Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Liễu Bích Là Ta! Chính Ta!

Quyển 1 - Chương 2: Gia tộc Michael" Jeans

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trước cửa lớn trang viên Michael" Jeans là một quảng trường rộng trăm mét vuông lát đá thạch anh xanh biếc, ngay giữa là một bức tượng anh hùng bị giáo xuyên qua ngực, tay vẫn cầm trường kiếm, đứng vững không ngã.

Đó là tổ tiên của gia tộc Michael" Jeans - chiến thần thánh huy Michael.

Lúc Liễu Bích bước tới gần bức tượng, nơi đó đang phát sinh một chuyện thú vị.

Một nữ nhân to lớn, y phục rách nát, lớp da trâu làm thành, tóc ngắn, tai nhọn, đang dùng thân thể như một con hổ của mình cản mười mấy hộ vệ gia tộc Michael" Jeans. Những võ sĩ này đều rất cường tráng còn trang bị vũ khí giáp trụ, nhưng người này chỉ đơn độc một mình mà đánh bọn họ toàn bộ ngã lăn ra đất, hai móng vuốt như giông tố cào vào những võ sĩ.

Người ấy một mặt đàn áp các võ sĩ, mặt kia mếu máo gào khóc: "Tiểu thư chết rồi, Tio làm sao đây?"

Đó là bằng hữu duy nhất của Mercury - Tio.

Nàng ta cùng tuổi với Liễu Bích, năm nay mười năm tuổi.

Hơn nữa đầu óc cũng có chút... không sáng sủa cho lắm.

Cách đó không xa, một lão nhân mặc tro bào nằm lăn ra đất. Lão có nét mặt hiền từ, khoảng bảy tám chục tuổi, tóc trên đầu bạc trắng, râu ria chỉnh tề dài đến ngực, đó là người đã chăm sóc Mercury mười mấy năm - lão Tiaa đây rồi.

Còn một lão nhân đang bị trói khụy gối xuống đất, khuôn mặt lạnh buốt nhơ nhẽn, nhìn chằm xuống đất, ánh mắt màu lục bảo, hiền từ khoảng tám chín chục tuổi, đang mặc một bạch bào kiểu nô tỳ, chính xác là lão nương Miya.

Lúc này ánh mắt lão nương Miya thẫn thờ, khuôn mặt không có chút cảm xúc nên đối với việc Tio "bạo hành" không nghe không hỏi.

Mercury chết xong thì lão đã trông thế này rồi.

Liễu Bích nhìn bọn họ trong lòng ấm lên sinh ra cảm giác thân thiết, nhưng nhìn thấy những võ sĩ bị đánh, trống ngực lại nhói nhói.

Đó là "Bách Hoa Sắc" đề tỉnh Liễu Bích, mau, mau cứu bọn họ, có việc tốt để làm rồi. Ngươi không phải muốn gần gũi suất ca sao? Hãy cứu bọn họ từ tay Tio đi!

Liễu Bích cười hắc hắc thầm nhủ may mắn, vừa chuyển sinh xong đã có việc thiện để làm rồi, cần phải biết cơ hội làm việc tốt không hề dễ gặp.

Nàng bước cao bước thấp chạy tới, hét oang lên: "Tio, dừng tay, ta còn chưa chết! Mau thả bọn họ!"

Tio ngạc nhiên, còn lão Tiaa đang nằm lăn liền đứng bật dậy, trông không hề giống lão già bảy tám mươi tuổi.

Còn Miya lão nương thì ánh mắt vô cảm liền xuất hiện tia xanh lục bích quay về hướng Liễu Bích: "Tiểu thư, tiểu thư chưa chết! Ha ha, tiểu thư chưa chết! Chiến thần phù hộ, trời không phụ ta!"

Tiaa ném văng gậy chống đang cầm nhảy nhanh như sóc về phía Liễu Bích, còn Miya thì đứng phắt dậy nhảy lò cò về phía nàng, không để hắn kịp phản ứng đã ôm ngay, nước mắt lão chảy ròng, Tiaa nói ngắt quãng: "Tiểu thư, con không chết đúng là tốt quá rồi, lão đang muốn đi cùng Tiểu thư đây!"

Liễu Bích bị lão ôm đến trong lòng tê tê, bất giác nước mắt cũng chảy theo.

Nhưng hiện tại không phải lúc nói chuyện tình cảm, nàng tiếp tục hét lớn: "Tio, mau bỏ bọn họ ra, ta ra lệnh cho ngươi đấy!"

"Ha ha, Tiểu thư chưa chết, ta nghe Tiểu thư."

Tio buông tha những võ sĩ đáng thương, chạy tới cởi trói cho Miya, bốn ngươi ôm nhau, nàng cũng khóc lớn: "Tiểu thư, bọn họ muốn đuổi ta đi, ta không muốn đi, bọn họ đánh ta, nhưng mà đánh không bằng ta."

Lúc này những võ sĩ bị đánh đứng lên, kinh ngạc nhìn Liễu Bích: "Trời ạ, Mercury còn chưa chết, mau đi bẩm báo công tước đại nhân."

Bọn họ vội chạy vào trong trang viên. Thật ra, vừa rồi lúc Liễu Bích chạy ra thì những người hầu thấy hắn đã đi bẩm báo rồi, hiện tại công tước Browny đã nhận được tin tức.

Ba người Liễu Bích ôm nhau, tám hàng nước mắt chảy không ngừng.

Con bà nó, làm sao ta lại khóc? Con nhóc thối Mercury, chẳng lẽ ngươi không để lại cho ta được cái gì tốt à? Cái loại này ta không cần!

Trong lòng Liễu Bích cực kỳ mâu thuẫn, cái cảm giác chưa từng trải nghiệm qua này... Ngay lúc đó, cảm giác tê tê trên ngực nàng đột ngột tụ lại một chỗ biến thành một cảm giác đau buốt vô cùng tựa như bị đốt, kim đâm lại hạt giống trên dưới bờ ngực nàng.

Bên trong trường y Liễu Bích, bông hoa đầu tiên trong bốn mươi hai bông trên ngực đang nở hoa, như có linh tính cánh hoa từ từ bung ra, càng nở càng đẹp, nó có cả lá và hình dạng.

Đến khi chỉ còn một chút là hoàn toàn nở rộ thì ngừng biến hóa.

Nàng vừa hoàn thành một lần tu luyện "Bách Sắc Hoa".

.......

Thứ nhất, phải hành thiện tích đức, tích lũy tiên khí nguyện lực để tu luyện.

Thứ hai, trước khi thần công đại thành không được gần gũi soái ca, chỉ nên nói chuyện thân mật với hũ ca thôi sao? Nếu dám gần gũi suất ca sẽ bị chuyển đổi giới tính và tịnh thân tại chỗ.

Đó là "Bách Sắc Hoa" thứ mà Liễu Bích vừa yêu vừa hận, còn hình xăm bốn mươi hai hạt hoa trên ngực nàng chính là tiến độ của Bách Hóa Hoa Sắc.

Kim Tệ tiên lão từng bảo, lúc bốn mươi hai hạt hoa toàn bộ nở hoa, Liễu Bích thần công đại thành thì có thể gần gũi suất ca, có thể bình bình an an làm vợ hiền rồi!

Kiếp trước Liễu Bích làm rất nhiều việc tốt, lại liều mạng khi thấy việc bất bình ra tay, thế mới khiến đóa hoa sen đầu tiên nở thành nụ hoa.

Vừa rồi đóa hoa sen đầu tiên dưới ngực Liễu Bích biến hóa, chính là phần thưởng do cứu những võ sĩ dưới chân Tio. Hiện tại, khoảng cách đóa hoa đầu tiên nở hoa chỉ còn có một chút.

Tu luyện Bách Sắc Hoa này chỉ đơn giản như vậy, làm việc tốt - hạt hoa nở.

Còn những thứ khác cần Liễu Bích từ từ tìm hiểu, dù sao hiện tại nàng vẫn chưa cảm thấy Bách Hóa Hoa cho cái năng lực kỳ dị gì.

Liễu Bích bị lão Tiaa, lão nương Miya và Tio làm cho nước mắt chảy không ngừng, chính đang nỗ lực kháng cự thứ gọi là thân tình này, thì trong trang viên Michael" Jeans một đoàn người bước ra.

Trong đó một người trung niên thân mặc lễ phục công tước màu đỏ phẳng nếp, trước ngực cài đầy huân chương, mỗi bên trái phải một thiếu niên, thiếu nữ đi theo, ở giữa còn có một thiếu niên. Bốn người dung mạo khá giống nhau đều cao to uy vũ, thân thể hùng tráng, bọn họ đều tóc hồng, thiếu nữ tóc hồng lại càng uy vũ hơn thông minh hơn nhưng xem ra lại còn rất nhỏ.

Đó là phụ thân của Mercury - Browny, cùng hai vị huynh trưởng - Toya và Carlos, tiểu muội xinh đẹp Rena.

Lúc bọn họ tới trước mặt Liễu Bích, phụ tử bốn người thì bốn người đều tóc hồng khiến mái tóc vàng của Liễu Bích đặc biệt bắt mắt.

"Hay quá rồi, muội muội, ngươi còn chưa chết!" Đại ca Toya nước mắt ngắn dài lao tới cầm tay nàng.

Liễu Bích nhìn thấy Toya hoan hỉ trong lòng cũng vui theo, nhưng lúc nàng nhìn phụ thân Browny, nhị ca Carlos và tứ muội Rena thì vui mừng lập tức biến thành kinh hãi, ủy khuất, còn có phần bất cam.

Ký ức của Mercury đề tỉnh Liễu Bích, từ khi mẫu thân nàng chết đi mười mấy năm nay, hai người phụ tử chỉ gặp mặt có mấy chục lần, hơn nữa mỗi lần gặp Browny đều lạnh lùng, đối với đứa con này không hỏi không quản.

Nhị ca Carlos càng hay bắt nạt nàng, không có chút thân thiết hòa thuận của huynh trưởng, còn tứ muội thì cũng không thèm nhìn đến nàng.

Làm sao lại như vậy? Liễu Bích nghi hoặc trong lòng, chẳng lẽ vì trước đây Mercury là một ả ngốc nên phụ thân, nhị ca và tứ muội mới không đối tốt với nàng?

Không sai, trong ký ức, gia tộc Michael" Jeans là số một số hai ở đế quốc P"Linding, phụ thân Browny có quyền có thế, nhưng chỉ vì có một đứa con ngốc nên thường bị các quý tộc khác chê cười, trong tầng lớp quý tộc không còn mặt mũi.

Nhất định là thế.

Tưởng đến đây Liễu Bích cười cười. Từ nay về sau Mercury không còn là sự nhục nhã của gia tộc Michael" Jeans nữa, để sau này được sống những ngày của tam tiểu thư, trước tiên cho Browny một điều mừng.

"Phụ thân, con còn chưa chết." Liễu Bích tươi cười nhìn Browny, chờ đợi "phụ thân" của kiếp này vui mừng.

Nhưng Browny khiến Liễu Bích thất vọng, hắn lạnh lùng nhìn đứa con gái thứ ba, nói chậm rãi: "Ừ, biết rồi!"

Lúc đó nhị ca Carlos lạnh giọng: "Ngươi làm sao lại sống rồi? Không biết rằng phụ thân đã đưa tin ngươi chết thông báo cho tất cả quý tộc à? Đen đủi, lại còn phải đính chính tin tức. Sợ là hôm sau tất cả quý tộc đều nói gia tộc Michael" Jeans không ngờ một người sống hay chết cũng không biết."

Nghe ý tứ câu nói này dường như Liễu Bích không sống lại thì tốt hơn.

Tứ muội khinh khỉnh, một tiểu cô nương bảy tám tuổi đang uy dũng chống eo nhìn xéo Liễu Bích.

"Carlos, tam muội sống lại được là chuyện mừng, bọn quý tộc đó mặc bọn chúng nói đi!" Toya tức giận nhìn nhị đệ.

"Hà, phụ thân, hai vị huynh trưởng, tiểu muội, ta không chỉ sống lại mà còn... hình như hiểu ra rất nhiều việc." Liễu Bích đẩy ba người đang ôm nàng ra, đối với phụ thân cong người, cười nói: "Trước đây con bị xưng là sự nhục nhã của gia tộc Michael" Jeans, làm mất mặt gia tộc, nhưng từ bây giờ sẽ không như thế."

Mọi người đều ngạc nhiên, Mercury sống lại sao lại không giống với trước nữa?
« Chương TrướcChương Tiếp »