Quyển 3 - Chương 18: Thụ Trang cầm

Mới sáng sớm bên bờ Hắc Bạch Pha đã vang lên một chuỗi tiếng đàn thụ tương cầm du dương, thanh khiết, uyển chuyển giống như tiếng chim hoàng oanh, lại nhẹ nhàng thuần khiết như chim Yến. Nhất thời làm cho ưu ưu thần trí, thần trí nhất thời sáng láng, không khỏi lưu thần lắng nghe.

“Rầm!”. Mộc côn trong tay Sophie rơi trên mặt đất, hắn nghiêng tai lắng nghe tiếng đàn, vẻ mặt thoáng vui thoáng buồn, biến hóa không ngừng.

Liễu Bích đang ở bên bờ tử vong cũng chợt tỉnh, nhìn Sophie tựa hồ bình thường hơn một chút nàng mới lau mồ hôi lạnh trên trán, thu hồi khí tức từ thủy tinh che chắn cho Tio về.

“Đây là gì? Dễ nghe thật!”

Tio hài tử ngốc này cũng không tự chủ theo tiếng đàn bước tới, xem hình dáng nàng ta hình như muốn tại chỗ nhảy một đoạn vũ đạo của thú nhân, mà cảm giác của Liễu Bích càng kì quái. Từ khi hạt giống thứ sáu nở ra, đầu óc nàng sinh ra một cảm giác huyền diệu tựa hồ như có liên hệ với nàng từ lâu rồi. Dựa vào cảm giác huyền diệu trong đầu Liễu Bích giật mình hiểu được ý tứ trong tiếng đàn – an tĩnh, có thể đây là một bản nhạc hòa bình, cái gọi là chém gϊếŧ chết chóc đều biến hết thảy.

Tìm kiếm nơi phát ra cầm âm, Liễu Bích lại cả kinh, nguyên lai tiếng đàn này vờn quanh tai nàng từ bốn phương tám hướng mà đến, nhất thời cũng khiến người ta không phân biệt được nơi phát ra, tựa hồ xuất phát từ thiên thời, lại giống như từ dưới đất tới.

Đúng lúc này thì…

“Ô!”, Sophie ngửa mặt lên rời thở ra một hơi, đột nhiên nói: “Ngươi là ai? Tại sao ngươi lại biết thụ trang cầm này? Ny Tạp là gì của ngươi? "Hiệp định Fuxeluya" của ngươi có bảy, tám phần thần khí của nàng.”

Mụ ta đã khôi phục lại bình thường…

Nhưng mụ liên tiếp hỏi mấy vấn đề khiến cho Liễu Bích thầm kinh hãi không hiểu. Ny Tạp? Chẳng lẽ là quản lý viên của đồ thư quán kia, đồng thời là tỷ muội của Maya, Ny Tạp a di?

"Hiệp định Fuxeluya" trong miệng Sophie nhất định là tên nhạc khúc vừa rồi. Tiếng đàn này siêu phàm thoát tục, dư âm tán nhiễu, hơn nữa còn trợ giúp Sophie khôi phục thần trí. Sao lại thần kỳ như vậy? Nhưng, nó chỉ có bảy tám phần nội khí của Ny Tạp thôi…

Nếu bản nhạc này do Ny Tạp thân thủ đạn tấu thì là cảnh giới gì đây?

Sophie đợi không được câu trả lời, mụ ta ‘hừ” một tiếng.

Vốn tiếng đàn đã dần dần yếu nhược chợt đột biến, nhất thời lại có khoác trương một đợt khí âm, tỏa ra rất cao, giống như một sát trận Tu La Giới, huyết khí kinh thiên.

Tiếp theo, tiếng đàn biến mất, cũng không thể tìm ra.

“Biết rồi!” Sophie hình như đối với tiếng đàn đáp lại, mụ lắc lắc đầu, nhặt mộc côn trên mặt đất rồi nhìn thoáng qua Tio, nói: “Theo ta trở về.”

Cùng ngươi trở về? Liễu Bích khẩn trương, lần này là may mắn, nếu Sophie lại nổi điên thì sao? Tio đứa nhỏ ngốc này còn có thể bảo trụ mạng nhỏ để ăn vυ" trâu sao?

“Sophie tiên sinh, ta đề nghị Tio ở lại chỗ ta…”

“Ngươi nói cái gì?” Sophie nhíu mày.

“Ta không có việc gì.”

Tio rất sợ hãi, nàng nắm chặt tay Liễu Bích không chịu bước đi. Liễu Bích thầm nghĩ, ngươi bây giờ không có việc gì sao? Vậy còn lúc vừa rồi? Cho dù ngươi là đệ nhất cao thủ trên Huyền vũ Đảo, cũng có thể là đệ nhất cao thủ trong lòng người, nhưng muội muội của lão nương tuyệt không thể ở bên một kẻ tùy thời có thể nổi điên đả thương người bên cạnh.

Liễu Bích dùng thân thể che trước Tio: “Không, ta là chủ nhân của Tio, ta nghĩ…..”

“Thúi! Thúi quá! Ngươi tránh ra..”

Sophie cũng không nói nhảm, đột nhiên thân hình mụ nhanh như điện, vọt đến sau Liễu Bích nắm được Tio, kéo nàng bay đi.

“Yên tâm, lúc này Tio không chết được!”

Từ lời nói rõ ràng của Sophie mà đánh giá, mụ đích xác đã khôi phục thần trí, nhưng Liễu Bích sao có thể hoàn toàn yên tâm? Sao dám yên tâm. Nhưng nàng căn bản không ngăn được Sophie.

Để cho Tio ở bên người điên thật quá nguy hiểm, cần nhanh nghĩ biện pháp….

Được rồi, Ny Tạp a di! Còn có tiếng đàn từ đâu mà tới? Liễu Bích cố nhìn hai bên, các đệ tử ở túc xá phụ cận đã bị kinh động đang nhìn ra ngoài, một số người sợ liên lụy lập tức đóng cửa sổ, mà hai môn thần trước cửa nhà mình, trướng bồng của Robin và Hoen trống rỗng, hai kẻ cổ quái này căn bản là không có mặt.

Mang theo vô tận nghi hoặc Liễu Bích về tới túc xá, nàng chuẩn bị trước tiên đuổi Mari đi, sau đó đi tìm Ny Tạp a di.

Đại sảnh trống rỗng, Liễu Bích hô: “Không có việc gì, đều ra đi!”

James ôm bối bối từ trên lầu đi xuống, mà Mari không có trên lầu hai, ả đang trốn sau màn cách lắng nghe.

“Ai, chuyện đã giải quyết rồi, Mari, ngươi tới cùng là xảy ra chuyện gì?”

Trong lòng Liễu Bích có việc, ngữ khí cũng dồn dập hơn một chút.

Mari không dám ngồi xuống, nói: “Ta, ta đánh bạc thua họ!”

Ả cúi đầu, không muốn giải thích.

Nguyên lai lần trước Unicorn cùng Marvel đấu xí ngầu bên trong đổ tràng của bọn họ, người bên ngoài cũng đổ, bọn họ đổ ai sẽ thắng. Mari cùng đại đa số đấu thần trên đảo đều giống nhau, biết Marvel có xưng hào đổ vương tam lục địa cả đời chưa từng bị bại qua, dĩ nhiên hắn tất thắng không thể nghi ngờ, các học sinh đều mua Marvel thắng…

Kết quả thì Marvel bại, Mari cùng các học sinh thua tiền. Tiếp đó, Liễu Bích, một người chưa nghe danh bao giờ xuất tràng đổ đấu với Unicorn, thấy Unicorn lợi hại nên Mari bồi theo… Bây giờ, ả rất là cơ cực, thắt lưng buộc bụng hơn nữa danh dự phá sản cùng quang đản ngay cả cơm đều không có mà ăn.

Mà sở dĩ nguyên nhân ả ngất, theo Mari "tự mình nói", cũng không phải là trách nhiệm của tiểu bối bối mà là ả nhiều ngày không có ăn no, lại bị các học sinh đánh bị chút thương tích, dù sao các học sinh cũng là đấu sĩ, cho nên chạy đến trước cửa túc xá Liễu Bích thì không thể cố nữa, ngã xuống.

“Ai, ai, đứa nào bảo là đổ thuật có thể vì tình người thua đổ, mà cứu giúp!”

Liễu Bích ra vẻ than dài, thầm nói. Việc thiện tuy nhỏ nhưng kiếp trước không phải có câu nói "Không có việc thiện nhỏ mà chỉ là không có lòng" sao.

“James, mang chậu nước cho Mari rửa mặt, sau đó đưa cho nàng một hoàng xu!”

“Không, ta sao có thể lấy tiền của ngài! Ta, ta thật sự không nên!” Mari cuống quít khoát tay.

Liễu Bích nắm tay ả, Mari né một chút nhưng vẫn bị bắt được.

“Ngươi đừng cự tuyệt, chẳng lẽ ngươi muốn học tập với cái bụng đói sao? Hơn nữa chuyện lần này… ngươi sẽ rất khó tìm việc. Ta tin tưởng ngươi sẽ sửa đổi, chúng ta đều là nữ nhân, ta rất tin tưởng ngươi!”

“Ta xin lỗi các học sinh, tổ trưởng thiện lương, cảm ơn ngươi!” Mari khϊếp hãi nói lời cảm ơn, dùng sức rút tay mình về.

Mời Mari ăn điểm tâm, Liễu Bích cùng ả rời khỏi. Mari muốn đi học, mà Liễu Bích lại đi tìm Ny Tạp.

Mari sửa sang sạch sẽ nhìn qua cũng tương đối vui vẻ, tóc ả bị bối nhi đốt bây giờ không thể làm gì hơn là để xõa tóc, nhưng vẫn còn tóc màu xanh đen đã xõa tận nửa mặt. Con mắt đen cùng vóc người gầy yếu, bộ dáng này dùng lời dễ nghe thì là một tiểu cô nương thuần nhu, nhút nhát, còn nói lời thật lòng là một cô nương lôi thôi.

Liễu Bích nhìn hình dáng ả thầm thấy buồn cười, vuốt tóc của ả: “Thật sự xin lỗi, khiến tóc ngươi phải…”

“Không, ta rất cảm tạ ngài, hình dáng của ta bây giờ cũng tốt hơn rồi!” Mari cố gắng gỡ tay Liễu Bích.

Tận xa…

Chờ hai người dần đi xa, Robin cùng lão thần côn (thầy bói) đang say bét nhè như một con quỷ ăn đêm từ ngoài trở về đi ngủ. Bọn họ dựa lưng vào nhau, trong miệng hừ hừ cười nhỏ.

“Lão bạc, chiêm tinh thuật của lão nhân gia ta thế nào? Ta tính hôm nay Sophie sẽ nổi điên cho nên mang ngươi tránh khỏi đây, miễn cho lúc mụ khùng nổi điên bức ngươi ra tay!”

Robin nhìn qua ngoại mạo chỉ tầm hai mươi mấy tuổi lắc đầu: “Cái gì cơ chứ, đừng có gọi là lão nhân gia, ngươi so với ta còn nhỏ hơn mấy tuổi đấy nha!”

Hoen không nói, Robin lại nói: “Được rồi, Mercury hẳn là sẽ lập tức nâng lên đấu sĩ hay thuật sĩ cấp ba, khi đó nàng nhất định sẽ lựa chọn xuất ngoại du lịch mà không phải ở lại học viện. Ngươi nói một câu chuẩn xác xem, đến lúc đó chúng ta có phải cùng nàng ta đi ra ngoài một chút không? Nếu có đi ra, ta nhất định phải lôi kéo mà đi theo.”

“Ta cũng muốn cùng ngươi đi, nhưng… Mercury phải đi du học dám chắc nàng sẽ dừng lại tại P’Lingding!” Hoen âu sầu vỗ vỗ cái đầu.

“Sao vậy? Ngươi còn không dám về P’Lingding sao? Đã bao nhiêu năm rồi. Ai, lão thầy bói… không, Hoen thần tướng tiên sinh!”

“Gọi ta là lão thầy bói đi, ta không thích cái tên "Hoen" này.” Hoen bĩu môi.

“Đừng nói chuyện du lịch nữa, trước tiên xem tiểu mỹ nhân của chúng ta sẽ làm gì sau ba tháng nữa trong thần quang tụ khí hội. Nếu nàng có thể tiếp tục cho chúng ta một chút kinh hãi, lão nhân gia ta sẽ cùng ngươi và nàng ra ngoài, quay về P’Lingding.

“Thần quang hội à!” Robin tựa thi nhân bình thường bắt đầu ngâm xướng.

Trở về Liễu Bích,…

Liễu Bích đi tới đồ thư quán, đồ thư quán bây giờ còn chưa có mở cấm lệnh, Ny Tạp cũng thanh nhàn, thư thả ngồi trong phòng quản lý đọc sách.

“Ny Tạp a di, ta đến thăm người đây!” Liễu Bích mang lễ vật đến, nói khách sáo vài câu sau đó nói ra nghi vấn của chính mình.

Ny Tạp sửng sốt, lập tức cười nói: “Hiệp định Fuxeluya nọ là một bài thụ cầm khúc mà ta nghĩ ra!”

Ny Tạp không có phủ nhận, điều này khiến Liễu Bích trong lòng vui vẻ, vội hỏi: “A di, thủ khúc này của người thật lợi hại, nó có thể trị liệu bệnh điên cho Sophie miện hạ.”

Ny Tạp lại lắc đầu, khiên tốn cười nói: “Cũng không phải khúc ca của ta lợi hại mà là khắc chế tốt nội thương của Sophie. Năm đó Sophie bị… xin lỗi, ta không tiện nhắc tới tư sự của người khác, bất quá "Hiệp định Fuxeluya" mặc dù có năng lực mê hoặc nhất định nhưng chống lại cao cấp đấu thần thì vô dụng, nó nhiều nhất chỉ có thể che giấu vị trí của người tấu trong lúc hỗn chiến, cho nên cũng không tính là cái gì tuyệt kĩ.”

Liễu Bích cũng không quá quan tâm Sophie tại sao lại thụ thương, dù sao việc này cũng không trực tiếp quan hệ tới nàng, nàng cười nói: “Vậy người đàn cầm nhất định là đệ tử của người, hắn bây giờ ở đâu? Ta muốn gặp hắn cảm tạ!”

Ny Tạp do dự một chút, cười nói: “Điều này ta cũng không thể nói cho ngươi, bởi vì thân phận của vị công tử nọ hết sức đặc thù. Có rất nhiều người muốn tiêu diệt hắn, vì vậy hắn nhờ ta giữ bí mật thân phận của gả. Xin lỗi ngươi!”

Hắn? Công tử? Nguyên lai một người đánh ra cầm khúc lại là nam nhân!

Liễu Bích cười nói: “Ta chính đang muốn hỏi người, a di ngài học thức uyên bác nhất định có thể cho ta một ý kiến tốt.”

“A, ý kiến của ta không tính là ý kiến hay, bất quá…”

Ny Tạp cười cười: “Độc môn chiến kĩ nhất định phải phối hợp cùng thánh khí mới có thể phát huy uy lực lớn nhất, ngươi chọn loại hình thánh khí gì chưa?”

“Còn chưa có, phòng đấu giá chỉ có thể mua được thánh khí cấp thấp, mà cao cấp thánh khí phù hợp với thủy hệ thuộc tính của ta lại chỉ có thể gặp mà không thể cầu, cho nên bây giờ ta vẫn tay không.”

Tuy nói như thế nhưng trong lòng Liễu Bích lại suy nghĩ: Tìm cái gì thánh khí a, chính mình trong tay còn có cửu cấp thánh khí Lưu Vân Liên Đóa của Severos, đến lúc đó chỉ cần thay đổi hình dạng của nó thì đó là thánh khí cao nhất tam đại lục.

Thêm nữa, cặp ngực nàng còn có hơn bốn mươi hạt đốm mầm hoa, sợ rằng binh khí pháp bảo của nàng nhiều hằng hà sa số.

Ny Tạp cũng không biết Liễu Bích đã có cửu cấp thánh khí cơ hồ đời này đều không cần dùng binh khí mà phát sầu, nàng suy nghĩ một hồi rồi nói: “Nếu ngươi còn không có thánh khí, trước hết hãy nói lĩnh ngộ của mình đối với thủy nguyên tố cho a di, hoặc giả định nguyên tố thực vật trong người ngươi hóa thành thực chiến a di giúp ngươi tham mưu.”

Chờ Liễu Bích nói qua giải thích của mình đối với hai nguyên tố, Ny Tạp cười nói: “Hiểu rồi, a di có thể cho ngươi một đề nghị, ngươi chọn loại hình thánh khí tốt nhất là dùng kính! Hơn nữa tốt nhất ngươi nên tìm một loại thánh khí cấp bậc không cao, như vậy ngươi có thể trước tiên dùng kính mà luyện chiến kỹ, ngày sau sẽ tìm thứ tốt hơn kiếm khí.”

“Kính? Gương?”

Liễu Bích suy nghĩ một chút. Bây giờ đã biết kim tiên phát đồ, trang quang phiêu dật, bạch y phiêu vân, trên tay là một lăng kính kiều diễm thì hình tượng dám chắc sẽ rất tuyệt, huống chi đây là ý kiến của chuyên gia.

“Tốt, ta mau tìm một thánh khí loại kính.”

Hai người hàn huyên vài câu, Liễu Bích liền đứng dậy cáo từ.

Tiễn Liễu Bích đi, Ny Tạp đột nhiên lấy ra bút vẽ, một mặt vẽ, một mặt lắc đầu tự nói: “Ngươi tại sao lại kêu ta nói dối Mercury? Với thiên tư cùng giải thích đối với thủy hệ của nàng thì thánh khí thích hợp với nàng là lọai gì cũng có thể dùng được. Ngươi tại sao nhất định muốn nàng dùng lăng kính?”

Thanh âm nàng nói truyền xuống đất, trong tay Ny Tạp cũng xuất hiện một họa quyển sống động như thật, đúng là bức họa Maya cùng Browny kết hôn. Mà cách vẽ trong họa bút của nàng, cũng chính là thánh đồ ở phụ cận không ngừng biến đổi.

Đột nhiên, trên vách tường sau lưng Ny Tạp vang lên một thanh âm lạnh như băng: "Ngươi không cần biết tại sao!”

“Redy, ngươi trở nên rất quái lạ! Ta cơ hồ không nhận ra ngươi!”

“Hừ, ngươi chỉ cần nhận ra Đao Da của ta!” Ny Tạp bình thản nở nụ cười, chậm rãi nói: “Dù sao ngươi đã phát hạ đấu thần huyết thệ thủ hộ Mercury nên không có khả năng hại hắn, vậy ta có thể làm gì thì đã làm. Bây giờ ngươi có chuyện gì cũng đều không quan hệ tới ta! Ngươi mau đi đi? Ta rất không thích hình dạng của ngươi bây giờ!”

Bác Bì cũng không có lập tức rời đi.

“Ngươi còn phải giúp ta một việc. Ba tháng sau, thần quang tụ khí hội…”

“Ta nói rồi, ta chỉ bình thản đọc sách vẽ tranh, bây giờ chuyện gì của ngươi đều không quan hệ tới ta!”

Ny Tạp chăm chú vào bức họa trước mặt, đột nhiên bất đắc dĩ lắc đầu: “Đi mau, đừng có cố. Thân thể của ngươi…”

“Thân thể của ta không cần ngươi quản, ba tháng sau ngươi phải giúp ta làm một việc quan trọng, trước khi…!”