Chương 8

Còn chưa đi được bao xa, anh trai tôi đã đón tôi.

Trên cổ tay anh trai có một sợi dây đỏ.

Dây đỏ bốn phía đều là hắc khí, rất tà ác.

"Anh, sợi dây đỏ này là ai tặng anh vậy?"

Anh tôi ngượng ngùng cười, đưa tay đeo dây đỏ ra sau lưng.

“Chị dâu em đi chùa miếu cầu bình an phù cho anh.”

“Anh gọi sợi dây đỏ có tóc người c/h/ế/t là bùa bình an? Anh, tỉnh táo một chút đi, đầu óc anh bị yêu đương làm cho si dại rồi!”

Khó trách anh trai luôn thấy tôi chướng mắt lại đột nhiên dịu dàng, rõ ràng đã bị người khác thao túng.

Mắt âm dương chính là tốt ở điểm này. Tôi có thể nhìn xuyên thấu qua hiện tượng để thấy rõ bản chất. Tất cả những thứ thuộc về âm phủ, tôi liếc mắt một cái liền biết được lai lịch.

“Thôi mà, đi nhanh lên, chị dâu đang đợi em đấy.”

Anh trai thấy tôi không nói lời nào, lại đổi đề tài.

Đợi tôi đến? Còn không phải đợi tôi đến rồi g/i/ế/t tôi à?

Đi theo anh trai vào biệt thự: “Các lão tổ tông, mọi người cần ẩn hồn thật tốt.”

Vừa mới vào cửa tôi đã nhìn thấy chị dâu ngồi trên sô pha.

Chị dâu mặt hướng lên trời đã không còn vênh váo hung hăng như ở nhà cũ. Chị ta vừa thấy tôi đi vào thậm chí còn cười cười với tôi.

Nhưng nụ cười kia có chút làm người ta sợ hãi.

Giống như thợ săn chờ đợi con mồi.

Chị dâu ôm cái bụng còn chưa lộ vẻ, đứng dậy mỉa mai nói: “Cô đến rồi à?”

Anh trai vội vàng tiến lên đỡ lấy chị dâu: “Uyển Như không phải người ngoài, chắc không cần phải khách sáo đứng dậy chào hỏi đâu nhỉ?”

À, lúc này tôi đã không còn là người ngoài rồi sao?

Không sao cả, dù gì cũng chỉ một lần.

Giọng chị dâu nói chuyện cũng không nhỏ, xem ra tà tu kia, đang ở trong biệt thự này.

“Uyển Như, em một đường mệt mỏi tới đây, chắc chưa ăn sáng nhỉ. Để anh rót cho em ly sữa.” Anh trai cười híp mắt nói với tôi.

Tôi không từ chối, sữa thêm chút “gia vị” mà thôi, không uống là được.

Anh trai vừa đi, chị dâu lại khôi phục bộ dáng vẻ cao ngạo, không thèm giả vờ nữa.

“Thật ngu!”

Tôi sờ sờ vòng tay Phật châu đang nóng lên trên cổ tay.

“Vậy sao?”

“Tôi còn tưởng Trần gia nhà các người có thể làm gì đó với nhà tôi. Không nghĩ các người cũng chỉ có thế.”

Nên nói chị ta là ngu hay ngốc đây?

Lần trước ở từ đường náo loạn một trận, gia phả cũng không có tên, cũng không phải hậu bối của Trần gia, tất nhiên là tổ tông không thể dạy dỗ chị ta.

“Cũng không biết Trần gia các người thông đồng với Lưu gia lúc nào, lại để Lưu gia gây trở ngại cho chúng ta.”