Chương 55: Ngủ chung

Chương 55: Ngủ chung

'Cốc...Cốc'

"Nguyệt tỷ, là em Lâm Uyển Dư." Bên ngoài có tiếng ngõ cửa cùng giọng nói quen thuộc, cô từ trên giường bước xuống đi mở cửa.

'Cạch.'

"Vệ sinh cá nhân nhanh vậy sao?" Cô nhìn từ trên người Lâm Uyển Dư đã mặc bộ pijama từ khi nào. Mới đó mười phút thôi mà đã xong rồi. Cô né sang một bên cho em vào.

"Vâng, em sợ chậm một chút làm phí thời gian của chị đợi em." Lâm Uyển Dư nói, thật sự hiện tại cũng đã mười một giờ đêm rồi, không còn sớm. Nếu chậm một chút Lâm Uyển Dư liền sợ cô ngủ mất.

"Liền không có, em suy nghĩ nhiều quá rồi. Thành bà cụ non được rồi đó." Cô nở nụ cười, liền nổi hứng trêu chọc em.

"Không có....chỉ là"

"Như vậy sẽ không được nói chuyện với chị nhiều hơn thôi." Lâm Uyển Dư thầm nói trong lòng, thật sự không dám nói ra. Từng giây từng phút được bên cạnh cô, đối với Lâm Uyển Dư là điều trân quý nhất mà ông trời ban tặng cho mình rồi.

"Chỉ là sao?" Thấy Lâm Uyển Dư nói tới đây liền không nói nữa, đang suy tư điều gì đó cô liền hỏi.

"Chỉ là...em buồn ngủ, em muốn đi ngủ!" Lâm Uyển Dư thoát khỏi dòng suy nghĩ, nghe cô hỏi vậy liền lảng tránh, dõng dạc nói với cô.

"Nhóc lên cơn sảng à?" Cô nhìn hành động của Lâm Uyển Dư mà hỏi thầm trong lòng.

"Nói vậy đủ rồi, lên giường ngủ thôi." Cô nhìn đồng hồ đã điểm 11h30p liền nói, mới nói được vài câu đã trôi qua nửa tiếng rồi.

"Vâng." Lâm Uyển Dư nghe lời cô lien giường nằm.

Cô đi vòng qua bên tủ lấy một bộ váy rồi nói,

"Chị đi thay đồ, em cứ ngủ trước đi cũng được."

"Vâng." Lâm Uyển Dư ngoan ngoãn gật đầu.

Cô liền đi vào phòng tắm.

—————————————

Mười lăm phút sau,

'Reng...Reng'

Lâm Uyển Dư nằm trên giường, nghe tiếng chuông liền nhìn ngó xung quanh. Nhìn thấy điện thoại cô trên mặt bàn. Có chút do dự, vẫn là quay lại chỗ nằm.

'Reng...Reng'

Điện thoại vẫn reo im ỏi.

"Giờ này còn ai gọi điện vậy?"

"Hay là có việc gấp?"

Lâm Uyển Dư suy nghĩ trong lòng. Đi đến chỗ điện thoại cầm lên đi đến bên cửa phòng tắm.

"Nguyệt tỷ, có người gọi chị."

"Để đó đi tí chị ra xem sau." Cô nói vọng ra. Đứng trước gương thoa kem dưỡng ẩm.

Lúc đầu cô định chỉ thay quần áo thôi. Nhưng nghĩ lại dù gì cô mới vừa rồi nấu ăn xong còn ám mùi vậy nên liền tắm.

"Vâng." Lâm Uyển Dư nghe cô đáp liền để điện thoại về chỗ cũ.

Chuông điện thoại vẫn kêu im ỏi làm cho Lâm Uyển Dư có chút nhức đầu.

"Gọi hoài vậy." Em cầm máy lên đi đến bên cửa.

'Cạch'

"Em nghĩ chị n..." Lâm Uyển Dư liền mở cửa. Nhìn cảnh tượng trước mắt liền bất động.

Cô đang không mặc gì đứng trước gương.

Cô hốt hoảng che lại cơ thể mình.

"E-Em...ĐI RA NGOÀI!" Cô hét lớn.

Lâm Uyển Dư nghe cô hét sợ hãi đóng cửa. Tựa thân vô cửa. Vẫn chưa hết bàng hoàng.

Còn cô bên trong mặt đỏ như trái cà chua rồi. Thật là mất mặt mà, biết vậy mặc quần áo trước có phải tốt hơn không!

.

.

.

'Cạch'

Sau một hồi cửa phòng tắm cũng mở ra. Cô bước ra ngoài thấy em đang trùm chăn. Không nói gì lên giường nằm xuống. Giờ còn biết nói gì được sao.

Cô cầm lên máy mình. Nhìn 24 cuộc gọi nhỡ của Lãnh Thanh Vân liền nhíu mày. Gọi cái gì không biết. Muộn vậy rồi mà còn gọi.

Cô liền vào WeChat

11:48

[Lãnh Thành Vũ]:

Em bận sao? Không nhấc máy của tôi?

[Lãnh Thành Vũ]:

Nhấc máy đi mà

[Lãnh Thành Vũ]:

Bảo bối (icon buồn)

12:04

[Hàn Minh Nguyệt]:

Chuyện gì?

[Lãnh Thành Vũ]:

Cuối cùng em cũng trả lời.

[Hàn Minh Nguyệt]:

Nói nhanh

[Lãnh Thành Vũ]:

Chỉ là tôi muốn chúc em ngủ ngon (icon thẹn thùng)

Cô nhìn thấy dòng tin nhắn này liền đen mặt. Liền kéo Lãnh Thanh Vân vào danh sách đen. Biết thế không kết bạn với chị ta!

"Cái đồ thần kinh!" Cô không nhịn được tức giận nói lớn. Bị dở hơi sao mà làm mấy cái trò này hả! Không phải vì người này, cô mới rơi vào hoàn cảnh khó xử kia sao!

Lâm Uyển Dư giật mình liền nghĩ cô đang nói mình. Liền mở chăn ra nhìn cô.

"Nguyệt tỷ...em...em x-xin lỗi lúc đó em không...cố ý." Lâm Uyển Dư bối rối nhìn cô nói. Có thể nhìn thấy được sự sợ hãi trong mắt em.

Cơn giận của cô liền được áp xuống. Cô nói to quá rồi.

"Không có, chị không trách em, chỉ là chị đang chửi cái tên nhắn tin cho chị thôi." Cô giải thích. Nhóc này hiểu lầm cô rồi.

"Vậy sao?" Lâm Uyển Dư nghe cô nói vậy hai mắt sáng lên.

"Ừm." Cô khẽ đáp cất máy sang một bên mở TV.

"Xem phim không, dù gì chiều mai mới có lịch học mà." Cô hỏi.

"Vâng."

Nghe được em đáp cô mỉm cười, cầm điều khiển bật tạm bộ phim để xem.

Hai người đều dựa vào thành giường để xem.

—————————

Một lúc sau,

Càng xem càng cảm thấy không đúng. Nam nữ chính liền lên giường với nhau rồi?

Cô gái kia còn phát ra mấy cái âm thanh không đúng đắn nữa. Làm cô nhớ tới việc vừa rồi.

Cô nhìn sang Lâm Uyển Dư thấy mặt em đang đỏ phừng.

"Tỷ...em chưa 18." Lâm Uyển Dư nói với cô.

"Đi ngủ." Cô tắt TV, tắt đèn nhanh chóng nằm xuống nói. Chết rồi cô hại tâm hồn trong trắng của em rồi. Biết thế ngủ cho nhanh có phải tốt hơn không.

Cô quay lưng lại với em không dám nhìn.

"Biết thế không đồng ý ngủ chung!"

.

.

.

Bên Lãnh Thanh Vân.

"Em ấy chặn số mình rồi." Lãnh Thanh Vân nói. Mặt mếu máo. Khóc không ra nước mắt thật mà!

********************

End Chương 55

-15/3/2023