- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Không
- Liễu Bích Là Ta! Chính Ta!
- Quyển 2 - Chương 16: Con đường Đấu Pháp
Liễu Bích Là Ta! Chính Ta!
Quyển 2 - Chương 16: Con đường Đấu Pháp
‘Dyland nói những lời này là ý tứ gì?’ Liễu Bích thầm nghĩ.
Bác Bì đấu thần vì mình mà gϊếŧ cả nhà lương thuế đại thần, gϊếŧ mấy đứa trẻ vô tri ném mình xuống sông, Dyland tự nhiên giả thiết một tình huống tương tự.
Hắn ám chỉ cái quái gì đây?
Liễu Bích muốn rối quá, nhìn Dyland thì chỉ thấy ông đang điềm đạm mỉm cười, không có gì dị thường cả.
Con mắt vừa chuyển, Liễu Bích trong lòng chợt động nói: “Phó viện trưởng, vấn đề ngài hỏi quá thâm cao, ta năm nay mới có mười lăm tuổi lịch duyệt còn nông cạn nên không hiểu được câu hỏi của ngài.”
“Hà hà” Dyland cười to vài tiếng rồi rút tay về từ trán Liễu Bích để kết thúc nghi thức: “Vấn đề này đối với ngươi mà nói đúng là quá khó khăn. Bất quá Mercury, ta hy vọng có một ngày ngươi có thể hiểu được vấn đề này, cái gì là thiện, còn cái gì là ác.”
Ông ngừng lại một chút rồi nói: “Nếu có một ngày ngươi thật sự gặp phải tình huống như lời của ta, hy vọng ngươi có thể làm điều đúng đắn nhất!”
Liễu Bích không để những lời này của Dyland vào trong lòng, nàng nghĩ về sự thật – giả thiết, gần với giả thiết, lời nói của Dyland vừa rồi như một loại ám chỉ, lão nhất định ám chỉ sự tình về cái vị đấu thần bí ẩn bảo vệ mình, mà Dyland từ đâu biết về người thần bí này nhỉ?
Có lẻ nào, là Maya!
Chẳng lẽ mẹ của Mercury – Maya còn có bí mật gì?
Liễu Bích đang nghĩ thì Dyland ra hiệu bảo nàng đến chỗ bàn, bắt đầu học.
“Mercury, ngồi xuống!” Ông lấy ra rất nhiều sách, sau đó nói: “Ta tin rằng trò đã học rất nhiều về sự tinh trí trong giáo thần luật lệ. Vậy bây giờ ta nói cho trò cái gì là con đường của đấu thần.”
Liễu Bích cố gắng ngừng việc suy nghĩ lại để lắng nghe.
“Con đường của đấu thần là con đường mà tất cả chủng loại trên thế giới theo đuổi, sức mạnh là trí lực, sức mạnh tự nhiên là hoá khí dùng để dung hợp với nguyện thần mà người sử dụng cần đến.” Dyland nói tiếp: “Tự nhiên nguyên lực có năm loại, gồm Đất(Thổ) – Nước(Thuỷ) – Gió(Kim)*– Lửa(Hoả) – Cây Cối(Mộc), từ đó lại có ảnh hưởng nguyện thần gồm Quang(Ánh sáng) – Ám(Bóng tối) – Lôi(sấm sét) – Trí(tinh thần), tất cả đều có thể dung hợp với đấu thần, tuy vậy ảnh hưởng nguyện thần thường là các pháp sĩ sẽ tốt hơn. Trò là thủy hệ kiêm mộc hệ song thân, vì vậy ta sẽ giảng về thủy hệ và mộc hệ!”
Ông mở hai quyển trục rồi đưa cho Liễu Bích, trước mặt đều là lý luận tri thức cơ bản nhất: “Đầu tiên, là thuỷ hệ, cuốn này là mộc hệ, ngươi mau qua đây”
“Nước không chỗ nào không có, trong cơ thể ngươi cũng có, bên ngoài cũng có. Sử dụng thủy nguyên tố trong cơ thể ngươi hình thành đấu khí thì là võ sĩ cấp một. Mượn thủy nguyên tố ở bên ngoài cơ thể thì là pháp sĩ cấp một.”
“Đấu sĩ có năm cấp, dựa theo trình độ dung hợp với thủy nguyên tố của ngươi mà phân ra. Mỗi bậc đều có tiêu chuẩn, khi đạt tới cấp năm thì ngươi đã có thể dung hợp chính xác ma thuật nguyên tố trong cơ thể, pháp sư cấp năm thì có thể biến hoá hình dạng thuỷ nguyên tố thành rất nhiều hình dạng mong muốn. Nói cách khác, cấp năm võ sư cơ thể ngươi có thể dùng thuỷ nguyên tố tạo thành một bức màn hoặc một mũi lao sắc bén phát ra từ cú đấm hay thánh khí.”
“Tiếp theo, mộc hệ cũng gần như thế, cây cối là một hệ nguyên tố rất đa dạng, nước có thể ở khắp nơi, nhưng ở nơi nóng bức thì chưa chắc có được, cây cối rất đa dạng chúng có nhiều trạng thái hình dạng ở các môi trường khác nhau, và đương nhiên không có môi trường thiêu đốt mà sinh trưởng (Hoả), khi kêu gọi mộc hệ là võ sĩ cấp một, dùng thực vật để hoá giải linh lực là pháp sĩ cấp một.”
Liễu Bích giơ tay nói: “Vậy cấp thứ sáu có phải là vừa có thể làm võ sư, cũng như pháp sư?”
“Đúng nhưng chưa đủ. Người đạt đến cấp sáu được gọi là đấu thần hoặc pháp thần, đấu pháp khác với đấu sĩ bình thường cơ bản nhất là trở thành đấu thần trong khi tu luyện có thể tu luyện đấu hồn. Có đấu hồn ngươi có thể tuỳ tiện nói chuyện tâm linh sử dụng nguyên tố hệ Trí để thu phục thú lệ, càng cao còn có thể trực tiếp thu nạp sủng vật là thánh thú thần thú. Có thể căn cứ vào sự biến hóa của ngươi mà quy định chức nghiệp, ngươi có thể là thánh thú ải bì (người thu phục thú), hay pháp thần như hiệu trưởng Severos, còn có thể vận dụng cao cấp thánh khí – Khí lưu thánh hồn!”
Hồn? Liễu Bích thầm giật mình, khó trách nàng ăn cướp thánh khí Lưu Vân Liên Đoá nhưng cũng không thể sử dụng như món Khai ngưu thần phủ, hóa ra phải có đấu hồn mới sử dụng được.
Tốt rồi, giờ không phải lo về phiền toái không sử dụng được nó mà phải hủy đi rồi.
Dyland tiếp tục nói: “Đạt đến cấp chín thì cơ thể ngươi và hai nguyên tố kia sẽ hoàn toàn dung hợp, bất kể là trong cơ thể hay trong tự nhiên, mà đạt đến cấp mười thì theo lý thuyết sẽ bắt đầu dung hợp với nguyên tố thứ hai, đối với ngươi sẽ là nguyên tố thứ ba. Nhưng sự tình cũng không đơn giản như vậy, cảnh giới này rốt cục là gì thì chỉ có phong hiệu đấu thần mới biết rõ. Được rồi, bây giờ ta sẽ nói cho trò biết một số kiến thức mà đấu sĩ cần biết…”
Liễu Bích vừa nghe vừa thầm hoảng sợ, trước kia nàng có đạo gia bí pháp Bách Sắc Hoa thần công nên không có hứng thú với đấu khí, nhưng hiện giờ nghe Dyland nói, nàng lại thấy đấu khí của đấu thần thế giới không đơn giản như vậy.
Bài học đầu tiên kết thúc, Liễu Bích cũng xác định được con đường trong tương lai của mình, chính là trước hết trở thành một pháp sĩ thuỷ hệ là chính và mộc hệ võ sĩ. Lý do rất đơn giản, thuỷ hệ tầm xa đối với Bạch Tường Vi có thể là một liên hoàn chưởng pháp, còn mộc hệ có thể dùng làm lá chắn kết hợp với Hoàng Bách Hợp, đúng là phi thường tính toán.
Dyland đưa Liễu Bích trở lại quảng trường và nhắc nàng ngày thứ hai tiếp tục đi học. Đệ tử ở quảng trường phần lớn đã không còn dư thừa khí lực để hoạt náo, mọi người hoặc toạ thiền hoặc ngủ, tóm lại là tìm cách để tiết kiệm sức lực của bọn họ.
Liễu Bích đến bên cạnh Toya, đánh thức đại ca đang ngủ.
“Ai, ngươi đã trở lại, đi học thế nào?” Toya mở mắt ra cuống quýt nói.
“Rất thú vị! Đại ca, huynh đoán muội đã gặp ai?” Liễu Bích cười nói: “Đạo sư của muội lại là cha nuôi của mẫu thân, phó viện trưởng Dyland!”
“Cha nuôi của mẫu thân?” Toya giật mình tỉnh lại: “Ngươi chờ một chút, Carlos tới đây, có chuyện quan trọng!”
Hắn lớn tiếng gọi nhị đệ, nghi hoặc hỏi: “Cha có nói với ngươi về cha nuôi của mẫu thân không? Có phải là phó viện trưởng Dyland không?.”
Carlos cũng sững sờ: “Không có, sau khi mẫu thân mất cha rất ít khi nhắc đến mẹ, nhưng ta từ một thúc thúc ở quân đoàn Michael có nghe qua năm đó lễ đính hôn của cha mẹ do phó viện trưởng Dyland chủ trì.”
“Quái lạ, hôm nay phó viện trưởng Dyland nói với ta ông là cha nuôi của mẫu thân.” Liễu Bích thấy hai huynh trưởng đều chưa nghe qua thì hơi nhíu mày.
“Tính ra phó viện trưởng Dyland không có khả năng lừa muội, để ta phái người về P’Linding nói cho cha về biến hóa của muội đồng thời hỏi về việc này.” Nói xong Toya đứng dậy.
“Đại ca, đệ muốn nghe về chuyện của cha và mẹ trước đây, huynh có thể nói cho ta biết được không?”
“Ây da, muội nhi a, đại ca của ngươi ngay cả tinh lực để tán gái cũng không có…. Được rồi, ngươi muốn biết thì ta sẽ nói.”
Toya nhanh chóng nói ra những gì hắn biết, việc của Maya và Browny là một chuyện tình rất bình thường, quen biết trong một lần vũ hội, sau đó yêu nhau, cuối cùng sau khi tốt nghiệp thì lấy nhau. Đáng tiếc, duyên trời ngang trái, mười năm sau Maya qua đời bỏ lại bốn đứa con thơ.
Liễu Bích không thu hoạch được gì cũng đành phải đặt đầu xuống ngủ.
Bất quá, dù nghĩ như thế nào thì những lời hôm nay Dyland nói với Liễu Bích cũng có một loại ý tứ nào đó. Trực giác nói cho Liễu Bích biết, Dyland nhất định còn biết cái gì đó, hơn nữa mẫu thân của Mercury – Maya nhất định còn có một loại quá khứ không muốn cho người khác biết.
Ba ngày huấn luyện chết đói cuối cùng cũng qua đi, mọi người ngay cả khí lực nói chuyện cũng đều không có. Mới sáng sớm Hắc Ám Ma Đầu Odlins đã hô: “Đám đệ tử tân binh, các ngươi có thể ăn cơm.”
Một số giáo công mang súp và bánh mỳ đi đến, đồng thời có rất nhiều thùng nặng. Odlins cười lên kỳ lạ: “Nếu các ngươi muốn ăn thì lên núi cho ta. Rắm xú tân đệ tử, bây giờ các ngươi sáu người kết thành một tổ, tự tìm người mà lập tổ, sau đó mỗi tổ khiêng một cái thùng lêи đỉиɦ núi đổi lấy thức ăn. Nhưng ta phải nhắc các ngươi, chỉ có ba trăm nhóm đầu tiên đến đích mới có thức ăn, những kẻ chậm chân nhịn đói tiếp một ngày, sau đó lại làm như trên nhưng cũng chỉ có một trăm đội đầu tiên!”
Hắn nhìn lêи đỉиɦ núi, cười quái dị nói: “Tại quá trình leo núi, ngoài việc không cho phép sử dụng đấu khí, ta còn đặt thêm một quy định, hắc hắc, thật thú vị!”
Chú thích: *: Theo Châu Âu Kim chính là Gió – Air , chứ không phải Kim là Sắt , ta cũng hết hồn.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Không
- Liễu Bích Là Ta! Chính Ta!
- Quyển 2 - Chương 16: Con đường Đấu Pháp