Quyển 1 - Từ thiện Thiên Sứ
Ánh mặt trời sáng sớm ngạo nghễ phát ra những tia sáng dịu mát, xuyên qua song sắt cửa sổ, chiếu vào một thánh hoa tháp trong trang viên Michael" Jeans.
Trong tháp, Liễu Bích nằm trên một chiếc giường đơn được phủ bởi tấm thảm nhung nâu bò, nhìn chằm chằm lên mái vòm gương sáng phía trên phòng ngủ, ánh sáng chiếu thẳng vào mắt nàng, nhưng nàng không hề có ý nghĩ chuyển động con ngươi để né tránh.
"Ai đang ở trước mặt ta nhỉ?" Ý nghĩ này khi được thấy qua tấm kính trắng thủy tinh sáu mảnh ghép xung quanh mái vòm bằng gương.
Tóc dài màu vàng, đôi mắt to màu xanh da trời, chiều cao khoảng mét bảy. Mặc dù thân thể có chút gầy gò, yếu nhược, nhưng nước da nàng lại rất tốt, trắng hồng, tưởng như dùng lực ấn có thể vắt ra sữa, nước da thế này đủ để những cô nương khác ghen tỵ.
Nhưng đối với tướng mạo hiện tại của mình Liễu Bích cảm thấy phiền não vô cùng, nàng ngây người nhìn bản thân phản xạ trên thủy tinh, thế nào cũng không dám tin, người thiếu nữ tóc vàng xinh đẹp này là nàng.
Hẳn lẽ ra phải là da vàng, tóc đen, mắt đen mới đúng.
Liễu Bích nằm trên giường, nhìn xuống bộ ngực của mình, phía dưới ngực của nàng có bốn mươi hai hình xăm nốt ruồi, bốn mươi hai hạt giống này có lớn có nhỏ, có dài có ngắn, nhưng kết hợp lại thành một trận đồ cửu cung, bên trong lại có từng quẻ của bát quái đồ màu sắc khác nhau, trong đó hạt đầu tiên trong Nhất cung trên quẻ càn, đã thành nụ, còn bốn mươi mốt hạt còn lại vẫn như mụn nhọt.
"Nhìn như bị hủi, hay tàn nhàn dưới vùng ngực thế này... quả thực ..." Nhìn hình xăm, khuôn mặt vô cảm của Liễu Bích nở ra một nụ cười khổ: "Bách Sắc Hoa cũng theo tới rồi..."
Trong não nàng có hai ký ức kết hợp làm một, một cái cho nàng biết, nàng là Liễu Bích, đồ đệ của Kim Thiền Đạo trưởng, sư muội của Lý Na Tra. Lão sư phụ thần kinh ép nàng học một bộ công pháp dùng việc tốt để luyện, hơn nữa trước khi thần công đại thành không được gần soái ca, kết quả hại nàng liều mạng làm việc tốt, trong một lần thấy bất bình xuất thủ để rồi hy sinh lẫm liệt.
Ký ức kia lại cho nàng biết, nàng là Mercury"Ariel Michael" Jeans. Con gái thứ ba của công tước Browny"Antoni Michael" Jeans ở P"Linding đế quốc.
Ký ức của Liễu Bích rất rõ ràng, còn ký ức của Mercury thì hỗn loạn vô cùng, cái gì mà ngôn ngữ thông dụng trên đại lục Rusiten, pháp khí, ma khí, lực ma thánh khí toàn những từ ngữ cổ quái như một lò quay heo cứ lẫn lộn, hỗn loạn.
Cố gắng kiểm tra những ký ức trong đầu, quá khứ của Mercury như một con ngựa hoang đứt cương chạy vào đầu, Liễu Bích cũng minh bạch được một số việc.
Sau khi hy sinh cho lần bất bình trợ thủ đó, nàng đã được chuyển sinh, được nhập vào một người ở thế giới khác vừa chết xong, tên là Mercury một thiếu nữ quý tộc.
Ký ức của Mercury sở dĩ hỗn loạn là do trước đây nàng ta là một bệnh nữ. Từ đoạn ký ức bị người nhục mạ, trêu chọc, Liễu Bích khai thác những tin tức liên quan đến Mercury, mà hiện tại là hai biệt danh của nàng - Sự nhục nhã của gia tộc Michael" Jeans, bệnh nữ tam tiểu thư của gia tộc.
"Đầu heo thật! Đúng là thành một ả bệnh thật rồi. Lý cái rắm, sư muội ta coi thường ngươi!" Liễu Bích cay cú chửi, bật dậy khỏi giường, một mặt xem xét phòng ngủ của mình, một mặt tìm kiếm y phục.
Sự tình đã đến mức này, nàng còn làm được gì? Kiếp trước Liễu Bích là trẻ mồ côi, từ năm năm tuổi đã lang thang ăn xin móc túi, sau đó được người dẫn đi học móc túi, miễn cưỡng tự nuôi được bản thân, khổ thế nào cũng đã nếm qua, còn gì chưa gặp?
Hối hận, lo lắng, bất an, cái cảm giác khiến người ghét bỏ chỉ càng mang lại tương lai tối tăm, Liễu Bích rất hiểu đạo lý đó.
Dù sao bản thân cũng không có gì phải lo, vậy thì yên tâm làm một ả ngốc bệnh tật tam tiểu thư đi. Ít nhất nàng cũng không phải đối mặt với cảnh bị đói chết.
Nhưng bốn mươi hai hình xăm hạt giống không ngờ cũng xuất hiện trên người Mercury, vậy "Bách Sắc Hoa" chắc chắn vẫn còn phải tiếp tục tu luyện, nàng cũng phải tiếp tục làm việc tốt mới được gần suất ca.
Liễu Bích tới gần tủ quần áo cạnh giường, tủ khóa, ổ khóa như thời Châu Âu trung cổ thường thấy, chìa khóa còn treo ngay gần đấy.
Nhưng Liễu Bích không lấy chìa khóa, mà dùng bàn tay nhỏ nhắn sờ qua hai mẩu gỗ từ chân giường, chọc vào, "cạch" ổ khóa mở rồi!
Dùng chìa khóa mở thật là chẳng có kỹ thuật, kiếp trước Liễu Bích làm gì? nàng có biệt hiệu là "Thượng Tỏa chi Vương" (không khóa nào không mở được), kẻ trộm dám trộm đồ của thần tiên.
Dùng chìa khóa mở...
Liễu Bích coi thường cái kẻ đó!
Lúc mở khóa, Liễu Bích cảm giác hai bàn tay trắng mịn không hề run chút nào, động tác nhẹ nhàng chuẩn xác, so với kỹ thuật nàng khổ tu mười mấy năm kiếp trước không hề kém cạnh, nàng mừng rơn. Hắc! Hóa ra "Bách Sắc Hoa" mang theo tiến độ công pháp, và tất cả những kỹ năng, tri thức đồng thời chuyển sinh.
Thú vị rồi!
Chỉ cần một thân bản lĩnh trộm cắp vẫn còn, đi đến đâu cũng không lo bị chết đói. Đương nhiên, trước mắt nàng không dám trộm đồ của thần tiên, càng tránh xa lão thần tiên biếи ŧɦái thần kinh có vấn đề kia.
Y phục trong tủ đa phần là trang phục quý tộc Châu Âu thời Trung Cổ, chính là chỗ phồng chỗ bó, phía dưới như quần tập dục thẩm mĩ, loại y phục này Liễu Bích không thích, mặc lên trông như hai que hương cắm vào cái bánh mì, khó coi vô cùng.
Ngó phải dòm trái, nàng tìm thấy một bộ trường bào trắng mặc lên người, lại ngước nhìn thủy tinh trên đầu, đây đích thị một tiểu tiểu thư quý tộc hào hoa, chỉ tiếc một cái là vẻ hơi nhuốm bệnh.
Hài lòng với thân thể dễ nhìn của kiếp này, Liễu Bích mở cửa phòng bước ra ngoài, ký ức của Mercury cho nàng biết, tòa tháp này có ba tầng, nàng ở tầng cao nhất, hai tầng dưới là người hầu của nàng, lão nương Miya, lão Tiaa và nô ɭệ Tio.
Bước ra khỏi tháp, Liễu Bích giang hai tay hít một hơi không khí trên đại lục Rusiten, nhìn trang viên quý tộc Châu Âu Trung Cổ, cảm giác cũng không tồi.
Từ nay về sau, nàng không còn là một tên mồ côi trộm cắp để lấp đầy bao tử mà là một vị thiếu nữ tiểu thư của đế quốc công tước.
Ngay lúc đó, từ góc tường bước tới một nam nhân béo núc cắt ngang tâm trạng đang cao hứng của Liễu Bích, hắn thả rơi chậu nước đến "keng" một cái, kinh hô: "Michael thánh huy đấu thần trên cao, Mercury, ả ngốc ngươi còn chưa chết sao?"
Liễu Bích quay ngoắt đầu, nhìn chằm chằm tên béo dám chửi nàng "ả ngốc", chỉ thấy hắn mặc một bộ áo vải màu tro, trang phục người hầu, béo to đến mức bằng năm Liễu Bích, cái bụng to thế kia, đảm bảo hắn cúi đầu xuống không thể nhìn thấy chân.
Đây là một người hầu? Người hầu cũng dám chửi tiểu thư? Con bà nó! Trước đây Mercury ngốc đến mức chẳng còn danh dự rồi sao?
Cơn giận của Liễu Bích bốc lên, những người quen với nàng kiếp trước có hận, có sợ, nhưng chưa có kẻ nào dám chửi nàng, bởi vì những người chửi nàng đều phải trả giá rất nghiêm trọng.
Tên béo vẫn còn tiếp tục than thở: "Trời ạ, sự nhục nhã của gia tộc Michael" Jeans vẫn còn sống sót. Sau này bạn bè gặp ta, lại chê cười ta là người hầu của một ả ngốc..."
Hắn nhìn ánh mắt như dã thú ăn thịt người của Liễu Bích, tim đập thình thịch, không hiểu sao lại cảm thấy sợ sệt.
Sao lại thế này? nàng ta chẳng qua là một ả ngốc, cả công tước đại nhân cũng không lo đến ả, sợ cái gì?
Tên béo gia tăng dũng cảm, hắng giọng nói: "Mercury, nếu ngươi không chết thì mau cút về tháp nhanh, không được ra ngoài..."
Bốp!
Mercury bước tới trước, tát một cái vào mặt hắn.
"Ngươi còn dám đánh ta?"
Bốp! Lại thêm một cái tát.
Tên béo đưa bàn tay lên thủ thế, Mercury bước tới thêm một bước, chân chưa chạm đất, tay đã vung ngang đẩy hắn lăn ra đất, sau đó dẫm lên mặt hắn.
Lúc này từ ký ức Mercury hiện ra một câu nói, Liễu Bích dùng ngôn ngữ thông dụng trên đại lục Rusiten lạnh lùng nói: "Còn dám đánh ta à, thưa mỡ hảo hán, chẳng lẽ ngươi còn không biết, đánh một vị hậu duệ của chiến thần đã được phong hiệu, sẽ bị đưa lên giàn hỏa thiêu đấy!"
Liễu Bích nhìn hắn, lắc lắc đầu: "Xem ra ta nên đưa ngươi lên giàn hỏa thiêu, theo luật pháp của giáo hoàng, ta có quyền làm thế. À không, ta mang ngươi đến khu chợ phía tây thành, trên người ngươi nhiều mỡ thế này, dùng củi đốt bán cũng được không ít tiền."
Vừa nói, nàng tăng thêm lực chân, dẫm lên tên hầu đáng ghét.
Tên béo lạ lùng nhìn nàng, cái đau rát trên má không bằng sự kinh ngạc trong lòng, trời ạ, Mercury sau một phen bệnh nặng, lại như biến thành người khác, ả... ả lúc nào nói năng lợi hại thế này?
Lúc Liễu Bích gia tăng lực, hắn cảm giác má như bị xéo nát, cuối cùng cũng cảm thấy sợ hãi, run giọng nói: "Con... tiểu thư à, xin tha cho ta, ta..."
"Hôm nay ngươi nhục mạ ta, chuyện này ta sẽ nhớ!" Liễu Bích ngắt lời hắn, hỏi: "Lão Tiaa, Miya lão nương, Tio và đại ca ta ở đâu?"
Bốn người đó có ấn tượng cực kỳ sâu sắc trong ký ức của Mercury, cũng là những người đối xử với nàng tốt nhất.
"Toya" Steve thiếu gia bị công tước đại nhân giữ trong giáo đường Michael, lão Tiaa, lão nương Miya và Tio, bọn họ... bọn họ vừa bị đuổi đi."
"Lão Tiaa, lão nương Miya và Tio bị đuổi rồi à? Chó! Thằng nào đã làm?" Liễu Bích cảm thấy tức giận, cực kỳ tức giận, nàng kế thừa tất cả mọi thứ của Mercury, tất nhiên cũng kế thừa tình cảm của nàng.
Hiện tại ba người bị đuổi đi, một người là người hầu đã chăm sóc nàng mười mấy năm như thân mẫu như vi sư, không hiềm nàng là một ả ngốc lại càng thương nàng hơn,một người là lão đầu chăm lo cho nàng ta từng chút, còn người kia là bằng hữu duy nhất của nàng, làm sao Liễu Bích không phẫn nộ được?
"Bọn họ đi lúc nào?"
"Vừa khi tế tự xác nhận tiểu thư tử vong xong, hiện tại chắc họ đã đến cửa rồi. Tiểu thư, xin cô tha cho ta, ta xin chuộc tội bằng bất cứ giá nào."
"Chờ ta về giải quyết ngươi!"
Liễu Bích bỏ qua tên béo, vội vàng chạy ra cửa lớn trang viên Michael" Jeans, nàng không kịp xem xét xung quanh, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, nàng không thể mất ba người thân cận nhất.