Chương 6
– Anh… Anh tại sao lại làm như vậy?
Âm thanh chất vấn của y tràn ngập sự không tin tưởng, y hoàn toàn không thể biết Vũ Văn Liệt Tinh đang làm cái gì, nhưng mà hắn có chìa khóa phòng của y cũng không có chút kì quái nào.
Bởi vì ông chủ mới nói y làm thêm một chìa khóa đưa cho hắn để đề phòng những lúc cần kiểm tra điện nước mà y không có nhà. Mặc dù cũng thấy kì lạ nhưng Kí Thế Ưu cũng không để tâm nhiều, cho nên y làm thêm một chìa khóa gởi cho chủ nhà, bản thân mình là đàn ông, cũng chẳng xảy ra chuyện gì nguy hiểm.
Huống hồ y cũng gắn thêm chốt cửa bên trong, mỗi khi đi ngủ đều khóa lại, như vậy thì chủ nhà cũng không thể vào được, chỉ bất quá khi nãy vào nhà lại quên không cài chốt cửa.
Lời nói Vũ Văn Liệt Tinh tràn ngập ôn nhu, hắn chỉ biết bản thân mình tuyệt đối không thể cho phép Kí Thế Ưu rời xa hắn,
– Tất cả đồ đạc ở đây đều là do một tay tôi lựa cho em, ghế salon cũng là loại cao cấp nhất, giường chiếu cũng vậy, tôi không biết em thích trồng hoa, nếu không tôi sẽ cho mở rộng ban công đặt thêm ngoài đó một cái bàn, để em có thể ngồi ngắm hoa.
Kí Thế Ưu lùi nhanh ra đằng sau, càng nghe càng thấy quái dị.
– Anh… Anh tới cùng là muốn cái gì? Vũ Văn Liệt Tinh, tại sao lại làm như vậy.
Gian phòng đơn này, lúc trước là một phòng rất cũ, nhưng mà không gian rộng, tất cả sau khi tu sửa xong phòng khách có cảm giác thật trống trải, phòng ngủ cũng được thiết kế lại hướng ánh sáng rất tốt, Vũ Văn Nhóm Tinh đi vào phòng ngủ y, vuốt ve lên mặt giường hoa lệ.
– Tôi đã tưởng tượng rất nhiều lần em tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cuộn trong chăn bông này sẽ có cảm giác như thế nào.
Căn phòng sau khi hoàn thiện có đầy đủ tất cả mọi thứ, ngay cả thảm lót sàn cũng được thay mới, chủ nhà nói ban đầu em trai ông ta định ở đây, nhưng mà vì công việc nên không đến được, phòng thì cũng đã sửa rồi, không còn cách nào khác là tiếp tục để cho Kí Thế Ưu thuê, không ngờ tới tất cả đều là nói dối.
Chăn lụa diễm lệ, xúc cảm phi thường mềm mại cùng những bông hoa lớn nhỏ thêu bên trên, lúc đầu cứ tưởng rằng mình nhặt được đại tiện nghi, bây giờ nhớ lại tự nhiên không rét mà run.
Hắn thu thập tin tức về y, mua lại khu nhà y thuê, trở thành tổng giám đốc công ti y, thậm chí kiểm soát những việc diễn ra xung quanh của y.
– Anh rốt cuộc đang nghĩ gì, Vũ Văn Liệt Tinh?
Hai con ngươi sáng lạn của Vũ Văn Liệt Tinh bây giờ trở nên phi thường âm trầm, hình như tâm ý đang đấu tranh, có trăm ngàn lời giải thích quanh quẩn trong đầu hắn muốn nói cho y nghe, cuối cùng hắn quyết định không nói ra gì cả, chỉ ôn nhu xin lỗi.
– Tôi rất xin lỗi, Thế Ưu, ở đại học tôi không nên làm như vậy, tôi khi đó rất luống cuống, không biết phải làm như thế nào để xử lí mối quan hệ giữa tôi và em.
Kí Thế Ưu mặt đông cứng, sự thống khổ này lại cứa từng dao vào trái tim y, chỉ dùng một câu không biết phải xử lí như thế nào mối quan hệ giữa hai người liền có thể chấm dứt tất cả sao, nghe đến ngược lại càng làm cho sự lạnh lẽo trong lòng tăng lên, càng làm cho người ta có cảm giác được sự kiện hắc ám phát sinh khi đó đã ảnh hưởng sâu sắc đến người khác như thế nào, trong lòng Vũ Văn Liệt Tinh chỉ là bàng hoàng không biết phải có thái độ ứng biến như thế nào, vậy thì sự thống khổ của y là cái gì?
Y không trả lời, Vũ Văn Liệt Tinh tiến lên một bước, âm thanh cao cao lại trở nên nhu hòa phi thường mềm mại, thậm chí còn có chút hàm xúc cầu khẩn, vươn tay đến như muốn chạm vào cánh tay y.
– Đừng đi Canada, tôi muốn tôi lúc nào cũng có thể nhìn thấy em.
Kí Thế Ưu tránh đi cánh tay hắn, trái tim y lạnh đến cực điểm. Nếu như nói quan hệ của bọn họ chỉ là tình một đêm y hoàn toàn còn có thể chấp nhận, nhưng những lời hắn vừa nói nghe ra liền biết đó là lời nói dối, y quay lại cao giọng:
– Anh không cần nhìn thấy tôi, tôi chẳng là cái gì của anh cả, cho nên tôi không dính dáng gì với anh, bởi vậy anh căn bản không cần xử lí mối quan hệ giữa hai người chúng ta.
Sắc mặt Vũ Văn Liệt Tinh khẽ thay đổi, không nghĩ tới Kí Thế Ưu lại có thể nói những lời tuyệt tình như vậy, đó không phải là cá tính của Kí Thế Ưu, nhưng cũng thể hiện Kí Thế Ưu đã mất kiên nhẫn với hắn.
– Anh không phải nói tôi ra đứng đường tùy tiện tìm đàn ông khác sao? Anh không phải cho rằng tôi cùng Hồ ca, Ngụy Phách Uyển lên giường với nhau sao? Tôi trong mắt anh ti tiện như vậy, tôi không có ở trước mặt làm bẩn mắt anh, không phải là rất tốt sao?
Mỗi một câu hắn nói đều là gây sự, đúng là đã nổi giận cực điểm rồi. Kí Thế Ưu là người nhu nhược giờ lại giống như núi lửa phun trào, mỗi câu mỗi chữ đều làm cho Vũ Văn Liệt Tinh không cách nào trả lời được, thậm chí làm cho Vũ Văn Liệt Tinh bắt đầu bức rức bất an. Hắn không có cách nào nói ra sự thật, nhưng mà càng nói dối thì lại càng làm cho Kí Thế Ưu giận dữ.
– Loại chuyện như vậy mà anh cũng nói ra được! Nói anh không biết phải xứ lí mối quan hệ giữa hai người như thế nào cho nên mới phải làm tôi bị tổn thương, anh coi tôi là thằng ngu sao?
Mỗi câu nói y thốt ra lại tức giận mà áp sát lại gần Vũ Văn Liệt Tinh, Vũ Văn Liệt Tinh ngược lại phải lui từng bước. Giữa hai người bây giờ như có sự thay đổi, Vũ Văn Liệt Tinh luôn luôn kiêu ngạo bây giờ khí thế yếu ớt mà con người lương thiện Kí Thế Ưu giờ đây lại giống như siêu bão sắp bùng nổ tới nơi.
– Anh nghĩ rằng tôi là con nít mới ba tuổi hay sao mà dùng loại trả lời này lừa gạt tôi? Tất cả mọi chuyện anh đều nhằm vào tôi, người bình thường nếu ở vào lúc đó sẽ không làm như vậy, anh chính là nhằm vào tôi, chán ghét tôi, tôi thậm chí còn không hiểu tại sao anh lại thống hận tôi như vậy?
Khóe mắt mơ hồ muốn thoát ra hơi nước nóng rực, nhớ lại chuyện năm đó lại làm cho nội tâm y đau đớn nát tan, mà Vũ Văn Liệt Tinh còn dám làm những chuyện bại hoại như vậy đối phó y, y chịu đủ lắm rồi.
– Tôi chưa từng trêu chọc anh, cho dù toàn bộ mọi người không biết nhưng hai người chúng ta đều biết, anh là nữa ép nữa mang tôi đến khách sạn, cũng là anh trước cầu ái với tôi, hết thảy đều là anh chủ động. Hành vi phát sinh trên xe, cũng là anh bắt buộc tôi, tôi chỉ muốn xuống xe nhưng anh lại chất vấn chuyện tình cảm cá nhân của tôi, lại còn đòi kiểm tra thân thể tôi, hình như tôi với chẳng chẳng có quan hệ gì với nhau. Y hướng về Vũ Văn Liệt Tinh giận dữ đập bàn:
– Hai người chúng ta không có quan hệ gì, cho dù tôi có cùng Hồ ca hay Ngụy Phách Uyển lên giường, thậm chí có làʍ t̠ìиɦ cùng trăm ngàn thằng đàn ông khác ngoài đường cũng không phải là chuyện liên quan đến anh.
Trút hết giận dữ, thân thể y như bị rút cạn sức, thậm chí đầu óc có cảm giác mông lung, tất cả những thứ có trong dạy dày đều muốn trào ra khỏi yết hầu. Y trước giờ chưa từng lớn tiếng điên cuồng gào thét với người khác như vậy, nhưng mà sự buồn bực tắc trong ngực bấy lâu cũng tiêu hao đi hơn phân nữa, y cảm thấy tốt hơn nhiều lắm, từ thời đại học đến giờ chưa khi nào cảm thấy tốt như vậy.
Y bây giờ có thể thẳng đầu ưỡn ngực đối diện Vũ Văn Liệt Tinh, y rốt cuộc cũng đã có thể nói ra hết chất chứa trong lòng, tất cả hết thảy đều là lỗi của Vũ Văn Liệt Tinh, y không có gì sai, y duy nhất phạm phải sai lầm là yêu không đúng người mà thôi, còn lại y một điểm cũng không hề sai.
Sống lưng y thẳng tắp vững vàng như tòa thành, trong mắt tản mát ra thứ ánh sáng mà đã lâu lắm từ thời đại học cũng không thấy, bao phủ lên người làm cho hào khí của y càng trở nên mạnh mẽ, rất có sức thu hút, so với thời đại học còn muốn xinh đẹp hơn.
Cảm giác nao núng cùng nhu nhược của y biết mất, ngược lại cảm giác đắc ý đặc thù lại bắt đầu tăng lên, phi thường mạnh mẽ hữu lực, làm cho người nào nhìn thấy không thể rời mắt.
Vũ Văn Liệt Tinh đã phát hiện khí chất đặc biệt của y ngay từ đầu, Kí Thế Ưu tưởng rằng mình rất tầm thường, không được chào đón, y sai lần rồi. Thứ ánh sáng ấm áp nhưng cũng rất nhu hòa của y không dễ dàng bị phát hiện, nhưng nếu đã nhận ra thì liền biết Kí Thế Ưu chính là bảo vật vô giá, tựa như ánh trăng nhu hòa trên trời cao cao, nó không như mặt trời mang theo sức nóng điên cuồng cho người khác lập tức phát hiện sự tốt đẹp của nó. Một khi ngẩng đầu nhìn lên nguyệt quang sáng bạc sẽ lập tức bị thứ ánh sáng thần thánh ấy bao bọc, cho dù có dùng hết khí lực toàn thân để chống cự, cũng rất khó có thể giãy dụa, sau đó cũng sẽ không bao giờ có thể chế ngự được việc tiếp tục ngẩng đầu chiêm ngưỡng nguyệt quang ôn nhu ấy nữa. Thật chí không có cách nào kiềm chế mà yêu nó, cho nên từ xưa thi từ ca phú vịnh nguyệt có nhiều vô số, nhưng mà vịnh nhật thì chẳng bao nhiêu.
Ánh sáng mềm mại ôn hòa của hắn cho người ta dù nhìn đến trăm lần vẫn không biết chán, y sẽ không thiêu cháy ngươi, cũng không cự tuyệt ngươi, chỉ làm cho tâm trí ngươi trở nên bình an thần phục y, mãi mãi đắm chìm trong ánh sáng của y.
Cho nên hắn mới muốn loại bỏ thứ ánh sáng ấy trong người y, làm cho bất luận kẻ nào cũng không thể chiếm lấy được! Bởi vậy mới xếp đặt cho lời đồn lan truyền trong trường, hoặc là nói ra những lời hạ nhục y. Hắn đả thương thấu tận tâm can y, phá hủy hầu hết ánh sáng trên người y, nói hắn tư lợi không sai, nhưng hắn căn bản không thể chịu đựng được Kí Thế Ưu chấp nhận bất kì người đàn ông nào khác.
Nhưng mà hắn sai lầm rồi, cho dù ánh sáng của Kí Thế Ưu có yếu ớt đến mức nào, chỉ cần người nào có thời gian tiếp xúc với y thời gian dài vẫn sẽ bị y hấp dẫn như thường, này thì khách hàng chưa bao giờ kí hợp đồng, này thì khách hàng khó tính đến cực điểm, đám người đó trầm luân để bản thân rơi vào mị lực của y, lễ tình nhân gởi hoa hồng đến vờ như là trêu ghẹo, không bằng nói toẹt ra khách hàng đó đặc biệt có cảm tình với Kí Thế Ưu.
Ngay cả Hồ Xương Hùng, Ngụy Phách Uyển, toàn bộ đều vì khí chất trên người mà yêu thích y.
Càng huống chi y bây giờ như bước ra khỏi mây mù, ánh sáng trên người càng trở nên mãnh liệt, Vũ Văn Liệt Tinh siết chặt tay, y nếu đến Canada rất nhanh sẽ gặp gỡ được những người đàn ông ưu tú, người đó nhất định sẽ yêu y đến tận xương tủy, vừa nghĩ đến việc y ở trong vòng tay người đàn ông khác, ngọn lửa đố kỉ liền bốc lên thật cao trong lòng hắn.
– Không nên tức giận, Thế Ưu, chúng ta bình tĩnh nói chuyện. Lời nói hắn nói ra càng lúc càng ôn nhu, ý định trấn an, hắn không thể để cho y đi Canada, tuyệt đối không cho.
Kí Thế Ưu chỉ ra cửa, y đã không còn cách nào khác, trên ngực vẫn còn phập phồng, nhưng y đã bình tĩnh hơn nhiều:
– Không còn gì để nói nữa, anh đi ra ngoài.
– Thế Ưu…
– Anh không đi, tôi đi!
Kí Thế Ưu không muốn tiếp tục nói nhảm với hắn, Vũ Văn Liệt Tinh cầm cánh tay y, bị y dùng lực thoát ra, y đi đến cửa phòng muốn bỏ ra ngoài. Vũ Văn Liệt Tinh bị dồn vào đường cùng, hắn mới rít lên những lời thật sự
– Em muốn tôi nói thật sao? Được, tôi nói, tôi nhằm vào em không sai, tôi thật cao hứng khi thấy những tên học chung trở thành một đám ngu ngốc, chỉ cần đưa ra vài lời nói dối hạ đẳng, vài câu đả thương đã có thể khiến cho em chuyển trường. Nghĩ đến em ban đầu ngây thơ dễ dàng lừa gạt như vậy, thật sự rất hợp lòng hợp ý tôi.
Kí Thế Ưu lửa giận bốc lên tận đầu, chính là những lời này của hắn, làm cho y dừng bước, quay đầu lại nhìn Vũ Văn Liệt Tinh.
Vũ Văn Liệt Tinh khoanh tay trước ngực, trên mặt hiện ra ý cười ti tiện, cái này mới chân chính là Vũ Văn Liệt Tinh, hắn nói ra những bí sử thời đại học.
– Tôi nói với Lâm Vi Như, nếu như muốn tiếp tục gặp tôi thì phải cùng tôi hãm hại em, cô ta đầu tiên cũng không tình nguyện, nhưng mà tất cả mọi người đều nghĩ rằng tôi nhất định sẽ là bạn trai của cô ta, cô ta là kẻ tự cao như vậy, nếu như tôi đối với cô ta một chút cũng không hứng thú, vậy chẳng phải cô ta sẽ rất mất thể diện sao? Vì vậy cô ta cũng phải đồng ý thôi.
Kí Thế Ưu cả người phát run, từ trong miệng phun ra được lời khó nghe nhất mà y có thể nói:
– Anh là đồ cặn bã.
Vũ Văn Liệt Tinh nhún nhún vai.
– Em muốn mắng tôi cái gì cũng chả sao, bởi vì những chuyện này cũng chẳng thể đối chứng. Lâm Vi Như có thể thẳng thắn thừa nhận cô ta từng hãm hại em sao? Cô ta cho dù ngu tới mức nào cũng không dám nói ra, một khi thừa nhận mọi người liền biết cô ta cho dù xinh đẹp đến mức nào nhưng cũng chỉ là một mĩ nhân độc như rắn rết, cô ta chỉ có thể câm miệng thôi.
– Anh, anh còn nói như vậy được nữa sao! Giận đến thật sực không biết phải nói như thế nào mới tốt, Kí Thế Ưu đầu lưỡi sớm cứng đờ.
Vũ Văn Liệt Tinh cười càng âm hiểm nói:
– Đối với tôi mà nói một chút cũng chẳng sao cả, nhưng mà em càng ngày càng tự khép kín, càng không muốn giao tiếp với người khác, điều đó làm cho tôi rất rất vui vẻ, mỗi lần tôi nghe thấy người khác nói em có bao nhiêu lặng lẽ, bao nhiêu quái dị, cùng một chỗ với em chẳng có lấy một giây thoải mái, em không biết lòng tôi khi đó có bao nhiêu là cao hứng đâu.
… Như vậy căn bản sẽ không có bất kì kẻ nào phát hiện ra sự tốt đẹp của Kí Thế Ưu.
Những lời này được nói ra làm Kí Thế Ưu muốn nhào lên đánh nhau với hắn, Vũ Văn Liệt Tinh thuận thế ôm lấy y, hai người cùng ngả lên giường. Vũ Văn Liệt Tinh lợi dụng ưu thế cơ thể, đem y kềm chặt trên giường.
– Tại sao? Tại sao anh lại nhằm vào tôi?
Vấn đề này Kí Thế Ưu cho đến bây giờ không thể nghĩ thông suốt, y gào lên tất cả những phẫn nộ cùng hoang mang mờ mịt của mình.
Y kịch liệt giãy dụa, mái tóc đen mềm mại tán loạn trên khuôn mặt trắng nõn, mồ hôi rịn ra trên trán, tay cho dù vùng vẫy như thế nào đều bị người trước mặt giữ chặt xuống giường; muốn dùng sức đá chân, Vũ Văn Liệt Tinh dứt khoát ngồi đè lên đùi y, lấy chính sức nặng của hắn làm cho y căn bản không thể nhúc nhích.
Y tức giận đến đỏ hồng gương mặt, nhan sắc ấy so với ánh mặt trời lúc hoàng hôn còn muốn diễm lệ hơn, y không biết y như vậy có bao nhiêu là xinh đẹp, động lòng người đến mức nào. Nhưng mà Vũ Văn Liệt Tinh đều biết cả, hắn đột nhiên cảm giác nuốt xuống thật khó khăn, hô hấp nặng nề, hình như cảnh đẹp trước mắt làm cho hắn không thể khống chế được chính mình.
– Tôi muốn em chỉ thuộc về duy nhất một mình tôi.
Lời nói dối như vậy mà cũng phun ra được, nếu tay Kí Thế Ưu không bị kềm chặt, đã sớm cho hắn một bạt tai.
– Anh căn bản không quan tâm đến tôi.
Ánh mắt Vũ Văn Liệt Tinh lóe lên, lúc này đây hắn nói đều là thật
– Tôi không thể muốn em.
Kí Thế Ưu gào thét, tức giận đến muốn đạp vào ngực hắn một cước, nhưng hận nhất là muốn khóc lên thành tiếng, đây là lí do thối tha gì! Nhưng y tại khoảnh khắc này lại cảm thấy được những lời Vũ Văn Liệt Tinh nói hoàn toàn là thật. Bất quá y đã sớm bị phản bội hết lần này đến lần khác rồi, ai biết được lần này hắn nói thật hay dối trá.
– Tôi không muốn nghe nữa, buông tôi ra, từ nay về sau tôi không bao giờ muốn nhìn thấy anh.
– Em muốn đi Canada sao?
Vũ Văn Liệt Tinh tiếp tục đề cập lại câu hỏi cũ, hơn nữa sắc mặt lúc này hoàn toàn thay đổi, bởi vì Kí Thế Ưu đang mang vẻ mặt ghét cay ghét đắng hắn.
– Đúng vậy, tôi muốn đi Canada, có thể cách kẻ hèn hạ tiểu nhân như anh càng xa càng tốt, tốt nhất là từ nay về sau chúng ta không bao giờ có thể gặp mặt nữa. Hơn nữa tôi sẽ làm như lời anh, tôi sẽ ra đứng đường tìm đàn ông có thể bao tôi, cho dù là bất kì người đàn ông nào cũng sẽ tuyệt đối tốt hơn anh rất nhiều.
Vũ Văn Liệt Tinh mặt xanh mét, Kí Thế Ưu mơ hồ có cảm giác được trả thù, y trong đoạn tình cảm này luôn là người bị vây hãm nhu nhược, nghĩ không ra hôm nay y cũng có thể làm cho sắc mặt Vũ Văn Liệt Tinh khẩn trương tới mức này.
– Cho nên anh mau cút khỏi cuộc sống của tôi, tôi cũng tuyệt đối sẽ không… Anh, anh làm gì?
Lời nói tàn nhẫn mới nói ra được một nửa, thanh âm Kí Thế Ưu lại trở nên bối rối chật vật, Vũ Văn Liệt Tinh tay trái mạnh mẽ túm chặt hai tay đang vùng vẫy của y, tay phải lại tiến vào bên trong áo chemise y, dùng hai ngón tay kẹp chặt đầu nhũ hồng nhạt.
– Thả ra… Buông tay, anh đang làm gì vậy?
Có lẽ do mới vừa rồi cãi nhau ầm ĩ, làm cho nhiệt độ cả người tăng lên, từ nơi đầu nhũ bị kẹp chặt lập tức một cỗ kɧoáı ©ảʍ kéo tới làm cho hai chân Kí Thế Ưu xụi lơ.
Không! Không thể nào như vậy, y rõ ràng rất tức giận đối với Vũ Văn Liệt Tinh…
Môi Vũ Văn Liệt Tinh thấm ướt áo chemise y, cách một lớp áo quần trực tiếp liếʍ lên đầu nhũ cao cao, đầu nhũ y trong thoáng chốc nhận phải kí©h thí©ɧ liền cương cứng đội lên lớp vải mềm mại hé mở hình ảnh *** mĩ vô hạn.
– Tôi khi trở về tối hôm qua chỉ cần nhớ đến vẻ mặt của em ở trong xe, còn có tiếng kêu, rồi mùi vị của em, cho dù chỉ là nhớ lại nhưng tôi trên giường lại có thể cương lên.
Nhắc đến mùi, mặt Kí Thế Ưu đỏ bừng, bởi vì Vũ Văn Liệt Tinh chép môi lại làm cho y nhớ đến chuyện hắn hôn lên bộ vị y, bao nhiêu mật dịch ứa ra mặc cho hắn hấp thu.
Vũ Văn Liệt Tinh cũng biết y nhớ đến cái gì, nói nhỏ:
– Thế Ưu, loại cảm giác này có phải em chưa từng trải qua?
Kí Thế Ưu oán hận trừng mắt liếc hắn một cái, y mới không cần trả lời câu hỏi đầy sắc tình như vậy, nghĩ không ra Vũ Văn Liệt Tinh lại mở miệng nói ra một lời làm y kinh ngạc:
– Tôi cũng chưa từng có, nơi đó của em rất chặt lại ẩm ướt bao lấy tôi, mỗi lần đi vào tiếng em khàn khàn dễ chịu kêu lên làm cho tôi sưng thật to, hận không thể cả đời được chôn chặt trên người em.
– Tôi van anh, đừng… đừng…
Lời nói chẳng khác nào trong phim AV, Kí Thế Ưu mặt không khống chế được mà nóng lên, y không nghe nổi nữa.
Vũ Văn Liệt Tinh tiếp tục nhỏ giọng tỉ tê:
– Em rất mềm mại, rất chặt, hơn nữa lại rất ấm áp lại ẩm ướt mà hoan nghênh tôi. Tôi nhất thời mất đi lí trí cho nên mới trong xe mà muốn em, tôi đúng ra không thể đυ.ng vào người em.
Hắn tựa đầu lên vai Kí Thế Ưu, Kí Thế Ưu bởi vì toàn thân bị hắn ngăn chặn, không mặt đỏ hồng lên như táo chín, bởi vì khoảng cách giữa hai người quá gần gũi, y cảm giác được toàn bộ sức nặng Vũ Văn Liệt Tinh đang đè lên người, làm cho mạch máu thân dưới của y theo đó cũng nhộn nhạo.
Mình đúng ra phải ghét cay ghét đắng Vũ Văn Liệt Tinh nhưng mà hạ thân chạm vào cơ thể nóng rực của hắn vậy mà lại có phản ứng, máu chảy trong người càng lúc càng nhanh.
– Tôi nên làm gì bây giờ? Hồi đại học tôi đã thề rằng chỉ cần một lần thôi là quá tốt rồi, nhưng mà sau chuyện ngày hôm qua trong xe, tôi càng lúc càng khó khống chết chính mình. Tôi biết là tôi phải nên làm như thế nào, nhưng tôi đã hoàn toàn đánh mất lí trí tồi, nếu đã như vậy thì mặc kệ tất cả. Thế Ưu, em nghĩ tôi là tên hỗn đản cũng được, thấy tôi là kẻ cặn bã, biếи ŧɦái hay là cái gì cũng được, tôi chỉ muốn cùng em lên giường.
– Tôi sẽ không… sẽ không làʍ t̠ìиɦ với anh… Toàn bộ âm thanh, ngữ khí của Kí Thế Ưu đều trở nên thấp trầm, ngay cả chính mình cũng nghe được sự run rẩy trong đó.
Bởi vì hạ thân Vũ Văn Liệt Tinh không ngừng cọ xát vào nửa thân dưới của y, luồng nhiệt khô nóng cùng mùi vị đàn ông làm máu toàn thân y chạy loạn, y đúng ra phải cần giãy dụa trốn đi chứ không phải để cho hắn tùy ý nằm trên người mình. Nhưng mà khí lực trên người y đã mất hơn phân nửa, y nhất thời bị suy nghĩ của mình làm cho nổi hết da gà – Y căn bản không nghĩ đến chuyện phản kháng.
– Khi quen biết nhau ở đại học, chúng ta có khi nào sẽ có kết quả thật đẹp, em có từng nghĩ tới không?
Từng lời từng lời rót vào trái tim ôn nhu của Kí Thế Ưu, trải qua buổi tối ân ái ngọt ngào hôm đó, y đúng là mang trong người mộng đẹp hồn nhiên lẫn ngượng ngùng, cũng bắt đầu cho rằng chính mình cùng với Vũ Văn Liệt Tinh đã có thể trở thành người yêu của nhau, chính mình không cần lén nhìn hắn nữa, cũng không cần giấu diếm tình yêu của mình, bởi vì Vũ Văn Liệt Tinh cũng thích mình, nhưng sau đó y mới biết được tất cả đều là do bản thân đa tình.
– Em nhất định từng ảo tưởng rằng tôi yêu em đến mức nào, có bao nhiêu là sủng ái em, đúng không?
Ngữ điệu hắn mềm mại tiến vào khoảng không trong lòng y, dỡ xuống tầng phòng bị vừa mới được lửa giận hình thành, làm cho y khỏi khỏi thừa nhận tâm tư mình đã từng có những hi vọng ngọt ngào đó.
Đôi môi Kí Thế Ưu run rẩy, hốc mắt lại đong đầy nước. Cho dù y có nghĩ tới thì tính làm gì, sự thật sao lại hoàn toàn trái ngược với giấc mộng thế kia, mà tạo ra hết thảy những điều đó đều là hành vi hèn hạ của Vũ Văn Liệt Tinh.
– Đừng nói gì nữa! Y rống lên, tất cả những lời này chỉ càng làm y tổn thương hơn mà thôi.
Vũ Văn Liệt Tinh vội vàng nói:
– Tôi sẽ thương em, cũng sẽ cưng chiều em, tôi sẽ làm tất cả những điều em cho rằng là ảo tưởng sẽ trở thành sự thật, tôi sẽ trả lại tất cả những hạnh phúc đáng ra em phải được nhận. Thế Ưu, chỉ cần em muốn cái gì tôi cũng sẽ cố gắng mang điều đó lại cho em. Đừng rời xa tôi, đừng đi Canada, tôi không thể để em cùng một chỗ với người đàn ông khác.
– Đừng nói thêm gì nữa… Nước mắt đã trào ra khỏi hốc mắt, sự tình đã đến mức này hắn còn nói để làm gì nữa.
– Thế Ưu, xin lỗi, em muốn tôi phải xin lỗi bao nhiêu lần cũng được, để cho tôi bù đắp lại tất cả, tôi sẽ cho em biết em bên cạnh tôi có thể có được bao nhiêu vui vẻ, cho tôi cơ hội đi.
– Đừng nói nữa, đừng nói thêm gì nữa…
Hốc mắt y chua xót, tâm lí bắt đầu dao động, y thật hận bản thân tại sao chỉ nghe Vũ Văn Liệt Tinh nói mấy câu lại mềm yếu muốn nhu thuận với hắn, chính mình tại sao lại vô dụng như vậy! Cố gắng lấy lại dũng khí, y vẫn như cũ không rời đi Vũ Văn Liệt Tinh được.
– Thế Ưu, cầu xin em…
Vũ Văn Liệt Tinh luôn luôn cao ngạo mà nay ngay cả lời khẩn cầu cũng nói ra, phòng ngự trong tâm Kí Thế Ưu hoàn toàn sụp đổ, nếu nói y không hề nghĩ đến phút giây được ở bên cạnh Vũ Văn Liệt Tinh thì đó chính là lừa mình dối người.
– Thế Ưu, tôi ghen ghét với tất cả những người được em nở nụ cười, càng căm thù Ngụy Phách Uyển kia có thể khiến em cười. Tôi là một kẻ tiểu nhân hèn hạ, tôi là tên siêu cấp hỗn đản cũng được, nhưng mà tất cả những điều đó đều bởi vì tôi rất quan tâm đến em.
Hắn tỉ tê hết sức chân thành, làm cho y không thể nghĩ rằng hắn đang nói dối, biết y có biểu hiện mềm lòng, Vũ Văn Liệt Tinh yêu thương hôn lên môi y, nụ hôn triền miên kéo dài, nói ra những lời càng khiến y động tâm.
– Em trách tôi, hận tôi cũng không sao, cho tôi thời gian, tôi sẽ mang đến cho em cuộc sống hạnh phúc cả đời này, để cho chúng ta sống cuộc sống giống như những người đang yêu.
Nước mắt theo nhau rơi xuống, câu trả lời của y nhỏ đến mức chính mình cũng nghe không ra, nhưng mà Vũ Văn Liệt Tinh vẫn nghe được, cho nên hắn một lần lại một lần hôn y, không ngừng lập lời thề:
– Tôi sẽ dùng tất cả khả năng mà thương em, sủng ái em, tôi muốn em có thể bên cạnh tôi cùng nhau trải qua cuộc sống tốt đẹp như trên thiên đường. Thế Ưu, em sẽ không phải hối hận.
Có phải hối hận nữa hay không y không biết, y chính biết chính mình lại nép vào lòng người đàn ông từng làm mình tổn thương rất nhiều này. Tương lai như thế nào, y một điểm cũng không thể nắm bắt.
Có thể qua hết đêm nay, hắn lại giống như kẻ điên nói y ra đứng đường mà tìm người đàn ông khác, cũng có thể hắn sẽ phát hiện hắn lại phạm phải sai lầm nghiêm trọng như hồi đại học.
Nhưng mà y không có lí do nào để cự tuyệt, bởi vì đôi mắt Vũ Văn Liệt Tinh mang theo trong đó bao nhiêu là tuyệt vọng, phảng phất giống như là hắn sợ y sẽ biến mất trước mặt hắn, thậm chí sợ y sẽ rời bỏ hắn.
Y tin ánh mắt này, còn hậu quả sau này ra sao, y tình nguyện đem chính cuộc sống của mình ra đánh cuộc.