Ngày ấy năm ấy, em khóc anh cười, chúng ta cứ như vậy giữa cánh đồng hoang vắng ấy, 2 cảm xúc đối lập nhau nhưng cùng hòa làm một vì niềm vui đơn giản là ta có nhau.
Ngày này năm này, em cười nhưng dường như anh đang khóc? Vẫn là cánh đồng hoang vắng ấy, cảnh ở còn người đã đi xa, ta đã chẳng còn nhau nữa, anh đi rồi!
Em cười lớn, cố dùng hết tất cả chút sức lực em còn để cười, cố cười để che giấu đi sự nghiệt ngã của số phận, cười để đánh lừa bản thân rằng mình vẫn ổn, cười để cho anh thấy rằng không có anh em vẫn rất tốt, em cười vì nhiều thứ cảm xúc hỗn độn tạo nên một trái tim chai sạn, em cứ cười mãi như thế, cười cho đến khi bản thân kiệt sức mà đi tìm anh trong thế giới màu hồng nơi 2 ta vẫn mải mê kiếm tìm, em cười đến điên dại, cười mà 2 mắt lệ nhòa...