Lúc này Liễu Bích đã trở lại bên trong khoang thuyền, chúng đệ tử bên trong, kể cả Toya và Carlos đều nhìn nàng với ánh mắt rất ám muội.
Tin tức luôn lan truyền rất nhanh, Shin công tử với danh hiệu Sồi Chín vì sưu tập tình báo nên thường xuyên "tiếp xúc" với nhiều nhân vật nam có nữ có nổi lên cái tên Da^ʍ tặc lão sư. Đến giờ này, danh tiếng đó đã lan truyền đến toàn bộ đệ tử ở bên trong thuyền. Nguyên nhân ư, Toya vì muốn lấy lòng các nữ học sinh mà mở mồm phun ra, đúng là cái miệng hờ ô hô hồ đồ!
Bởi vậy, bây giờ chúng đệ tử không hề nghi ngờ hai người này ngay lần gặp mặt đầu tiên đã chọn phòng ngủ có cái gì không ổn mà ngược lại, bọn họ quan tâm xem Liễu Bích và Shin giáo thụ đã cùng nhau phát sinh chuyện gì?
Nghênh đón những ánh mắt quái dị của các học sinh, kể cả ánh mắt của các nam học sinh, Liễu Bích thản nhiên tìm chỗ ngồi xuống.
Cự thuyền nhổ neo khởi hành, tiến đến Huyền Vũ Đảo ở phương Nam.
Trên đường đi cũng có không ít vị lãnh đạo sư phụ của học viện tìm đến Liễu Bích hỏi chuyện, đều là hỏi cái vị cường đại đấu thần kia làm thế nào để cải tạo thiên tư của nàng. Liễu Bích khoa chân múa tay, rốt cục cũng ứng phó được. Cuối cùng, từ cự thuyền của học viện phản hồi một chút tin tức đến phố cảng Dan, dựa theo hình dáng mà Liễu Bích đã tả để tìm kiếm cái vị đấu thần không tồn tại kia. Mặt khác còn có một đội khoái thuyền ly khai khỏi đại đội đi về Huyền Vũ Đảo trước, để bẩm báo với Severos đang bế quan chữa thương.
Huyền Vũ Đảo có hình mai rùa, ở ngay phần đuôi rùa đó là một vùng nước sâu. Sau một ngày một đêm lênh đênh trên biển, cự thuyền chậm rãi đi vào trong cảng.
Liễu Bích đi tới đầu thuyền cảm thụ kiến trúc dày đặc của hòn đảo này, trong lòng thầm kinh ngạc về kích thước quá lớn của học viện Đấu Pháp.
Lúc này, ở tầng dưới cùng trong thuyền có mấy tên phục vụ đang mang hành lý của các đệ tử đi lên. Trong lúc đó có một người đi ra, chính là cái tên nô bộc mới mà lúc ở cảng Dan Liễu Bích có thu dụng, Băng tuyết tộc - Jame.
"Hoan hô, rốt cục cũng được giải thoát rồi!"
Jame lao ra bên ngoài, miệng nhanh chóng hít thở lấy mấy cái không khí trong lành, sau đó hướng về phía Liễu Bích, hô lớn: "Chủ nhân, mau tìm người giúp đỡ, Tio không xong rồi!"
Tio làm sao? Chết tiệt, sao không ai nói cho ta biết vậy?
Liễu Bích cả kinh, lập tức mang theo cả tá mấy người hộ vệ gia tộc tiến vào bên trong thuyền: "Jame, rốt cuộc là làm sao vậy?"
"Thưa chủ nhân, Tio đáng thương say sóng, ói đầy cả tàu thuyền!"
Liễu Bích dở cười dở mếu, hung hăng trừng mắt nhìn Jame: "Hóa ra là say sóng, thế mà cứ loạn cả lên!"
Băng tuyết tộc ủy khuất nói: "Là... là lão.... Chủ nhân, người tự mình nhìn xem là biết liền."
Trong một gian cabin nhỏ hẹp của thuyền, đứa nhỏ Tio đáng thương nằm ngay trên sàn không ngừng rên hừ hừ. Trên mặt không còn một chút huyết sắc, hai mắt tiểu nhân gia mặc dù mở to nhưng hoàn toàn vô thần, chỉ chằm chằm nhìn lên trần. Lúc này tứ chi hung mãng của nàng giống như là bị nhão ra vậy, một chút khí lực cũng không có.
Trong phòng tràn ngập một mùi hôi thối, trên mặt đất toàn là thứ dơ bẩn bị ói ra. Liễu Bích vừa vào thì bị cái mùi đó sộc thẳng lên mũi.
Sao lại thảm hại như vậy nhỉ? Liễu Bích đi tới trước mặt Tio, vỗ vỗ vào khuôn mặt nàng cũng không thấy có phản ứng gì. Đứa nhỏ này đã thăng lên trời rồi sao.
"Chủ nhân, các tư tế trên thuyền cũng có nói, bọn họ chưa từng thấy qua kiểu say sóng nào lợi hại như vậy. Ôi, cái mũi đáng thương của ta!" Cái mũi của Băng tuyết tộc đôi khi cũng là một thứ thống khổ, nó quá mẫn tiệp, đối với các chất thải cảm thụ cũng hơn thường nhân rất nhiều.
Liễu Bích gọi người mang Tio ra ngoài, rồi trách Jame: "Vì sao không nói cho ta biết sớm?"
Jame sửng sốt, vị chủ nhân của mình cũng hơi có chút cổ quái, chẳng lẽ một tên nô ɭệ say sóng cũng phải báo cáo ả à?
Ôi hiểu rồi, Tio mặc dù là nô ɭệ nhưng là nô ɭệ nữ sủng của chủ nhân, vì vậy chính mình từ nay về sau cũng sẽ cùng ả mà hảo hảo làm bằng hữu.
Nghĩ vậy, Jame cười nói: "Hỡi chủ nhân nhân từ, bác ái, ngài đối với người hầu rất từ bi làm cho ta thật cảm động. Nhưng mà Băng tuyết tộc nghe nói ngài và các học sinh đang tham gia trắc thí của học viện, lại còn nói chuyện với các vị sư phụ nữa, cho nên ta không dám quấy rầy ngài, đành tự mình mang vị tiên sinh Tio cường tráng này tìm tư tế. Ôi, ta nhất định là sai rồi, thỉnh ngài trừng phạt ta đi!"
"Câm miệng đi, giúp ta đưa Tio xuống thuyền!" Liễu Bích trừng mắt nhìn Jame.
Xuống thuyền đi lên phía trên, Tio đáng thương cuối cùng cũng đỡ hơn một chút.
Tuy miệng tiểu nha đầu vẫn phát ra một ít từ ngữ hàm hồ, nhưng Liễu Bích cũng đã yên tâm hơn. Không thể tưởng được nha đầu này cường tráng vô cùng, chỉ tay không là có thể đánh bại đấu sĩ cấp thấp thế mà lại bị say sóng.
"Đại ca, ngươi đi trước giúp ta nói một tiếng với các giáo thụ, ta ở lại giúp Tio một chút!"
Liễu Bích đưa hết báo cáo gì đó cho Toya, sau đó đặt Tio xuống một chỗ bằng phẳng rồi cùng Jame giúp nha đầu này xoa bụng.
"Uy, con nhóc này khỏe như gấu vậy mà sao lại như vậy nhỉ? Có phải là sắp chết không?"
Có người đi tới, Liễu Bích đang cúi đầu nhìn Tio nên không thấy được người vừa nói, nhưng nghe nàng nói rất khó chịu, cái gì mà "sắp chết"? Ngươi không biết nói gì tốt hơn à?
Nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua thì thấy một mụ trung niên đang say, khá cao, đang mặc một bộ đồ chính là y phục của thuỷ thủ căn tin. Mái tóc trên đầu lão bà màu đỏ nhạt hơi bồng bồng, trong tay đang cầm một chai rượu đất thông thường, nhìn qua giống như một lão quét dọn trên thuyền.
"Bằng hữu của ta chỉ bị say sóng thôi!"
"Say sóng ư? Không phải chứ? Ta còn tưởng rằng nàng ta sắp chết cơ, định tới xem náo nhiệt một chút."
Tên thủy thủ say lắc lắc đầu đi đến bên người Tio, vỗ vỗ vào khuôn mặt nàng, nói: "Tiểu nữu, biết ta nói cái gì không?"
Ôi! Ôi! Tio hàm hồ lại phun ra mấy từ.
"Đúng là tên vô dụng!" Lão thủy thủ đột nhiên quăng rượu đi, hai tay mụ đặt ở vạt áo bả vai Tio, mạnh tay kéo lên.
"Này, ngươi làm gì đó?" Liễu Bích giật mình hỏi mụ: "Đây đâu phải là cách chữa trị say sóng!"
"Ta cũng có nói là trị liệu cho ả đâu." Mụ Thủy thủ gãi gãi đầu: "Ta xem ả không chết thì định giúp ả thôi, bằng không, ta xem náo nhiệt thế nào được?"
"Nguyên lai ngươi là định gϊếŧ người?"
Liễu Bích đột nhiên giận dữ, tay nắm lấy vạt áo của mụ thủy thủ mà mắng to. Ngay lúc này, đột nhiên trong mắt lão lóe lên sát ý.
Không đúng, nơi này là Học viện Đấu Pháp, tinh anh của tam đại lục đều tụ tập ở đây, nói nơi này ngọa hổ tàng long cũng không sai. Mụ già này thân phận không rõ cũng nên cẩn thận thì hơn.
"Làm gì? Còn định đánh ta sao?"
Mụ già ngáp một cái, tửu khí lên tận trời, chỉ vào Tio nói: "Tên nô ɭệ này của ngươi hả? Ta xem ả cũng khá tốt đấy, ngươi ra giá đi, ta mua!"
"Xin lỗi, không bán!"
"Không bán phải không?" Mụ già nhếch miệng cười, lộ ra một cái răng trắng hếu, "Thế thì .... ta cướp!"
Vừa nói mụ đã vác Tio lên trên vai rồi bỏ chạy. Người này thân thể mặc dù to lớn nhưng chưa thể gọi là cường hãng, thế mà mụ khiêng một ả nha đầu có huyết thống thú nhân chạy như bay.
Lúc này Tio vẫn còn di chứng của say sóng, vừa có chấn động, nhịn không được "ột ạt" một cái, một tảng lớn vật dơ bẩn rơi ngay trên cầu vai của mụ già.
"Bà nội ngựa ngươi, hôi quá!" Mụ già kêu to một tiếng đã thấy Liễu Bích từ đằng sau mụ đang đuổi theo. Mụ nhanh chóng chuyển thân, nhảy lên cao, đạp vào đầu vai Liễu Bích một cước, sau đó mượn lực thoát ra thật xa, trong chớp mắt đã biến mất trong đám người.
Liễu Bích sững sờ ở nguyên tại chỗ. Từ tốc độ của mụ lao công này lúc đào tẩu, chắc chắn mụ là cao thủ.
Nhưng mà mụ bắt một đứa nhỏ như Tio để làm gì nhỉ?
Tài, nhan sắc, tiền bạc, quyền lực, tất cả cái này Tio đều không có, vậy mụ bắt Tio đi để làm gì vậy ta?
Mụ ta điên à?! Hay mụ ta ... ?! Chắc không phải!
Trong lúc này, bên cạnh có mấy lão thủy thủ xem náo nhiệt cũng ha ha cười to.
"Hắc, các huynh đệ có thấy không? Cái mụ điên đó có món đồ chơi mới rồi, chúng ta có thể thanh tịnh vài ngày được rồi!"