Nghe thấy người hầu gọi, Liễu Bích vội vàng mặc quần áo, mở cửa bước ra ngoài.
Bên ngoài trừ người hầu ra, còn có một gia tướng, Liễu Bích đã thấy hắn trước đây, chính là thân tín bên cạnh thành chủ Zinne.
"Tướng quân, tình huống bên ngoài thế nào rồi?"
Gia tướng đáp: "Miện hạ Severos đang nói chuyện với đối thủ nhằm tranh thủ thời gian để người dân có thể trốn xuống hầm, nhưng sớm muộn gì bọn họ cũng đánh nhau. Thiếu chủ mau gói những thứ quan trọng lại, rồi theo ta xuống mật thất dưới đất ẩn núp, trên mặt đất không còn an toàn rồi."
"Trốn xuống lòng đất? Nếu như giống hai tháng trước đây, phát sinh động đất thì làm sao?"
"Không đâu. Thành chủ nói rồi, miện hạ Severos lần này sẽ tiến hành cuộc chiến trên không trung, như thế tổn thất sẽ giảm tới mức thấp nhất. Ai da, tiểu thư, ngài nhanh lên chút, chờ lúc bọn họ đánh nhau, chỉ cần rơi nhầm một cái hỏa cầu, thủy đạn gì đó, đều đập chết cả một đám người."
Liễu Bích vừa nghe đã cảm thấy có chút quái dị, đây là chiến tranh ở thế giới đấu thần, sao lại giống tập kích trên không ở kiếp trước thế? Lại còn phải xuống hầm ẩn nấp?
Nhưng sau đó nàng cũng hiểu ra, Severos dù thế nào cũng là phong hiệu pháp thần cấp mười, lão ta đến lúc liều cái mạng già, có khả năng trời long rất lở. Hơn nữa cái tay "ba phút kêu một lần" bên ngoài có thể huy động quái thú tập kích, dùng ngón chân nghĩ cũng biết hắn là một kẻ không dễ chơi.
Hai người này nếu đánh nhau, nhất định có thể gây ra khung cảnh loạn thạch rơi.
Nghĩ đến đây, Liễu Bích cũng không chần chừ, vội gọi Tio ở phòng bên gói ghém các thứ quan trọng, bao gồm cả thứ nàng vẫn cất kỹ trong một chiếc rương, Khai Ngưu thần phủ, hoa tai của "đấu thần lột da" cho cũng ở trong đó.
Tio một tay cầm rương, một tay cầm một giỏ thịt nướng bước ra, gia tướng không kể nghi lễ, một tay giữ tay Liễu Bích: "Tiểu thư, mau đi cùng ta."
"Chờ một chút!" Liễu Bích đột nhiên lo lắng, hét: "Đại ca ta đâu? Hắn vẫn chưa về."
"Thiếu gia Toya ẩn nấp ở hầm sau bức tượng cùng với nhiều người dân, chỗ đó đã có thánh khí hộ thân của thành chủ Zinne rồi, ngài yên tâm đi."
Liễu Bích thờ phào, yên tâm đi theo gia tướng tới sân sau phủ thành chủ. Nàng chỉ có bốn người thân, lão nương Miya, lão nô Tiaa, Tio, và đại ca Toya, bốn người này không thể xảy ra chuyện gì được.
Trên đường đi, chỉ thấy những người già, phụ nữ từng người từng người xuống hầm, còn tráng đinh trong phủ lại chạy ra ngoài, chẳng lẽ bọn họ định đi giúp đỡ thủ thành?
Gia tướng dẫn Liễu Bích tới một căn phòng sạch sẽ, cậy nền nhà lên, đưa nàng xuống một mật thất sâu tám mét.
Mật thất không lớn, chỉ có mười mấy mét vuông, ngay giữa bày một bộ bàn ghế, một cái giường, còn có một tủ đựng đồ ăn và đồ sinh hoạt hàng ngày.
Gia tướng an bài cho Liễu Bích xong, chỉ vào một chiếc khoá kim loại phát quang treo trên trần, nói: "Tiểu thư, phía trên này có hộ khí của miện hạ Severos, nó có thể bảo vệ ngài bình an."
Nói xong, gia tướng quay người leo cầu thang lên mặt đất.
"Này, ngươi không ở lại hả?" Liễu Bích gọi hắn.
"Tiểu thư, chủ tướng quân vây thành bị miện hạ Severos ngăn cản rồi, nhưng còn rất nhiều tri thù và mãng xà. Ta lần này quay về ngoại trừ đưa ngài xuống mật thất, còn phải triệu tập mọi người lên thành đối phó bọn quái thú."
Hóa ra hắn quay về tìm viện binh, xem ra áp lực bên ngoài thành rất lớn, không ngờ lại phải dùng thân binh của thành chủ.
Chờ chút, nếu như thân binh trong phủ thành chủ đều bị điều động đi hết, vậy những vệ binh canh giữ cặp song ma kia chẳng phải ít đi nhiều sao?
Trước tiên phải thử đã.
Nghĩ đến đây, Liễu Bích ra vẻ quan tâm, lo lắng hỏi: "Đúng rồi, tướng quân, mãng xà bên ngoài thành đến cứu ma chướng, ngài tuyệt đối nên nhắc nhở vệ binh canh ma chướng chú ý. Nói không chừng, bọn quái thú đấy lén lún xông vào cứu cặp song nhục kia."
Gia tướng cười cười, Liễu Bích nói tuy thừa, nhưng phát xuất từ lòng tốt, khiến hắn cũng thêm chút ấn tượng tốt.
"Tiểu thư yên tâm, thật ra, không có vệ binh canh ma chướng, bởi vì miện hạ Severos dùng thánh khí phong ấn cặp ma chướng đó rồi. Có thánh khí của miện hạ Severos, còn cần vệ binh sao? Trong thiên hạ hiện nay những người có thể cưỡиɠ ɠiαи phá giải phong ấn thánh khí cấp chín của miện hạ Severos dường như chưa có."
Nghe câu đó, Liễu Bích suýt nữa há hốc mồm.
Mẹ nó, hóa ra là bên cạnh bọn ma tộc đó chỉ có thánh khí, đến một tay vệ binh cũng không có, đáng cười bản thân còn không ngừng tính toán, làm sao lọt qua vệ binh để cứu chúng.
Đúng rồi, đây là đấu thần xã hội, một vị đấu thần cấp mười dùng thánh khí phong ấn, dù dưới trạng thái trọng thương cũng tốt hơn cả vạn vệ binh. Có cái đó, đúng là không cần vệ binh phòng vệ nữa.
Ai, vừa rồi đã nghe thấy Severos nói lão ta dùng thánh khí phong ấn ma chướng, tiếc là bản thân bị thoát thai hoán cốt mơ hồ cả đầu óc... đáng lẽ phải nghĩ ra điều đó sớm hơn.
Liễu Bích nhanh chóng rút ra bài học lần này.
Gia tướng thấy bộ dạng ảo não của Liễu Bích, lại tưởng nàng đề xuất một kiến nghị vô nghĩa, nên cảm thấy buồn. Liền an ủi: "Tiểu thư, đề nghị của ngài thực ra rất tốt, nhưng ngài quên mất một thứ mà mình không thạo - nếu muốn mở phong ấn thánh khí, so với bức thánh khí nhận chủ không dễ hơn gì mấy. Hiện tại đừng nói là đối thủ phát hiện vị trí của ma chướng, mà dù hắn phát hiện, trước tiên cũng phải đánh bại miện hạ Severos, nếu không, hắn không thể mở phong ấn, cứu được ma chướng."
"Vì thế, tiểu thư không cần phải lo có người cứu ma chướng trước khi đánh bại miện hạ Severos."
Gia tướng nói thêm vài câu, sau đó leo ra khỏi mật thất: "Thời gian khẩn cấp, tôi không nói nữa. Nếu như có thể sống sót trở về sẽ nói chuyện về phong ấn thánh khí với ngài, ừm, tuy hy vọng không lớn..."
"Xin thần Michael" Jeans ban phúc cho ngươi." Liễu Bích nhìn phía sau lưng hắn rồi nói lớn. Tên gia tướng này không tồi, bỏ qua yếu tố Bách Sắc Hoa, vì người này dù không chết trận, mình cũng nên cứu ma chướng kia, hóa giải can qua.
Hơn nữa hiện tại tất cả người trong thành, trừ binh sĩ đều xuống hầm ẩn nấp, đúng là trời ban cho cơ hội cứu người cực tốt.
Nhà tù thánh khí của Severos có thể phiền phức, nhưng Liễu Bích có biệt hiệu là gì?
Thượng Toả Chi Vương!
"Tiểu thư, ồn ào thế?" Tio vẫn còn mơ hồ không hiểu: "Có phải đánh nhau rồi không?"
"Không có gì, Tio, ngươi ngồi xuống đi. Nghe lời ta." Liễu Bích ra hiệu cho Tio ngồi, sau đó nói: "Bây giờ ta phải ra ngoài một chút, ngươi không được hỏi gì, nếu như lúc ta vắng mặt mà có người tới, ngươi bảo là ta quên không mang thư báo nhập học, đang đi lấy."
"Ồ, Tio biết rồi." Nàng ta ngồi tại góc tường, một tay ôm rương tay ôm thịt nướng không nói gì thêm.
Liễu Bích trầm ngâm nhìn cửa ra một lúc, đoán chừng tên gia tướng đó đã đi xa rồi, phủ thành chủ đã không còn ai trên mặt đất, nàng liền leo lên thang ra khỏi hầm mật.
Vừa ra, nhân lúc không người, Liễu Bích liền huy động toàn lực Hồng Cẩm Chướng, hết sức chạy về phía bức tượng trong phủ, ánh mắt nàng không ngừng liếc nhìn bầu trời, chỉ cần có dấu hiệu dị thường gì, hoặc xảy ra chiến đấu, nàng sẽ không do dự quay lại hầm, tốc độ hiện tại của nàng có thể làm việc này.
Rất may, công phu miệng lưỡi của Severos cũng lợi hại, vẫn đang cùng đối thủ câu giờ, cuộc chiến còn chưa bắt đầu.
Tới đình viện, nơi bức tượng Michael" Jeans vẫn chưa được mang đi cất, xem ra người trong phủ thành chủ thật quá hoảng loạn rồi.
Kiểm tra chắc chắn không có người xung quanh, Liễu Bích nép sau bức tường, nhìn bức tượng từ xa, triệu hồi ba đóa hoa, sau đó dùng nội lực ném một đoá Bạch Tường Vi xuống pho tượng.