Chuyện liên quan đến sản nghiệp Liễu Bích nói thì hay lắm, nhưng đến khi động thủ thì hai mắt nàng tối sầm lại, không biết phải làm thế nào.
Dù sao kiếp trước nàng cũng chỉ là một tên ăn trộm chứ đã học qua kinh doanh bao giờ đâu. Cũng còn may, sản nghiệp của gia tộc St. Michael vốn rất nhiều, lại có rất nhiều nhân tài kinh doanh. Thêm vào đó Toya dựa vào thân phận là trưởng tử tìm cho Liễu Bích mấy thương nhân có kinh nghiệm phong phú, thay nàng lo các phương hướng chuẩn bị.
Còn làm cái gì, Liễu Bích đối với tình hình kinh tế của đại lục không biết chút gì, cho nên dù không nhúng tay làm chưởng quỹ thì các việc còn lại cũng đều giao các con lái khác làm. Dù sao sản nghiệp này cũng lấy danh nghĩa của bệ hạ Cou-Navy, lại có cổ phần của thủ tướng đế quốc trong đó, cho dù có người muốn mưu lợi cũng tuyệt đối không dám làm liều.
Cũng vì lý do đó, chính phủ St. Lubin đối với sản nghiệp của Liễu Bích đương nhiên phải trải thảm, cấp đất, miễn thuế, và quan trọng là đè bẹp đối thủ.... Trong vòng sáu ngày ngắn ngủi, quỹ từ thiện của Liễu Bích đã được khai trương.
Thần lịch, ngày 06 tháng 10 năm 1217, tại phía nam thành St. Lubin.
Rất nhiều ăn xin dân nghèo, có khi là người già tụ tập tại quảng trường, ước chừng khoảng chục nghìn người, người nào cũng mặt vàng xỉn, quần áo lam lũ. Lúc này, tất cả ánh mắt đều hướng vào trung tâm quảng trường nơi Liễu Bích đang đứng trên cao, bên cạnh nàng có rất nhiều bánh trắng.
(Bánh mì trắng của Châu Âu... hơi cứng có nhiều ruột hơn bánh mì sài gòn )
"Xin chào mọi người. Ta là nữ huân tước Mercury." Liễu Bích đứng trên cao, hai tay giơ lên, chào đón đám bình dân.
"Tinh khiết, mỹ đức, dung hạnh, cao quý!" Mọi người hô hét từng từ ca ngợi nàng.
Liễu Bích nhìn xuống dưới cười cười. Nàng chuyển thế cũng được hơn một tháng rồi, trong một tháng này nàng liều mạng làm việc thiện, giúp đỡ được bao kẻ nghèo khổ thành Nam. Đồng thời, Bách Sắc Hoa cũng tiến triển cực tốt, duy có điểm này là Liễu Bích không ngờ tới.
Nàng tuyên thệ, làm việc tốt chẳng qua chỉ để cặρ √υ" nở hoa!
(may là các chị em gái nên ghi cũng đỡ đỡ ngại ... )
"Các vị huynh đệ tỷ muội, hương thân lão ấu thân ái, ta chỉ là một người bình thường không thể đương nổi cái danh hiệu "sự tinh khiết thành St. Lubin" đâu. Hôm nay ta chỉ trợ giúp mọi người có được cuộc sống tốt hơn, quần áo để mặc và bánh trắng để ăn thôi." Liễu Bích đã sớm thấy mọi người nhìn chằm chằm vào bánh mì (bánh mì đi cho dễ ghi =.= ) mà chảy cả nước miếng nên vội nói ngắn gọn.
"Không cần nhiều lời nữa, ta tin tưởng rằng, trăm lời nói nhảm cũng không bằng được ổ bánh mì nóng hổi đằng sau."
Mọi người cùng cười rộ, "sự tinh khiết thành St. Lubin", "sự tinh diệu thành St. Lubin" quả nhiên thú vị. Nói một cách thành thực, trong giới quý tộc thành St. Lubin chỉ có Mercury là hiểu được những người nghèo cần gì.
Nếu như nàng mà làm thủ tướng, ngày tháng có khi sẽ tốt hơn nhiều.
Đương nhiên, ý nghĩ này thật hoang đường, dân nghèo nghĩ xong cũng quên luôn.
Liễu Bích giơ một lá cờ lớn màu hồng phấn, một mặt có thêu hai chiếc lá đặt chéo nhau thành hình chữ X, haichiếc lá liễu màu xanh lục nhạt, mặt kia có danh tự của Cou-Navy - vua của đế quốc P"Linding.
"Mọi người xin nhìn rõ, sau này chỉ cần nhìn thấy cửa hàng nào có ký hiệu này là mọi người bao gồm người già, trẻ con, người tàn tật có thể vào bên trong ăn đến no thì thôi, mùa đông còn có thể có áo ấm. Ngoài ra những người khỏe mạnh có thể có cơ hội xin việc kiếm tiền. Nhưng mà, ta cũng chỉ có một vài cửa hàng thôi, cho nên mỗi ngày chỉ có thể phát vài bộ áo ấm, chăn nệm và bánh mì. Nhưng sau này, chỉ cần các người làm chăm chỉ chịu khó, thì số lượng cửa hàng sẽ càng lúc càng nhiều, ngày càng nhiều người được giúp đỡ hơn. Cho nên mọi người phải cùng nhau tương trợ, cùng cố gắng giúp thêm nhiều người nữa."
Liễu Bích nhổ cây cờ trên bàn ra, cười nói: "Tốt lắm, mọi người xếp hàng nhận bánh mì nhé."
"Nữ huân tước, Mercury! Mọi người đều ủng hộ người." Mọi người lớn tiếng ca ngợi Liễu Bích, đồng thời chuyền bánh mì cho nhau.
Tốc độ quá, ngực của Liễu Bích lúc này bắt đầu ngứa ngáy rồi. Bách Sắc Hoa Thần Công hình như đang nổi máu, điên cuồng phát triển, một luồng cảm giác nhồn nhột khiến Liễu Bích sướиɠ đến toàn thân phiêu dạt.
Ai, kiếp trước sao lại không nghĩ ra cách này. Chỉ dựa vào một người thì có thể làm bao nhiêu việc tốt? Cứ như hiện tại, mỗi lần giúp đỡ bảy tám ngàn người. Hơn nữa chỉ cần quỹ từ thiện còn tồn tại, như thế sẽ không ngừng giúp đỡ người nghèo, lúc đó chẳng phải nằm trên giường "ngàn hoa đua sắc" cũng tiến bộ sao?
Nàng đã nghĩ kỹ rồi, sản nghiệp này không cần kiếm tiền, chỉ cầu tu luyện Bách Sắc Hoa.
Cùng với số lượng người nghèo được giúp đỡ càng lúc càng nhiều, đóa hoa thứ hai trên ngực Liễu Bích nhanh chóng phát triển, cuối cùng thì cũng nở ra.
Trong đầu Liễu Bích vang lên một tiếng "ong" giống như bị chuỳ gõ vào. Lúc này nàng đã nhận ra đóa hoa thứ hai đã ra hoa, lòng nghĩ lại có chuyện tốt rồi.
Nhanh tìm chỗ để xem ngực!
Liễu Bích ra lệnh cho đám thương nhân quản lý, còn nàng thì cáo lỗi mọi người, nhảy xuống rồi tiến vào một cái ngõ nhỏ.
Cầu tiêu, nhà tắm ở đâu ta? Liễu Bích cuống quít tìm kiếm thì đột nhiên nàng nghe có người nói đằng sau: "Mercury, đã lâu không gặp nàng."
Liễu Bích quay đầu lại nhìn. Một vị công tử mặc quần dài màu tía lam vũ đứng đó, mái tóc dài ánh vàng, dung nhan tiêu sái, mắt nhìn cười cười, bộ dạng thật anh tuấn.
Là Alviss.
Liễu Bích sững sờ tại chỗ, tự nói, sao thằng nhải này cũng tới đây vậy?
"Ta vừa rồi thấy rất nhiều người ca ngợi nàng, nàng đã giúp rất nhiều người." Alviss hổ thẹn nói. Hắn trong lòng rất thẹn. Thân là một quý tộc, lại là con trai thủ tướng, lại không ra gì, tới gặp tiểu thư nhà người ta nói chuyện. Nếu chuyện này lộ ra ngoài, đúng là ngượng chết.
Ngày đó Mercury cứu em gái ta, ngay cả tên cũng không hỏi, thực sự rất ra dáng quý tộc, so với những kẻ vừa thấy hắn và em gái hắn đã tròn mắt nhìn thì chính trực hơn nhiều.
Mới vừa rồi, rất nhiều người nhiệt tình ca ngợi nàng như vậy, e rằng kể cả ông nội mình cũng không có uy lực như thế.
Một người tốt như vậy, sao không thể tu luyện đấu khí nhỉ? Nghe nói gia gia cũng làm gì nàng rồi. Ôi, nếu nàng có thể trở thành pháp thần thì ông nội gia gia chắc cũng không...
Nhìn Alviss lúc này đang nghĩ ngợi linh tinh, Liễu Bích nóng nảy hỏi ngay: "Này! Có chuyện gì không đấy?"
Alviss cúi đầu, đúng rồi, chính mình cũng không có sự tình quan trọng gì, chỉ là mình muốn thấy nàng thôi.
"Ta, ta muốn..."
Nàng chần chờ một lúc khá lâu cũng không tìm được cái cớ thích hợp nào. Liễu Bích lúc này không nhịn được, đã muốn rời đi. Alviss lo lắng, lập tức nói: "Ta, ta chỉ muốn gặp nàng một chút!"
Thằng nhải này đúng là để ý đến ta rồi sao? Trong lòng Liễu Bích cười khổ, âm thầm mắng Bách Sắc Hoa, ba chữ "Biếи ŧɦái Lão" cứ như đưa lưỡi lam kề trên cổ nàng mà rạch. Liễu Bích cắn răng nói: "Ngài, xin thủ lễ! Ta đã đáp ứng với thủ tướng Benedope là không gặp lại chàng rồi."
Alviss không cam lòng, ngửng đầu lên hỏi: "Vậy, lúc ở đêm yến tiệc hôm trước, sao nàng lại cười với ta?"
"Ta cũng cười với Raven điện hạ nữa mà. Cái này chỉ là lễ phép, không có hàm ý gì đâu!"
Lúc Liễu Bích giải thích, nàng không chỉ cảm thấy ngực tê tê, hơn nữa đầu não như đang phê phê, cứ như thuốc lắc hồi tiền kiếp, không chịu nổi.
Không thể dây dưa thêm với tên nhải này nữa, Liễu Bích nghiêm mặt lạnh lùng nói: "Alviss thiếu gia, ta có chuyện quan trọng phải đi trước."
Nói xong, nàng lập tức chuồn ngay.
"Ta khiến nàng ghét đến thế cơ à?" Con ngõ nhỏ heo hút chỉ còn một mình Alviss với tâm trạng bi thương.