dụng hoàn toàn ngược lại, giọng ngọt ngào như mật nói:

- May là ta có thể chăm sóc ngươi cẩn thận! Nào, ngoan ngoãn há miệng uống thuốc đi.

Hoặc cậu sẽ nói:

- Ngoan, viên thuốc bọc đường rồi, cứ nuốt luôn vào, không hề đắng đâu!

Ôi, cậu luôn dỗ ta giống như dỗ trẻ con.

Năm đó, Dạ Du một người một thanh kiếm, vì một mệnh lệnh của chủ nhân mà có thể vào đầm rồng hang hổ, gϊếŧ người không chớp mắt, lại có thể cũng có lúc bị dỗ như một đứa trẻ.

Ta vốn không sợ đắng.

Nhưng cứ bị cậu dỗ như vậy, ta bắt đầu thật sự sợ đắng.

Nếu có một ngày không có cậu, ta phải làm gì đây?



Cậu nói, cậu hi vọng ta có thể là người duy nhất trong đời.

Thật ra ta cũng hi vọng, chẳng qua ta cuối cùng vẫn lo lắng, một người như ta làm sao xứng?

Cậu quá tốt, cực kỳ tốt.

Nhưng ta biết, khi cậu tuyệt tình cũng có thể lạnh lùng đến mức làm người ta tuyệt vọng. Ta từng chứng kiến sự lười nhác và lạnh lùng của cậu. Ta đã từng thấy có người sắp chết đói trước mặt cậu, cầu xin cậu thưởng cho hớp nước nóng để uống, cậu lại khẽ thở dài và chậm rãi nói:

- Nhưng… điều đó liên quan gì đến ta?

Ta thường nghĩ, nếu có một ngày cậu cũng nói với ta bằng giọng điệu như vậy, lời lẽ như vậy... Ta nghĩ ta sẽ chết mất. Nhưng ta tuyệt đối sẽ không cầu xin cậu đừng vứt bỏ ta. Cho dù thật lòng ta nghĩ, cậu vứt bỏ ta còn không bằng trực tiếp gϊếŧ chết ta đi, nhưng nói ra điều này sẽ chỉ khiến ta có vẻ càng đê tiện, càng đáng thương hơn.

Ta không muốn mình tỏ ra đáng thương.

Trước đây ta không quan tâm, nhưng bây giờ ở trước mặt cậu, ta muốn mình phải tỏ ra mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ hơn nữa.

Bởi vì cậu nói, cậu thích người mạnh. Cậu nói, hi vọng ta không cần phải sợ hãi.

Vậy… ta sẽ không sợ.

Ta không sợ, ta sẽ cố gắng.

Cố gắng đứng thẳng không cong đầu gối, không khϊếp sợ, thoải mái đi tới phía sau cậu, che mắt của cậu, khẽ thổi hơi nóng bên tai cậu.

Sau đó nghe cậu lặng lẽ cười trong đêm giao thừa, cảm nhận cơ thể cậu khẽ rung lên, đỡ cơ thể cậu dựa qua, sau đó... đón nhận vòng tay ôm ấp của cậu.

- Dạ Du.



Cậu khẽ gọi tên ta ở bên tai ta, lầm bầm với ý cười:

- Dạo này, ngươi càng lúc càng cởi mở rồi!

Liễu Thanh Phong, ta không biết tại sao ngươi chọn trúng ta.

Nhưng có thể được ngươi lựa chọn là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời này của ta.

Cho nên...

- Ta tặng bản thân ta cho ngươi làm quà năm mới, được không?

Đôi mắt cậu chợt sáng lên, sau đó cười tới cong cả mắt:

- Dạ Du, rõ ràng là ngươi đã xem ta thành quà tặng, thậm chí còn mở cả gói quà?

Nói linh tinh... cậu tuyệt đối lại đang nói linh tinh...

Ta mới không mở gói quà, chẳng qua là... Chẳng qua là nhất thời nóng ruột, cởi thắt lưng của cậu mà thôi.

Được rồi, cậu không động vào thắt lưng của ta, nhưng ngón tay đã sớm không thành thật chui vào, còn cả… hôn môi...

A...

- Đừng, đừng sờ chỗ đó...

- Chỗ đó là chỗ nào? Ở đây? Hay là ở đây?

...