- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Liệu Đó Có Phải Là Định Mệnh
- Chương 11: Đồ ăn trả ơn (2)
Liệu Đó Có Phải Là Định Mệnh
Chương 11: Đồ ăn trả ơn (2)
Một chiếc Mecerdes Benz đen đang chạy vào tầng hầm của một công ty dược phẩm. Cửa bên tay lái được mở ra, một chàng thanh niên bước xuống xe, một tay cầm tập công văn, tay còn lại thì đang xách một túi đựng đồ ăn. Chàng ta bước tới thang máy chuyên dụng.
* * *
"Chào Tổng giám đốc." Nhân viên thấy người đi vào thì vội gật đầu chào.
Thiên cũng gật đầu xem như chào lại.
* * *
"Này, tôi không hoa mắt chứ, Tổng giám đốc xách túi đựng đồ ăn đó." Nhân viên A nói nhỏ với người bên cạnh mình.
"Ừ, là túi đồ ăn thật kìa, tôi còn ngửi được mùi đồ ăn thơm phức đây này." Nhân viên B khoa trương hít hít mũi.
"Có bao giờ thấy Tổng giám đốc mang đồ ăn tới công ty đâu nhỉ." Nhân viên C.
"Đúng đó.. Không lẽ chúng ta sắp có Tổng giám đốc phu nhân." Nói xong thì cậu nhân viên cất giọng cười giả lả.
"Có thể.."
"Mà có thấy Tổng giám đốc thân thiết với phụ nữ đâu nhỉ, ngay cả cái cô xinh đẹp gì đó tới bàn công việc, Tổng giám đốc cũng phớt lờ, toàn để phó giám đốc tiếp."
"Ừ.. Mà bàn công việc gì chứ, theo tôi thấy là cô đó tới quyến rũ Tổng giám đốc thì đúng hơn, bàn công việc gì mà ngày nào cũng tới vậy chứ."
"Tôi thấy Tổng giám đốc không gần nữ sắc như vậy.. Hay là Tổng giám đốc với phó giám đốc có gian tình?"
"Xuỵt.. Tổng giám đốc nghe được bây giờ.."
"À mà nghe nói Phó giám đốc.."
"Vậy hả.."
Đám đàn ông, con trai không nhiều chuyện thì thôi mà đã nhiều chuyện rồi thì cũng không khác gì đám đàn bà, con gái là bao.
* * *
Âm thanh chào hỏi hòa với tiếng xì xầm to nhỏ không ngớt truyền suốt hành lang, chỉ vì chiếc túi đồ ăn nho nhỏ nào đó.
* * *
Cửa văn phòng đột ngột mở ra, một chàng thanh niên khác đang lười nhác dựa vào ghế tiếp khách nghịch điện thoại, khuôn mặt của chàng thanh niên đó dường như khá bình tĩnh trong khi có người không gõ cửa đã tự ý xông vào, cũng đúng thôi đây là phòng của người ta nha, cậu thanh niên nào đó đang tự an ủi cho tâm hồn yếu ớt do bị giật mình bởi tiếng mở cửa bất chợt của ai kia.
Hoàng ngước mặt lên nói "Cuối cùng cậu cũng xuất hiện, ta nói, mệt chết đi được, cậu phải cho mình nghỉ bù đó."
"Mình thấy cậu hình như rất nhàn nhã." Thiên vừa nói vừa để túi đồ ăn lên bàn làm việc, với tay mở một nút trên cổ áo.
"Gì đây? Cậu có bao giờ mang đồ ăn lên văn phòng đâu, là của bà vυ" nấu sao?" Hoàng đứng lên đi tới gần bàn làm việc vừa nói vừa chỉ vào túi đồ ăn tiện thể định mở nó ra.
"Không phải vυ" nấu, cậu đừng có mà đυ.ng vào." Thiên cất giọng nhàn nhạt.
Tay Hoàng lơ lửng giữa không trung, lại chuyển sang chỉ chỉ túi đồ ăn, "Mình chỉ là muốn xem trong đó có món gì mà thơm vậy mà, cậu đừng quá keo kiệt đi."
"Mà không phải của bà vυ" vậy của ai nha?" Hoàng bỏ tay xuống, ánh mắt đầy gian tà, hình như có mùi gian tình đang thoang thoảng đâu đây.
"Là đồ ăn trả ơn." Thiên.
"Này có bao giờ cậu nhận đồ của ai bao giờ, nếu mà nhận thì ở sau lưng người ta cậu cũng quăng vào thùng rác không thương tiếc." Hoàng nhìn túi đồ ăn cảm thán.
"Mấy người đó toàn nhét vào người rồi chạy đi, theo quán tính nên tiện thể cầm lấy, toàn là đồ ngọt, mình không thích ăn ngọt, để lại cũng có ích gì." Thiên vừa nói vừa đi tới ngồi xuống phía bàn tiếp khách rót trà rồi uống cạn.
"Cũng đúng, chỉ trách mấy người đó thôi. À này.. Đừng có mà đánh trống lãng chứ, là ai cho cậu túi đồ ăn đó vậy?" Hoàng cũng ngồi xuống ghế đối diện, cất giọng cười gian.
"Một cô bé cùng trường. Tình cờ gặp trong rừng, bị lạc đường, nên mình tiện đường giúp đỡ." Thiên.
"À.. Gì? Cô bé? Cô bé á?" Hoàng như không tin vào tai mình, ngoáy ngoáy tai hỏi lại.
Ánh mắt ai đó như muốn nói "Cậu nên đi khám tai được rồi."
Hoàng khụ khụ hai tiếng: "Không phải cậu không thích tiếp xúc với con gái sao, thấy bọn họ là lơ, làm như không nhìn thấy, nếu có cất tiếng thì cũng khiến cho bọn họ ước được có cái lỗ ở đó mà chui xuống, rồi cứ thế bước đi thẳng một đường à? Hoặc là thấy người ta định cất lời thôi, cậu đã lơ luôn rồi đi như bay à? Chậc.. Như bị dị ứng vậy, lại nói đến cả cái công ty này từ trên xuống dưới đều là đấng nam nhi, nếu có thì cũng là mấy bà cô lao công, ai cũng nghĩ cậu có vấn đề đó, ảnh hưởng đến chàng trai thẳng không gì thẳng hơn như mình đây." Chàng thanh niên nào đó đang cảm thấy tủi thân về số phận không thể giãi bày của mình rồi thở dài một tiếng.
Thiên vẫn bình thản uống trà làm lơ với lời than trách của cậu bạn mình.
"Mà khoan.. Cậu nói là cùng trường à? Vậy tên là gì? Khoa gì? Năm mấy? Hội trưởng hội sinh viên ta đây sẽ lần ra tung tích cho bằng được." Hoàng nói xong lại cất giọng cười ta đây có thể tìm được cho xem.
"Không biết." Thiên.
"Gì?" Hoàng lại ngoáy ngoáy tai, biết là cậu bạn mình sẽ không lặp lại lần hai nên nhấn mạnh: "Đến cả tên cũng không biết?"
"Đúng vậy." Thiên.
Được rồi.. Còn không hiểu tính của cậu bạn này sao, kiệm lời như vậy, việc hỏi tên cũng là một điều xa xỉ.
Cậu bạn nào đó lại thở dài nói: "Mình lại càng tò mò hơn về cô gái mà khiến cậu không bị dị ứng rồi."
"Ting.. ting.."
Tiếng chuông điện thoại trên bàn bất ngờ vang lên, Hoàng tiện thể đứng lên đi tới bàn làm việc, ấn bật loa ngoài.
Giọng một nam tiếp tân vang lên: "Tổng giám đốc, có cô Kiều bên công ty cung cấp Kim Kiều nói tới bàn công việc ạ."
"Bảo cô ta chờ ở phòng tiếp khách đi." Hoàng.
Không biết đây là lần bao nhiêu rồi, Hoàng nhìn vào mắt Thiên ra hiệu. Bàn công việc gì chứ, vẫn là tới tiếp cận cậu bạn mình thì đúng hơn, mấy lần trước cậu ta phải thường xuyên ra nước ngoài nghiên cứu thêm nên anh chỉ nói lại qua điện thoại thôi, lần này thì có chuyện vui xem rồi, vì sao vui ư? Không phải chính chủ đang ở đây sao.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Liệu Đó Có Phải Là Định Mệnh
- Chương 11: Đồ ăn trả ơn (2)