Chương 14

Mộ Diệp tâm trạng chợt lạnh, rốt cục minh bạch ý tứ của Lâu Sâm.

Nói đến cuối cùng người này bất quá là muốn dằn vặt bọn họ mà thôi.

Nghĩ tới đây, Mộ Diệp sắc mặt nhìn càng tái nhợt, nhưng rồi bỗng nhiên cười rộ lên, quay đầu liếc mắt nhìn Diệp Ảnh không cử động nổi nằm dưới đất, chậm rãi niệm động chú ngữ.

Nhất thời chỉ thấy một tia sáng màu hồng chói mắt lưu chuyển tại đầu ngón tay Mộ Diệp, dưới chân mặt đất cũng nhẹ nhàng rung động theo.

Đây chính là pháp thuật ngọc thạch câu phần

Mộ Diệp tình nguyện kết thúc sinh mệnh, cũng không chịu làm theo ý Lâu Sâm.

Lâu Sâm từ lâu đã để ý tới từng hành động của hắn, nét mặt tươi cười không đổi, nhìn gần như không kinh ngạc gì cả, lấy tay bắn ra một đoàn ánh sáng.

Tiếp theo là nguồn ánh sáng màu hồng của Mộ Diệp càng ngày càng thêm lớn.

Nhưng nguồn sáng hồng đó giống như là bị một lực hút nào đó bay tới trên lòng bàn tay Lâu Sâm. Đồng thời rất nhanh ngay sau đó những đoàn ánh sáng hồng sắc đó tụ lại thành một quả cầu ánh sáng, ánh sáng hồng của quả cầu lưu chuyển tỏa ra hào quang chói mắt trên lòng bàn tay Lâu Sâm khiến kẻ khác không dám đến gần.

Mộ Diệp thất kinh, trực giác muốn lui về phía sau.

Lâu Sâm từ lâu vươn tay ra, một lần nữa ôm Mộ Diệp vào lòng, ghé vào lỗ tai hắn cười nói: “Thế nào? Đệ nhìn lại hành vi của mình xem có đúng hay không? Lần sau dùng loại pháp thuật này, nhớ kỹ trước tiên nên thấy rõ người đứng trước mặt đệ là ai.”

“Bệ hạ…”

“Đệ cứ làm mình bị thương như thế ta phải phạt đệ thế nào mới tốt đây?”

Lâu Sâm vừa nói, vừa hôn lên môi Mộ Diệp, nói nhỏ qua hơi thở: “Được rồi, để cho đệ mở rộng kiến thức một chút, thế nào là pháp thuật cao cường làm cho hồn phiu phách tán.”

Mộ Diệp chỉ cảm thấy toàn thân bắt đầu băng lãnh rất đáng sợ, lập tức kêu lên: “Không nên!”

Lâu Sâm không để ý tới, như cũ vẫn ôm lấy hắn. Động tác rất ôn nhu triền miên, nhưng đáy mắt để lộ sát ý, cổ tay run lên, đoàn hồng quang liền bay thẳng hướng về phía Diệp Ảnh.

Mộ Diệp trong đầu trống rỗng, cũng không biết khí lực từ đâu tới, đẩy mạnh cánh tay Lâu Sâm ra, không quan tâm tiến lên ngăn trở. Nhưng tốc độ của Mộ Diệp dù sao vẫn chậm, không kịp ngăn chặn được lực đạo mà Lâu Sâm đánh ra, chỉ có thể ôm chặt lấy Diệp Ảnh, dùng thân thể của chính mình làm lá chắn, tận lực giảm thiểu lực sát thương cho Diệp Ảnh.

Hồng quang tiêu tán, hai người chật vật trên mặt đất ngã thành một đoàn

Diệp Ảnh nội thương càng thêm nặng, trong miệng máu phun ra càng nhiều, nhãn thần bắt đầu mờ mịt.

Mộ Diệp đồng dạng bị thương cũng không nhẹ, dù cố gắng cũng không đứng dậy nổi, nhưng vẫn giãy dụa thi triển thuật trị thương, kiệt lực giúp Diệp Ảnh định trụ hồn phách.

Lâu Sâm ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người bọn họ, sắc mặt phút chốc trầm xuống, nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường, mỉm cười bước đi qua.

Mộ Diệp thấy một đôi giày thêu kim tuyến tinh xảo xuất hiện trước mắt, mới ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Lâu Sâm, tuy rằng một câu cũng chưa nói, nhưng ý tứ trong mắt cũng rất rõ ràng.

Mộ Diệp dù có chết cũng muốn cùng Diệp Ảnh chết cùng một chỗ.

Lâu Sâm không giận lại cười, nói: “Nếu như y chết đi, đệ tự nhiên cũng sẽ không sống một mình, đúng hay không? Ta đối với đệ hết lần này tới lần khác luyến tiếc thương đệ, ta đây làm thế nào mới tốt?”

Lâu Sâm một mặt tự hỏi tự đáp, một mặt cúi xuống ôm lại Mộ Diệp, ngón tay chậm rãi xoa môi Mộ Diệp, ôn nhu nói: “Ta cho đệ một cơ hội cuối cùng, muốn y sống hay là muốn y chết, do chính đệ quyết định.”

Mộ Diệp toàn thân như đông cứng lại.

Hắn bắt đầu phát hiện, mình vĩnh viễn cũng không phải là đối thủ của Lâu Sâm.

Người nọ là Thiên đế cao cao tại thượng đứng đầu thiên giới, trên đời này chuyện gì mà không thuận theo tâm ý y? Vô luận là Mộ Diệp hay Diệp Ảnh, cũng là món đồ chơi trong lòng bàn tay của y, tuyệt đối không thể thoát cũng không thể né tránh.

Lâu Sâm thấy Mộ Diệp không đáp, liền chậm rãi xiết chặt ngón tay.

“Ách…”

Diệp Ảnh lập tức đau đớn thở không ra hơi, trên người nổi lên một tầng ánh sáng, đây là điềm báo hồn phách sắp tứ tán. Nhưng Diệp Ảnh thần trí đột nhiên tỉnh táo lại, tuyệt không lưu ý tình cảnh lúc này, chỉ bình tĩnh nhìn Mộ Diệp.

Từ khi Diệp Ảnh bắt đầu hóa ra hình người, y vẫn luôn nhìn Mộ Diệp bằng ánh mắt như thế.

Nhìn chuyên chú, nhìn thâm tình, lúc nào ánh mắt đó cũng nhìn Mộ Diệp như thế.

Tình ý này cho dù không mở miệng nói ra nhưng trong lòng cũng đã hiểu rõ.

Mộ Diệp khinh ngạc nhìn Diệp Ảnh, chỉ cảm thấy nhãn thần của Diệp Ảnh như nhìn thấu đến tâm của mình. Bỗng dưng nhớ lại, tiếng nói khàn khàn, tiếng cười của Diệp Ảnh lúc trước.

Nếu chỉ là cùng chết với Diệp Ảnh, thì có khó khăn gì? Nhưng Mộ Diệp muốn cho Diệp Ảnh sống sót, muốn nhìn thấy y tươi cười, muốn nghe thấy thanh âm của y, còn lại nữa trái tim, cũng nhất định đưa cho Diệp Ảnh.

Như thế nào mà đến thời khắc này, Mộ Diệp mới hiểu được tâm ý tình cảm của chính mình giành cho Diệp Ảnh?

Như vậy, Mộ Diệp chỉ còn một con đường có thể lựa chọn?

Mộ Diệp cười cười, có chút không thở nổi, thật vất vả mới dừng lại, bàn tay vuốt ve đôi mắt của Diệp Ảnh, nói: “Tiểu Diệp Ảnh, hãy lại nhắm mắt lại, cái gì cũng không nên nhìn.”

Sau đó quay về phía Lâu Sâm, ngữ khí thập phần bình tĩnh: “Bệ hạ, không nên đả thương hắn.”

“Đương nhiên.” Lâu Sâm lập tức thu tay lại, miệng cười ôn hòa: “Chuyện này tiếp theo thật là vui thích, nhưng lại không người thưởng thức vậy quá mức đáng tiếc.”

Mộ Diệp cả người run lên, cắn răng thu liễm tâm tình của mình, nhẹ nhàng buông Diệp Ảnh trong lòng ra, biểu tình chết lặng, hỏi: “Bệ hạ muốn ta làm như thế nào?”

Lâu Sâm suy nghĩ một chút, cười nói: “Ta nhớ kỹ đệ từ trước rất thanh cao, cho dù thời gian trước theo ta cùng một chỗ, cũng chưa bao giờ dùng miệng hầu hạ ta. Hiện tại bây giờ vì người khác, chắc là làm được chứ?”

Trong giọng nói ý tứ hàm xúc đậm tính trào phúng.

Mộ Diệp liền nhớ tới khi đó tình thâm ý thiết, cho dù núi đao biển lửa cũng nguyện ý vì Lâu Sâm mà làm, huống chi chỉ là loại này việc nhỏ? Chỉ là không có nói ra mà thôi..

Lúc trước tình ý như thế mà bây giờ lại có ngày hôm nay?

Mộ Diệp cố quên cơn đau ở tâm và cả ở tứ chi, làm cho mình thật cứng rắn, một bước một bước đến bên cạnh Lâu Sâm, sau đó quỳ rạp xuống bên chân, lấy tay cởi đai lưng của y.

Lâu Sâm ôm cánh tay vẫn không nhúc nhích, bên môi nhếch mép dáng vẻ tươi cười, nói: “Ta chuẩn đệ lấy tay làm à?”

Mộ Diệp ngây người ngẩn ngơ, thuận theo ý Lâu Sâm hạ hai tay, ngửa đầu, dùng miệng tháo đai lưng của y xuống.

Áo choàng màu thủy lam được giải khai rơi xuống đất.

Thân hình của Lâu Sâm rất hoàn mỹ, làn da như bạch ngọc cường tráng mà rắn chắc, Mộ Diệp từ lâu đã sớm ngưỡng mộ thân hình y. Nhưng giờ đây hắn không để ý điều này, chỉ muốn nhanh chóng làm cho xong việc. Mộ Diệp dùng răng kéo tiết khố của Lâu Sâm xuống, bộ vị nam tính to lớn hiện ra trước mắt. Sau lưng truyền tới thanh âm của Diệp Ảnh, y cố gắng cái gì cũng không nghe thấy, cũng không thể quay đầu đi chổ khác được.

Lâu Sâm thấy vậy cười nói: “Thế nào, sao không nhúc nhích, không lẽ muốn ta dạy đệ làm sao?”

Mộ Diệp lắc đầu che dấu tâm trạng xấu hổ. Hai tay Mộ Diệp run run cầm lấy nam căn Lâu Sâm ma sát lên xuống rồi từ từ đưa miệng ngậm lấy nó nhẹ nhàng liếʍ lộng.

Đạo vị quen thuộc của người nọ xộc vào mũi Mộ Diệp, làm cho hắn thoáng thất thần nhớ lại những ngày trước một thời còn mặn nồng ân ái. Bây giờ đây lại cảm thấy sỉ nhục lẫn bi thương.

Hai chân Mộ Diệp quỳ dưới nền đất lạnh đến phát đau, trong miệng nam căn trướng nóng đến dọa người. Cảm giác nóng lạnh đan xen làm cho Mộ Diệp thấy khó chịu, hắn nhớ tới những lần ân ái trước cảm thấy tâm nhói đau bất giác chảy nước mắt.

Lâu Sâm thấy hắn không chuyên tâm nắm tóc hắn kéo lên ra lệnh: “Tập trung một chút, nuốt cho sâu vào.”

Mộ Diệp bị kéo đau lấy lại bình tĩnh ra sức ngậm lấy vật kia phun ra nuốt vào càng sâu hơn.

Lâu Sâm hai mắt từ từ chuyển sang mơ hồ. Hô hấp cũng biến thành dồn dập.

Mộ Diệp trước mắt một mảnh mơ hồ, khóe miệng cũng bị rách da, đôi môi đỏ nhỏ nhắn ngậm chặt nam căn to lớn, mặc cho nó tàn sát bừa bãi trong khoang miệng nóng ấm. Vật thể trong miệng ngày càng trướng lớn đâm sâu tới tận yết hầu làm cho Mộ Diệp hít thở không thông, nước miếng không kịp nuốt xuống dọc theo miệng của hắn chảy xuống cằm.

Lâu Sâm thấy cảnh tượng đó càng trở nên hưng phấn, y đè đầu Mộ Diệp lại dùng lực càng nhanh đẩy tính khí ướŧ áŧ vào khuôn miệng nhỏ nhắn của Mộ Diệp.

Tính khí thô to lấp đầy cả khoang miệng khiến Mộ Diệp khó chịu đến chảy nước mắt. Hắn cực lực chống đỡ ra sức liếʍ lộng đỉnh đầu, miệng phun ra nuốt vào càng sâu chỉ mong cho mau chóng có thể kết thúc việc này.

Lâu Sâm chìm vào trong du͙© vọиɠ mơ hồ, kɧoáı ©ảʍ tràn đầy chạy dọc cơ thể. Nhìn Mộ Diệp hai tay nắm trụ eo mình quỳ dưới đất, đôi môi ngậm du͙© vọиɠ của mình cố gắng phun ra nuốt vào, nước miếng chảy ướt xuống cằm, chảy dài theo chiếc cổ trắng mịn, đôi mắt mờ mịt nước khiến cho Lâu Sâm càng dục hoả đốt người, y nắm đầu Mộ Diệp càng chặt làm cho tốc độ luật động càng nhanh hơn, cuối cùng y gầm nhẹ một tiếng, xuất những dòng tinh nóng bỏng vào miệng Mộ Diệp. Tính khí to lớn vẫn không được rút ra, Mộ Diệp phải chật vật nuốt hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng, nồng mùi đắng chát đó. Mộ Diệp cố gắng ngăn cảm giác khó chịu buồn nôn miệng vẫn ngậm chặt nam căn của Lâu Sâm mà đôi mắt đã nhòa lệ uất nghẹn lẫn đau thương.

Lâu Sâm sau khi thỏa mãn đẩy Mộ Diệp ra mệt mỏi ngồi xuống ghế.

Mộ Diệp mất chống đỡ, toàn thân vô lực ngả xuống mặt đất, nhưng phát hiện Diệp Ảnh đang nằm bên người, cặp mắt trong veo không còn một tia sáng nhưng vẫn như cũ không chớp mắt nhìn chăm chú vào nhân ảnh Mộ Diệp, trong tròng mắt của Diệp Ảnh hiện rõ hình ảnh của Mộ Diệp bên trong.

Diệp Ảnh cố gắng sức, tựa hồ muốn mở miệng nói, nhưng chung quy không có đủ khí lực, chỉ dùng bàn tay gắt gao che khuôn mặt lại, khóe mắt chậm rãi chảy ra hai dòng máu đỏ tươi.