Chương 18: Chân tướng

Vương Nhất Bác về phòng, chân liền mềm nhũn ra ngồi bệt ở nền nhà. Phải nói lúc thực hiện có bao nhiêu căng thẳng a. Hắn tưởng Chiến ca sẽ mắng hay đá hắn văng vào vách tường cơ. Ngược lại là y chỉ ngồi im đó, hẳn là bị kinh sợ rồi ?

"Anh biết không Chiến ca, em thích anh. Rất thích, từ 5 năm trước đã thích."

.

.

Một đêm dài trôi qua. Vương Nhất Bác hôm nay tinh thần rất phấn khởi. Còn Tiêu Chiến ? Vẫn là lãnh đãm với mọi thứ nhưng ai biết được tâm y có bao nhiêu gợn sóng ?

Tiêu Chiến vừa nhìn thấy Vương Nhất Bác mặc áo thun rộng phối với quần jeans ôm sát vào chân đang đi xuống kia lại nhớ đến nụ hôn hôm qua. Khoảnh khắc đó, vị trí bên ngực trái của y không tránh khỏi hẫng một nhịp.

"Dì Lộ, Chiến ca sáng hảo."

"Tiểu Bác sáng hảo."

"Ừ, hảo."

Ba người cùng ăn sáng xong thì ai nấy đều chia nhau ra làm công việc của mình. Tiêu Chiến vẫn một thân tây trang chỉnh chu chuẩn bị đến công ty.

"Một lát xe bảo mẫu đến rước ?"

"Ân. Buổi trưa em ghé chỗ anh nhé ?"

"Được."

Tiêu Chiến gật đầu, rời khỏi nhà lái xe đến Tiêu Thị. Y vừa đi không lâu thì chị quản lý cùng trợ lý đến rước Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác đội nón, đeo khẩu trang, đeo cả kính đen lên ra cổng. Quản lý của Vương Nhất Bác - Tuyên Lộ cùng trợ lý - Tiểu Trần đã đứng đó chờ.

"Bác ca, nhà anh thật đẹp a." Tiểu Trần nhìn căn biệt thự trắng không khỏi cảm khái.

"Cảm ơn." Vương Nhất Bác gật đầu qua loa liền vào xe.

Tuyên Lộ không khác Tiểu Trần là bao, nhà cao cửa rộng thế này còn chen chân vào chốn showbiz lắm thị phi này làm gì ?

Trên đường đi, Vương Nhất Bác không nói gì, hắn chỉ chăm chú vào màn hình điện thoại.

"Bảo tiêu cho cậu, tôi đã hỏi qua với lãnh đạo của công ty. Họ bảo..."

"Không cần, tôi tự thuê." Vương Nhất Bác ngước mặt lên, ngắt lời Tuyên Lộ.

"Cậu chi trả tiền ?" Tuyên Lộ ngờ vực hỏi lại.

Vương Nhất Bác "Ừ" một tiếng. Tuyên Lộ cũng không hỏi nữa. Cô lại nhớ đến căn nhà trắng vừa nãy cảm thấy Vương Nhất Bác như đại gia ngầm vậy.

Chiếc xe bảo mẫu dừng lại ở một studio. Đạo diễn cùng thợ trang điểm đều có mặt, chỉ thiếu mỗi Vương Nhất Bác.

"Xin lỗi mọi người, đường kẹt quá." Tuyên Lộ bước vào khách khí nói.

"Được rồi, tôi hiểu. Mau dẫn Vương Nhất Bác đi hóa trang." Đạo diễn phất tay bảo.

Tiểu Trần nhanh chóng đi lấy trang phục cho Vương Nhất Bác. Thợ trang điểm tiến đến bên Vương Nhất Bác bắt đầu thực hiện công việc.

.

.

Tiêu Chiến vừa vào văn phòng, Trịnh Phồn Tinh đã hớt hải chạy vào nói : "Tiêu tổng, việc ngài bảo điều tra đã có kết quả rồi."

"Ừ, thế nào ?"

"Ừm...đều cùng một hung thủ..." Trịnh Phồn Tinh ngập ngừng nói.

Tâm Tiêu Chiến khẽ động, tay vô thức cuộn chặt lại. Quả nhiên là như y nghĩ. Nhưng vấn đề là ai làm ?

"Nói tiếp."

"Anh Uông tra được là Lý Khải." Trịnh Phồn Tinh nuốt nước miếng khẽ nói.

Chính cậu nghe từ Uông Trác Thành nói xong cũng chấn kinh. Những chuyện này đến tột cùng là gì ? Lý Khải biết cả ba mẹ Vương Nhất Bác ?

"Có tra được nguyên do không ?"

"Năm Tiêu lão gia gầy dựng Tiêu Thị có cùng hợp tác với giám đốc Triệu, Lý Khải."

"Tôi biết."

"Nhưng vấn đề là đáng ra ba Vương Nhất Bác cũng sẽ có mặt trong thời gian gầy dựng Tiêu Thị..."

Trịnh Phồn Tinh ngừng lại nhìn Tiêu Chiến. Sắc mặt y lúc này trầm xuống không ít. Thật như muốn đòi mạng a. Cậu lại nói ba Vương Nhất Bác năm đó là bạn đại học cùng ba người kia và cũng tham gia vào việc gầy dựng Tiêu Thị. Nhưng sau đó, trong một lần ra ngoài cùng Lý Khải, ba Vương Nhất Bác nghe lão nói sau khi Tiêu Thị thành lập, lão muốn chiếm làm của riêng. Ba Vương Nhất Bác khi đó muốn lập tức nói cho ba Tiêu Chiến biết nhưng bị Lý Khải uy hϊếp.

Từ đó không nghe ba Vương Nhất Bác nhắc đến nữa nhưng không có nghĩa là từ bỏ. Lý Khải lại bắt đầu toan tính muốn bịt hẳn miệng ba Vương Nhất Bác. Sau đó, lão đã ra tay với chiếc xe nhà Vương Nhất Bác, phá hỏng phanh xe. Tiêu lão gia khi hay tin bạn mình đột ngột qua đời lại biết con trai họ còn sống liền muốn tìm thằng bé cưu mang nhưng Vương Nhất Bác lúc đó lại rơi vào tay Hạ Bằng. Anh ta liền giấu nhẹm mọi tin tức liên quan đến hắn để tránh phiền phức.

Vài năm sau, Lý Khải lại làm việc tương tự với Tiêu lão gia. Nhưng chưa chiếm được Tiêu Thị thì Tiêu Chiến đột ngột trở về còn có cả di chúc của Tiêu lão gia. Lão liền thay đổi kế hoạch, muốn dần dần hạ bệ Tiêu Chiến rồi ngồi vào cái ghế tổng giám đốc kia. Bất quá trời tính không bằng người tính, Tiêu Chiến thanh tẩy nội bộ. Lão nhanh chóng bị bãi bỏ vị trí phó tổng, ra khỏi công ty.

"Lão ta có biết đến Vương Nhất Bác không ?"

"E là có."

Tiêu Chiến phất tay, Trịnh Phồn Tinh hiểu ý liền ra ngoài. Cậu trả lại cho y không khí riêng.

Tay Tiêu Chiến gõ nhẹ lên mặt bàn, suy tính một chút. Y đã muốn tống lão vào tù từ lần trước rồi nhưng lại nhớ đến lão còn có vợ con nhỏ. Nhưng lần này, hừ ông chờ ngồi tù đi !

"Alo."

"Chiến ca, anh xong việc chưa ?"

Tiêu Chiến nhìn đồng hồ, còn khoảng hai tiếng nữa mới đến giờ nghỉ trưa, khẽ đáp : "Xong rồi."

"Vậy chờ em, em qua chỗ anh."

Tiêu Chiến "Ừ" rồi gác máy. Y có nên nói cho hắn biết không ? Sự nghiệp của Vương Nhất Bác đang đi lên không tồi nếu bị dính vào rất phiền phức. Vẫn là y giải quyết xong rồi nói xong vậy.

.

.

Rất nhanh bóng dáng Vương Nhất Bác đã xuất hiện ở sảnh công ty. Nhân viên ở liền nhận ra Vương Nhất Bác. Hắn thuận lợi đến văn phòng Tiêu Chiến.

"Chiến ca." Vương Nhất Bác vặn tay nắm cửa, bước vào hô lên.

"Đến rồi ?" Tiêu Chiến điều chỉnh tâm tình lại, nhìn hắn đáp.

Vương Nhất Bác gật đầu, đến ngồi đối diện Tiêu Chiến, nói : "Chuyện hôm qua..."

"Tôi xem như chưa có gì." Tiêu Chiến cau mày nhớ lại, khó khăn thốt ra.

"..." Em muốn anh nhớ ! Phải nhớ !

"Cậu có biết Lý Khải không ?"

Vương Nhất Bác lắc đầu, tên gì nghe lạ hoắc vậy ? Hắn quan sát thấy có vẻ tâm tình Tiêu Chiến không tốt khi nhắc đến cái tên đó, muốn hỏi lại thôi.

"Ca, em đói."

"Ừ, đi ăn."