Quyển 3 - Chương 10: Blackrose

‘Huyền vũ Đảo triệu phú’, năm chữ này lôi Liễu Bích từ trong trạng thái thất thần trở về thực tại.

Mới rồi toàn bộ chú ý của nàng đặt trên lắc ngầu, thật không có nghĩ tới tiền cược của Unicorn có bao nhiêu. Bất quá lại nghĩ, có thể cược cùng toàn bộ gia sản của Marvel, chắc phải hơn mấy trăm ngàn pha lê?

Dù sao Marvel cũng là lão đại của xã hội đen ngầm trên Huyền vũ Đảo, sản nghiệp khắp toàn đại lục đều có, có hơn mười vạn pha lê cũng là hợp tình hợp lý.

Trong lúc này, lão xúc xắc Robin đi lên, hai tay đặt lên đầu vai Liễu Bích, mừng rỡ thét lớn: “Mercury thân ái, ngươi chính là thần tượng của ta, một tay gϊếŧ chết cái lão già này! So với ngươi, Unicorn chỉ là tiểu học đồ…. Ai!”

Gary nắm lấy Robin hành hung hắn, một mặt đánh một mặt mắng: “Ngươi, tên ngu ngốc, ngươi biết cái gì. Unicorn tiên sinh là cao thủ đứng đầu trên đại lục, nếu không phải vậy thì cha ta làm sao mà thua trong tay hắn chứ. Hừ, không hiểu còn dám nói lung tung!”

“Ta không hiểu! Vậy ngươi hiểu không?” Robin cả gan hỏi lại.

“Ta…” Gary hướng ánh mắt Marvel hỏi lại.

Marvel giải thích: “Gary, nhớ kỹ một ván vừa rồi chứ! Unicorn không nói quy củ mà xuất ra trước một điểm khiến đối thủ mơ hồ sai lầm, để cho đối thủ tưởng hắn đổ tiểu. Cái này là tuyệt chiêu ‘Binh pháp’ đứng đầu trong đổ thuật!”

“Mà trên thực tế, hắn có thể bổ mỗi hạt xúc xắc thành sáu mảnh, lại cùng đè lên ở một chỗ chỉ lộ ra ‘một điểm’, hơn nữa ngoại trừ Mercury không ai có thể nghe được, đây là chỗ cao minh nhất của ngầu thuật. Là ta bình sanh lần đầu thấy! Càng đáng sợ hơn là, hắn quyết định đổ xúc xắc, trong thời gian ngắn ngủi xếp đặt bên trong một cuộc đánh cuộc hoàn mỹ như thế, thật sự là tổ hợp hoàn mỹ… Unicorn có thể thắng khắp đại lục cũng không phải nhờ vận khí a!”

Marvel đối với Liễu Bích gật đầu một chút: “Nhưng Mercury cuối cùng cũng thắng. Có thể dưới phấn mạt ẩn tàng toàn bộ sáu mươi ba điểm, loại đổ thuật này tuyệt đối là cực hạn rồi! Cũng rất hoàn mỹ, hết thảy chiêu thức hoa lệ trước thực lực tuyệt đối đều đáng cười. Căn bản là kỹ nghệ của thần.”

Được Marvel tán thưởng, Liễu Bích nở nụ cười, trong lòng nàng cũng nói thầm ‘Bằng vào chân bản lãnh, chính mình nhiều nhất cũng chỉ có thể tàng mười mấy điểm thôi, căn bản là không thắng được Unicorn. Nhưng nhờ sự hỗ trợ của bách sắc thần lực….’

Ách, trên thực tế còn là chưa làm được.

Đột nhiên, Liễu Bích phát hiện Gary hướng mình đi tới, hơn nữa ánh mắt không đúng, là ánh mắt sùng bái của đại thiếu gia với Thần mới được phát hiện ra.

Sợ đại thiếu gia thuận miệng nói ‘cưỡi ngựa một tháng’, thật sự không nên trêu. Liễu Bích bắt tay Marvel: “Còn chờ cái gì, mau đi xem đồ vật của Unicorn lưu lại.”

Một mặt nói chuyện, một mặt đi tới bên cửa sổ, nàng nhìn ra ngoài khơi thấy hai du thuyền. Một chiếc thuyền to lớn màu đen, một chiếc khác cao tới hai mươi thước, toàn thể màu trắng, trước sau chia làm ba phần đầu thân đuôi, chẳng biết dùng vật liệu gì tạo nên. Dưới ánh mặt trời nhìn qua sáng chói mắt, hai bên thuyền còn vẽ các họa đồ, một con hắc long màu vàng đen nhạt cấp cho con thuyền ưu nhã một phần uy vũ.

“Mụ mụ, con muốn, bối bối thích!” Tiểu nữu kia vừa nhìn du thuyền thì tâm tình đã không để ý đến cái khác, đôi tay nhỏ bé trong lòng Liễu Bích chỉ chỉ, thúc dục Liễu Bích ôm nó đến gần để xem.

Liễu Bích cũng bị du thuyền hấp dẫn, cười nói: “Marvel tiên sinh, hai con thuyền này…”

“Chúng đương nhiên đều là của ngươi!” Marvel cười.

Phát tài rồi! Trong lòng Liễu Bích thầm mừng rỡ. Không nói đến con thuyền màu trắng u tĩnh, chỉ cần con thuyền màu đen kia cũng giá trị không nhỏ, loại hình đại du thuyền này có thể hơn ba trăm ngàn pha lê cơ chứ. Hơn nữa khéo léo tinh xảo, từ kinh nghiệm kiếp trước mà đánh giá thì thuyền càng lớn – giá trị càng lớn, kiếp trước nàng thấy rất nhiều phú hào giàu có cũng mua mấy con tàu.

Nhìn hai con thuyền này rất có thể phải đến hơn sáu bảy trăm ngàn pha lê đỏ.

Marvel còn không có nói hết, hắn tiếp tục nói: “Du thuyền màu bạch ngân là của Unicorn ngồi, ngươi đừng xem nhẹ nó, khắp thiên hạ chỉ có một chiếc, cơ mật của nó chỉ có chủ nhân mới biết được. Mặt khác, một chiếc đã được cải tạo, đó là pháo đài trên biển cao nhất tam đại lục, phối hợp với lượng nhỏ hộ vệ hạm đủ để quét một hải vực lớn. Bất quá… giờ nó chỉ là thuyền hàng.”

“Thuyền hàng? Chẳng lẽ hóa vật trên thuyền mới là cái ta thắng được chứ không phải hai con thuyền này?”

Marvel hâm mộ gật đầu: “Ngươi xem, vạch nước của chiếc thuyền hàng màu đen kia, phía trên toàn bộ là pha lê tạo thành.”

“Trời ơi! Mercury muội muội thân yêu! Ta ca ngợi ngươi!” Robin chạy tới ôm Liễu Bích, hưng phấn lăng vài vòng: “Ta biết, với sự khảng khái của ngươi sẽ không đối xử tồi với Robin cùng Hoen hai vị lão ca ca. Tiểu muội muội, chúng ta phát tài rồi, chúng ta dùng yến để ăn, dùng vàng để xỉa răng…”

“Hắc, buông ta ra, ta còn ôm nữ nhi nữa!” Liễu Bích đẩy Robin ra.

Trong lòng có chút mờ mịt, nàng chết lặng. Nếu thật cho nàng một-hai vạn pha lê thì Liễu Bích có thể hưng phấn nhảy dựng lên, nhưng đột nhiên cho nàng cả một thuyền pha lê… Trong đầu nàng vốn không có khái niệm này, không nghĩ ra nhiều pha lê thế thì phải xài thế nào.

Nhìn vẻ hưng phấn của Robin, Liễu Bích mỉm cười: “Đúng vậy, ta rất khảng khái. Robin tiên sinh, ngươi nghĩ lại một chút, vẽ tình huống trường quán này lại được không? Nhất là Unicorn tiên sinh cùng người hầu của hắn, ta muốn đặc tả!”

“Tốt, tốt, ngươi chờ, ta nhất định dùng họa pháp đẹp nhất, nhanh nhất vẽ bọn họ!” Robin hưng phấn cực kỳ đi tìm họa bút.

“Nhớ kỹ, ta không muốn nghệ thuật nhanh cỡ nào, chỉ cần chân thật, chuẩn xác, hiểu không?” Ý tứ của Liễu Bích là muốn cho Hoán Cốt nhận mặt Unicorn.

Sau khi kết bạn với Marvel, Liễu Bích ôm nữ nhi đi lên con thuyền màu trắng. Vừa lên thuyền nàng liền ngửi thấy một mùi nhàn nhạt, không khỏi than: “Thật thơm, gỗ làm thuyền này nhất định không tầm thường, nhiều mộc hương như vậy giá trị không thấp a.”

“Nhưng đối với ngươi thì đó chỉ là một số nhỏ.” Marvel phân phó người hầu nhanh chóng lấy pha lê trên thuyền, lại nói: “Unicorn lần này mang theo năm trăm ngàn pha lê, còn có khế ước sản nghiệp tại toàn bộ đại lục, chí ít cũng hơn chín trăm ngàn pha lê!”

“Sao lại nhiều vậy?” Liễu Bích có chút không dám tin. Lúc trước bên trong nội khố của P’Linding đế quốc, trọng thần tài chính đại thần cũng chỉ có hơn một ngàn pha lê.

“Đích xác rất nhiều, bất quá lúc này đây Unicorn còn đang đi du ngoạn toàn đại lục, ước chiến tất cả ngầu thuật cao thủ khiến rất nhiều phú hào táng gia bại sản. Nhiều tài sản của nhiều phú hào hợp cùng một chỗ, còn có thể ít sao?”

Liễu Bích thầm gật đầu. Đích xác, một tài chính đại thần chỉ có một ngàn pha lê, Unicorn chỉ cần thắng một trăm người là đủ để kiếm được tài phú trước mắt.

Bất quá phẩm hạnh của Unicorn thật sự cao, một khoản lớn như vậy mà nói thua là thua, cũng không nhíu mày một chút.

Marvel cười nói: “Trước tiên ngươi nên cấp cho chiếc du thuyền này một cái tên, ngươi hoàn toàn không cần lo lắng Unicorn trả thù ngươi, ta có thể đảm bảo sản phẩm của hắn trong sạch!”

Liễu Bích đặt nữ nhi lên sàn thuyền để cho nàng tùy ý đi chơi, lại trầm ngâm nói: “Kêu PenelopeEros đi, nhi tử cùng con gái của ta ghép lại thành một âm tiết!”

“PenelopeEros, tên rất dễ nghe! Mercury, nhiều pha lê như vậy thì việc tàng trữ sẽ rất phiền toái. Nếu ngươi tin được ta, vậy để tại Rực kim hành đi, quản phí ta sẽ không lấy một đồng nào.”

Liễu Bích gật đầu. Marvel đi xuống thuyền: “Tốt, ngươi trước tiên xem thuyền của mình đi, ta đi giúp ngươi chuyển pha lê.”

Liễu Bích đứng trên thuyền hưng phấn nhìn nữ nhi đang xem xét xung quanh, đột nhiên nàng có một loại cảm giác mộng ảo, đây là tư vị của trăm ức phú hào sao? Rắm thối, đúng là có tư vị nha.

Đi tới ghế chủ tịch, ngồi trên ghế có phủ da thú màu trắng, nhìn qua cửa sổ thủy tinh xem cảnh sắc toàn thuyền, trong lòng Liễu Bích run lên. Có nhiều tiền như vậy thì nàng có thể chẩn tế càng nhiều tai dân, có thể trợ giúp vô số lão nhược phu phụ, còn có thể xây mấy trăm bệnh viện từ thiện, hằng hà trường học….

Số tiền này thực quá lớn, nếu để ủy thác người khác chẩn tế người nghèo dám chắc sẽ bị hối lộ lừa dân, gian thương. Nhưng chính mình bây giờ lại không có bản lãnh tụ tập số lượng lớn dân nghèo, tự mình cho tiền mỗi người.

Một người thật sự là thế đơn lực bạc, làm việc thiện đều không tiện lợi. Khó trách kiếp trước có một câu nói – “ Tiền tài của ngươi ra sao, cho thấy đời của ngươi từng làm bao nhiêu việc”

Chính mình bên người phải có chút thế lực, nếu không mang theo khoản tiền lớn như thế bên người thật không an toàn.

Ngẫm nghĩ, Liễu Bích đột nhiên bật cười, đã biết làm sao rồi. Một khoản lớn như thế thì phải làm sao, đầu tiên là nghĩ người cần trợ giúp ở đâu? Cái này vốn không phải là chuyện của một đạo chích.

Liễu Bích lại bắt đầu nghĩ tìm nữ nhi đang chơi đùa trên sàn, ôm lấy rồi kiss nó một cái: “Đi, bối bối, ngươi thích cái gì thì mua cái đó, mụ mụ có tiền rồi…”

Suốt một ngày mệt nhọc, ngày thứ hai ước định tham gia tửu yến mừng công của Marvel.

Liễu Bích lại trở lại túc xá của mình, tất cả hiện kim toàn bộ đều nhập vào kim hành của Marvel, mà khế ước sản nghiệp Liễu Bích cũng đưa cho kim hành, Liễu Bích không có hứng thú với sản nghiệp không ít tiền này. Tỷ như: Phương bắc VinquinX có nơi gọi là tuyết sơn băng địa, phương đông Tiêu thủ Đảo quanh năm tồn tại một biệt cư ấm áp, P’Linding đế quốc St.Lubin thành có mười vườn quả, Y tộc Homi quốc gia có mười quân đoàn hoả hệ pháp sư…

Lão xúc xắc Robin cười hì hì đi theo sau Liễu Bích không ngừng nịnh bợ nàng, Hoen chỉ yên lặng đi theo cũng không nói lời nào.

Tại cửa túc xá, Liễu Bích cầm bức họa của Robin sau đó nói với hai lão già này: “Hai vị, không cần nói nữa, chúng ta ai cũng không phải người hẹp hòi, các ngươi nếu cao hứng vậy cứ tiếp tục ở trướng bồng bên ngoài.”

“Hả, Mercury, ngươi nói không tiểu khí sao? Ngươi bây giờ là phú hào lớn nhất Huyền vũ Đảo, đại phú hào mà toàn đại lục đều biết. Sao có thể cho hai lão ca ca ở tại trướng bồng chứ?”

Lão Hoen cuống quít lắc đầu, phô bộ răng vàng nói: “Chẳng lẽ ngươi không muốn biết tin tức của hắc long thạch nọ sao? Ta nói cho ngươi biết tin tức về hắc long thạch phi thường thấy đó. Ta ở trong mật thất của Thư Viện thấy qua, chỉ có mấy người có thể xem tư liệu này, bản thân ngươi tuyệt đối tìm không ra!”

“Ny Tạp, người này ngươi biết không?”

Lão Hoen sửng sốt: “Biết, quản lý viên của Thư Viện, nha đầu nọ là mọt sách, nó xem nhiều sách còn hơn lão gia ta.”

“Đó là a di của ta, ta muốn biết và nàng đã nói cho ta biết. Cho nên các ngươi hãy tiếp tục ở chỗ này, các ngươi có thể tiếp tục nghĩ lý do gì đủ để đả động đến ta.” Liễu Bích chỉ trướng bồng, cười mị mị tiến vào túc xá.

“Đáng chết, lão Hoen, Mercury sao lại biết Ny Tạp? Chúng ta thảm rồi! Họa kỹ của nha đầu kia so với ta còn cao hơn!”

Hai tên cổ quái nhìn mặt nhau, chờ Liễu Bích đóng cửa lại Robin mới thấp giọng nói: “Ngươi nói xem, Mercury hiểu Ny Tạp có nhiều không nhỉ?”

“Cái này… hẳn là không nhiều lắm?”

Trong túc xá, James cùng Hoán Cốt đã tỉnh lại, bọn họ hai người ngồi đối diện nhau. Vẻ mặt James kinh hãi, Hoán Cốt thì hắng giọng.

“Ài, người hầu của ta, chủ nhân đã trở lại!” Liễu Bích đưa hài tử cho James: “Cảm giác ý niệm ràng buộc thế nào?”

James nhếch miệng cười to, tựa hồ như được mấy trăm hồng pha lê: “Quá mỹ diệu, bối bối tiểu thư tôn quý thật sự quá cảm động! Tiểu thư nhân từ cỡ nào!”

Băng tuyết Tộc bây giờ thật sự rất vui vẻ, hắn không để ý đến cái gì ý niệm ràng buộc mà ngược lại suy nghĩ, chủ nhân trước kia không tín nhiệm mình bởi vì danh xấu của Băng tuyết Tộc. Bây giờ mình có khế ước hạn chế tuyệt không có khả năng phản bội, vậy… chủ nhân nhất định càng coi trọng mình.

Hắn nhận lệnh của Liễu Bích hưng phấn ôm Penelope chơi đùa.

Hoán Cốt lại lạnh lùng nhìn thoáng qua Liễu Bích: “Tốt lắm, ngươi điên rồi!”

“Ta không có cách nào khác. Ta phải đảm bảo ngươi tuyệt đối trung phong!”

Liễu Bích ngồi trước mặt Hoán Cốt, hắn đưa bức họa mà Robin vẽ Unicorn cho Hoán Cốt: “Xem một chút, bọn họ có thể là Dã Tổ thánh đồ.”

Robin vì lấy lòng Liễu Bích nên đã vẽ lại rất nhiều bức họa, chẳng những là nhân vật bên trong đổ tràng, hơn nữa dưới sự yêu cầu của tiểu bối bối, hắn còn vẽ bức họa tiểu gia hỏa trên con thuyền PenelopeEros.

Hoán Cốt nhìn qua: “Những người này ta một người đều không nhận ra. Nhưng, con thuyền này ta nhìn rất quen mắt!”

Liễu Bích rùng mình, vội la lên: “Ngươi cẩn thận ngẫm lại, chuyện này rất trọng yếu, phi trường trọng yếu!”

Nói xong, Liễu Bích từ trong đống tranh lấy ra: “Ngươi xem, toàn cảnh con thuyền này.”

Hoán Cốt nhìn thoáng qua, đột nhiên hắn cầm bức họa con thuyền lên, cả kinh: “Blackrose! Mercury, à không, tiểu thư. Năm đó ngoại công ngươi chính là ngồi trên con thuyền này đi tới Địa Cung sơn, nhưng nó đã cùng ngoại công ngươi và tả trưởng lão biến mất.”