Robin kéo Liễu Bích đến một tửu quán nhỏ, vừa đi vừa tán gẫu, vì thế mà Liễu Bích biết được Robin không phải giáo sư dạy đấu khí mà là một vị văn hóa giáo sư đảm nhiệm việc dạy hội họa, đồng thời quản lý một số việc thường ngày ở Thuỷ Tinh Lâu.
Tóm lại, trong số các giáo sư ở Đấu thần học viện thì hắn được xếp vào loại sư phụ không có bổn sự nhất, nhưng trong tay hắn lại nắm một số quyền bính nhất định.
Học viện có khả năng tồn tại loại sư phụ quái thai này cũng vì một đạo mệnh lệnh của Severos viện trưởng: Đệ tử môn phải phát triển toàn diện "Tam thiên tuệ"* (trí óc , văn hoá , thể lực). Vì vậy có không ít học giả sư phụ không có đấu khí được triệu tập đến học viện.
Mà tên nhãi ranh tóc đỏ vừa nãy muốn đánh Robin cũng rất có lai lịch à nha. Theo như Liễu Bích vừa nghe được thì tên ranh kia tại Huyền Vũ Đảo rất oai phong, là lão đầu của một vùng của đảo. Mặt khác, cũng do Robin nói ra, cha của Gary rất có thế lực, trên đường cũng có nhiều huynh đệ vì vậy con trai của hắn có thể làm loạn trên đường, chỉ cần không làm chuyện gì quá đáng thì không có ai quan tâm.
Nói đơn giản, Gary chính là đại thiếu gia của giới xã hội đen trên Huyền Vũ Đảo. Đi đến tiểu tửu quán rách nát cạnh đường, Robin cứ thế đẩy cửa vào mà không cảm thấy mời khách tại loại địa phương này có vấn đề gì.
"Hắc, phục vụ, cho một bình rượu lạt, một, không, hai con cá khô mặn! Hôm nay ta mời khách!"
Liễu Bích nhìn thoáng qua, trong tửu quán phần lớn là người làm thuê và nô ɭệ, các đại nhân vật nhất định không bao giờ đến loại địa phương này.
"Bằng hữu xúc xắc thân ái! Chẳng lẽ lão phát tài rồi sao? A! Ngươi lại còn dẫn theo một tiểu mỹ nhân nữa!" Một lão đạo sĩ ngồi cách đó không xa gọi hai người.
Robin kéo Liễu Bích bước nhanh lại đó, nói: "Lão tướng mệnh, chiêm tinh thuật của ngươi quả nhiên chuẩn xác, hôm nay ta đúng thật đã gặp quý nhân. Đây là Mercury, hôm nay nàng đã giúp ta trả toàn bộ tiền nợ bạc, Gary cuối cùng cũng không còn lý do ngăn cản ta theo đuổi nghệ thuật nữa."
Người bị gọi là lão tướng mệnh là một lão già hết sức cổ quái, khuôn mặt của gả trông không giống những người khác, cái loại mũi cao, mắt sâu này là đặc điểm của người phương tây nhưng trông gả có điểm giống người lai, hơn nữa trong mái tóc gần bạc trắng của hắn có vài sợi đen làm Liễu Bích cảm thấy vài phần thân thiết của người phương Đông.
"Ngươi gọi ta là lão Hoen được rồi!"
Lão tướng mệnh ra hiệu bảo hai người ngồi xuống, hắn thân thiết giữ tay Liễu Bích nhe răng cười hỏi: "Tiểu nữu, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?"
"Mười sáu tuổi!" Liễu Bích có cảm giác lạ lạ, hoảng hốt như cảm giác nàng bị sư phụ Kim Tệ tóm được ở tiền thế.
"Ồ, ngươi ở đâu?"
"P"Linding đế quốc, thành St. Lubin."
"Ngươi ăn trưa không?"
"Ăn!"
"Ngươi còn là trinh nữ đúng không?"
Lão tướng mệnh hỏi một tràng làm trong đầu Liễu Bích nhất thời ong ong, lão già này đầu óc không có vấn đề gì chứ?
"Được rồi lão tướng mệnh, ngươi không nên nói chuyện bất nhã với tiểu muội tử của ta." Robin chỉ vào Liễu Bích nói: "Mercury, lão gia này là chiêm tinh thuật đại sư, nếu ngươi để hắn đoán trước tương lai thì sẽ có chỗ tốt đấy!"
Chiêm tinh thuật? Hóa ra là thầy tướng số của thế giới này à. Liễu Bích trong lòng thấy coi thường lão Hoen vài phần, thế nhưng Huyền Vũ Đảo là nơi ngọa hổ tàng long nên nàng cũng cẩn thận ứng phó.
"Hóa ra Hoen tiên sinh là chiêm tinh thuật đại sư. Quả là chuyện tốt, ngài có thể giúp ta đoán trước tương lai một chút có được không?"
Hoen mỉm cười nhìn Liễu Bích đánh giá, sau đó cuống quýt gật đầu.
"Ây da, được rồi!"
Nói xong lão bỏ miếng thịt cá mặn vào miệng, hắc hắc cười nói: "Tiểu nữu nhi, sắp tới ngươi sẽ gặp một trận huyết quang tai kiếp*!"
(máu đổ thân tan - dịch cho nó máu )
Lão già ma mảnh nói một tràng làm Liễu Bích thầm giật mình.
"Thật vậy ư? Hoen tiên sinh có thể nói cụ thể hơn được không?"
"Cái này... Được rồi, ai bảo ngươi là muội tử của Robin chứ!"
Hoen nhìn chằm chằm vào Liễu Bích, mắt trừng lên, hai tay để trên mặt bàn, nét mặt không ngừng biến đổi.
"Ai da, ngươi sắp gặp phải một đại kiếp, cụ thể là..."
Hoen thao thao bất tuyệt một hồi.
Liễu Bích càng nghe càng thấy rõ ý tứ của lão tướng mệnh này. Tiền thế nàng cũng có không ít bằng hữu trên đường, hơn nữa nàng cũng từng thấy qua vài lần đưa tay "làm ăn" thế này. Loại bói toán này Liễu Bích nhắm mắt cũng nói được.
"Tràng huyết quang của ngươi là như vậy, nó không nhỏ nhưng..."
Hoen nói đến đây bỗng phát hiện Liễu Bích dùng một loại ánh mắt hết sức cổ quái nhìn lão. Hơn nữa, nàng còn nói: "Hoen tiên sinh, có phải tràng huyết quang này của ta có thể gặp dữ hóa lành, gặp được cao nhân chỉ điểm, thậm chí còn có thể mang đến tài vận, còn có một tràng lương duyên vận hạng chứ gì?"
"Ngươi, ngươi... sao lại biết?" Hoen cả kinh nói.
Lão thầy bói, kỹ thuật của ngươi thật quá lạc hậu, hơn mười năm rồi mà không thay đổi gì cả.
Liễu Bích cười cười nói: "Thật không dám giấu, ta cũng có nghiên cứu chiêm tinh thuật."
Hoen sửng sốt, Robin cười ha hả vỗ vai Hoen nói: "Ha ha lão tướng mệnh, ngươi bị tiểu muội tử của ta lên mâm rồi!"
Hoen nghe xong cũng cười theo, hai người cười điên cuồng như đang xảy ra việc gì thú vị lắm. Liễu Bích như lọt vào trong sương mù, nàng thấy rằng mình đang uống trà cùng hai người điên.
Lúc này Robin đột nhiên ôm bụng nói: "Ta đi nhà xí, chết tiệt, gần đây không có tiền, vừa mới uống rượu đã gặp vấn đề!"
Hắn vừa đi được một lúc, lão tướng mệnh Hoen cũng ôm bụng kêu to: "Hắc, rượu của các ngươi có vấn đề à? Chết tiệt, ta đang đau bụng, khi trở về sẽ tìm các ngươi tính sổ."
Nói xong hắn cũng chạy mất.
Liễu Bích trong lòng cảm thấy bất hảo. Hắn nhìn trên bàn chỉ có rượu lạt và cá mặn, cũng không có vấn đề gì phải tính toán.
Hai thứ này cộng lại cũng không đến mười bạch xu, lão thầy giáo mê đánh bạc cùng tướng mệnh không thể vì vậy mà lấy oán báo ân chứ?
Nhưng người trong tửu quán bắt đầu cười rộ lên: "Nhìn kìa, tiểu nữ nhân kia bị hai tên hỗn đản giở trò. Tiểu gia hỏa đừng chờ nữa, hai người bọn họ sẽ không trở lại đâu."
"Rắm thối..." Liễu Bích cười khổ lắc đầu, thật là hết nói nổi...
Tại một góc phòng, Robin và Hoen đang ngồi uống rượu, trên tay cầm bát quan sát Liễu Bích tại tửu quán đối diện, sau đó cười to lên: "Thật thú vị, vẻ mặt chấp nhận của tiểu mỹ nhân trông rất đẹp mắt! Ta phải vẽ lại nó, cái này nhất định là một tác phẩm vĩ đại trên con đường nghệ thuật của ta."
"Nghệ thuật c*t chó, những bức tranh tầm thường của ngươi ngay cả mấy đồng bạch xu cũng không bán nổi." Hoen nhíu mày, thần thái cực kỳ khinh thường: "Mau nghĩ đến thức ăn nước uống đi, gia sản hai người chúng ta cộng lại chỉ còn có ba bạch xu thôi!"
Robin ngưng cười, nghiêm mặt nói: "Đang vui vẻ như vậy ngươi lại nhắc đến đề tài này làm gì?"
Hoen khẩn trương: "Chết tiệt, ngươi đem tất cả tiền của chúng ta đi đánh bạc thua sạch cho Gary, ta sao lại không vội? Nên nhớ chúng ta còn phải ăn cơm đấy!"
Robin vẫn không để vào mắt, nói: "Không có việc gì, cùng lắm thì ta bán quần áo rồi để mông trần lên lớp. Nếu có người ý kiến thì ta nói: "A! Robin giáo thụ của các ngươi dùng thân mình để làm nghệ thuật khỏa thân, hơn nữa cam nguyện vì nghệ thuật hiến thân..."
"Ngươi vác mông trần đi dạy?"
Hoen cười rộ lên một lúc rồi nghiêm mặt nói: "Robin, vừa nãy ta không nói giỡn, Mercury thật sự sắp gặp huyết quang tai kiếp."