Chuyển ngữ: Khu rừng đom đómChút chuyện nhỏ xảy ra vào buổi sáng, Cố Dung và cô đều ngầm bỏ qua, không ai nhắc lại.
Sáu giờ, mặt trời lên cao, nắng sớm trong lành, mát mẻ, ít hoa nhài trên ban công đang từ từ nở rộ đón ánh nắng, hương thơm thanh nhã theo gió tràn vào phòng khách.
Cố Dung đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp, Triệu Thế Khang và Triệu Liệt Húc thì uống trà, thỉnh thoảng trò chuyện đôi câu.
Dương Thanh Hà muốn vào bếp phụ, nhưng bị đuổi ra ngoài với lí do mùi dầu mỡ.
Lúc Dương Thanh Hà mới đến, Triệu Thế Khang đang đi công tác, ông không biết chuyện gì đã xảy ra, đêm qua cũng chẳng ai giải thích cho ông mọi việc. Hai cha con đã đi ngủ sau khi nói chuyện tối qua. Ông vẫn nghĩ Dương Thanh Hà là bạn gái của Triệu Liệt Húc, nghĩ đến việc không thể để cô bé cảm thấy mất tự nhiên, ông đã gọi cô đến uống trà cùng.
Triệu Liệt Húc cầm tờ báo xem qua, bên cạnh đột nhiên có thêm một người.
Dương Thanh Hà vươn tay cầm lấy tách trà, chiếc tách nhỏ màu xanh lá đã được rót đầy ắp trà thơm.
Triệu Thế Khang cười và nói: “Một tách trà vào buổi sáng là một liều thuốc tốt. Đây là Phỗ Nhĩ, tốt cho dạ dày.”
Dương Thanh Hà nhấp một ngụm, vị ngọt thanh, có hơi đắng nhẹ.
Cô không biết thưởng trà, nhưng cô ấy thích sự yên bình trong khoảnh khắc này.
Cô lén nhìn anh.
Tia nắng mặt trời nhàn nhạt chiếu xuống người anh, làm anh tỏa ra ánh hào quang, dáng người rắn rỏi, sống mũi cao cao, ngón tay rõ các khớp xương đang cầm tờ báo, mu bàn tay nổi gân xanh, thể hiện sự mạnh mẽ của phái mạnh.
Triệu Liệt Húc thản nhiên nâng tách trà lên uống.
Mắt Dương Thanh Hà rơi vào hầu kết của anh.
Đây là thứ cực kì gợi cảm của đàn ông.
“Nhìn gì vậy?” Triệu Liệt Húc bỏ tờ báo xuống.
“Nhìn anh.”
Triệu Liệt Húc cong môi cười không nói lời nào, dùng lòng bàn tay to xoay đầu cô đi.
Một lúc sau, cô lại quay lại, cố ý nhìn anh.
Đôi mắt của cô mang màu hổ phách tuyệt đẹp, với vẻ rực rỡ và sáng ngời, Triệu Liệt Húc có thể nhìn rõ hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt ấy.
Đôi mắt của cô vẫn trong trẻo như vậy, lúc trước cũng thế.
Dương Thanh Hà chống khuỷu tay trái lên bàn, cọ vào má anh, cười hỏi: “Anh đang nhìn gì vậy?”
Cô mặc một chiếc váy bông hai dây màu trắng, lộ rõ
xương quai xanh. Cánh tay mảnh khảnh của cô như củ sen trắng, mái tóc dài buông xõa ngả sang bên, sau lưng là những bông hoa nhài tinh khiết ngoài ban công.
Triệu Liệt Húc cho rằng những bông hoa này rất giống cô.
Anh nhướng mày cười cười, cúi đầu uống trà, không đáp.
Người đàn ông này… ngay cả uống trà cũng rất quyến rũ.
Dương Thanh Hà vẫn nhìn anh chăm chú, “Đội trưởng, anh có hiểu biết về trà không?”
“Biết một chút.”
“Anh thích uống loại nào?”
“Thiết Quan Âm, Địch Yên.”
Triệu Thế Khang chậm rãi thưởng trà, nghĩ thầm tuổi trẻ tốt thật.
Cố Dung mang bữa sáng đến và liếc nhìn hai người họ, bà có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô gái nhỏ, không thể không mỉm cười.
Nếu đây thực sự là định mệnh, thì quả là một điều tuyệt vời.
……
Kỳ nghỉ hè, Cố Dung rảnh rỗi, trước đó bà đã đăng ký một lớp học cắm hoa và hỏi Dương Thanh Hà có muốn đi cùng không.
Phòng học cách tiểu khu không xa, mất 20 phút đi xe.
Độ tuổi của những người trong lớp từ 40 đến 50, khoảng gần chục người, đều là các cô, dì, thoạt nhìn ăn mặc rất giản dị, trang nhã.
Phụ nữ ở tuổi này nếu trong nhà không dư giả sẽ không ra ngoài học nghệ thuật cắm hoa.
Vừa vào cửa, ánh mắt của mọi người đều đổ về phía Dương Thanh Hà.
“Cố Dung, sao tôi nhớ được bà chỉ có con trai thôi mà, còn có con gái nữa sao? Trông thật xinh đẹp.”
Dương Thanh Hà không sợ người lạ, miệng cười cong cong trông rất đáng yêu, bộ dáng ngoan ngoãn.
Cố Dung cười ha hả, lôi kéo Dương Thanh Hà đến bàn của mình:” Cũng có thể tính là nửa con gái đi.”
Dương Thanh Hà ngước nhìn bà, Cố Dung mỉm cười với cô.
Cố Dung đã ngoài 50 nhưng bà biết cách chăm sóc rất tốt, mái tóc dài uốn xoăn nhẹ, bà đeo chiếc kính gọng mỏng, cười rất tươi.
Một vài cô dì vây quanh, trò chuyện nhiệt tình, ngữ điệu nhẹ nhàng mà không huyên náo.
“Nửa con gái gì chứ? Con dâu của bà phải không?”
“Lần trước không phải bà còn nhờ tôi tìm bạn gái giúp con trai bà sao? Nhanh vậy đã có rồi sao!”
“Cô bé này xinh quá, chỉ là hơi gầy một chút.”
Cố Dung không giải thích cười, nói: “Đúng vậy, con bé hơi gầy, ăn cũng ít. Nhưng không phải đám trẻ bây giờ đều theo đuổi những thứ đó sao, miễn là chúng khỏe mạnh, các vấn đề khác không quan trọng.”
“Này, quan trọng nhất là con trai bà thích thôi.”
Một dì nào đó cười nói: “Không phải con trai bây giờ đều thích con gái gầy và nhỏ, gọi là gì… Lolita, đúng rồi, Lolita. Con trai tôi hệt vậy, giới thiệu đối tượng cho nó, nó lại bảo không thích những cô gái cao gầy, từ chối thẳng thừng con gái nhà người ta. “
Cô giáo dạy cắm hoa bước vào, mấy cô dì cười ha hả rồi trở về chỗ.
Cố Dung đang tỉa hoa hồng trắng, bà nói: “A Húc thường bận công việc nên một khi đã lao vào thì không thoát ra được. Trước đây dì đã giới thiệu cho nó hai người, nhưng cũng không quen lâu vì mấy cô nàng ấy đá nó. Thực ra dì biết thừa cái kiểu của nó, khẳng định là để con người ta sang một bên không đếm xỉa gì đến, phải ai như thế cũng không chịu được. Nhưng nếu đứng trên góc độ của nó thì cũng có thể hiểu được, ban đêm đang ngủ nếu trong đội có điện thoại gọi đến thì cũng phải đi ngay lập tức. Những vụ án này giống như những con cá, bắt mãi không hết, lớn nhỏ ép chết người ta. Tính chất công việc của nó đã như vậy, nếu muốn hẹn hò, yêu đương với nó thì phải chịu những ấm ức này.”
Dương Thanh Hà cắt bỏ gai trên bông hồng, bông hồng trắng toát ra hương thơm dịu nhẹ, cánh hoa mỏng manh này ôm lấy cánh khác, giống như Cố Dung, trong lời nói có bao hàm ẩn ý.
Cố Dung nói: “Nó cũng đã 30 tuổi, là độ tuổi lập gia đình rồi, những người khác ở tầm tuổi này đều đã có con đi học mẫu giáo. Dì cũng đã giục nó tìm bạn gái, sống một mình thật đơn điệu có phải không? Đúng rồi, nói đến đây, tí nữa tan học con đi cùng dì đến siêu thị, làm cho nó ít tương thịt bò và rau muối mang sang đó. “
“Vâng ạ.” Dương Thanh Hà đưa cho bà bông hồng đã cắt hết gai.
Cố Dung như nhớ lại điều gì đó, khuôn mặt không ngớt nụ cười.
Cô nói: “Dì luôn cảm thấy A Húc giống bố nó, không giỏi việc tán tỉnh, không phải là không biết, chỉ là hơi bị động. Hồi đó, dì mới là người theo đuổi chú Triệu của con đấy, rõ ràng là cũng thích dì nhưng lại sống chết không chịu nói.”
Dương Thanh Hà cười nhẹ.
Mây trôi lững lờ, mặt trời bị che khuất, ánh sáng còn những lốm đốm nhỏ, hương hoa vấn vít.
Cố Dung: “Thời đại của dì chú trọng sự dè dặt. Các bạn cùng lớp thấy dì chủ động như vậy, họ đều nói dì ngược đời. Nhưng dì biết chú Triệu của con là người như thế nào, ông ấy đối xử tốt với dì hơn 30 năm rồi. Có một số người đáng để mình theo đuổi, không phải sao? Nếu bỏ lỡ có lẽ sẽ hối hận cả đời. “
Dương Thanh Hà siết chặt cành hoa trong tay, khẽ dạ, âm cuối hơi cao, mang theo tâm trạng vui vẻ.
……
Mười giờ sáng, Triệu Liệt Húc nhận được bản báo cáo so sánh tϊиɧ ɖϊ©h͙, quả nhiên không phải của Hứa Chí Bình.
Trần Ký giật mình toát mồ hôi hột.
Kẻ nào đó đã tìm thấy xác và không khai báo tội ác, thay vào đó, hắn đã cưỡng bức thi thể, nhưng không có dấu vân tay nào ngoài Hứa Chí Bình được tìm thấy xung quanh chiếc túi da rắn.
Trần Ký vò đầu bứt tóc, “Chết tiệt, có nhiều bọn biếи ŧɦái thật.”
Người là do Hứa Chí Bình gϊếŧ, cho dù tìm ra được tên biếи ŧɦái kia thì cũng không thể xử hắn, nhưng người như vậy tồn tại trong xã hội thật sự là một quả bom hẹn giờ.
Triệu Liệt Húc dựa vào ghế, ném bản báo cáo trong tay xuống bàn, “Đoạn video giám sát sau ngày 13 thì sao?”
Trần Ký cau mày, “Quản lý Vương nói rằng ngày 14 đúng vào ngày đến lượt sửa chữa tầng 17, các công nhân đã làm hỏng đường dây và camera giám sát chỉ khôi phục được ngày trước đó.”
“Đã tìm được danh sách công nhân sửa chữa chưa?”
“Tôi đã liên hệ với đơn vị chịu trách nhiệm trang trí sửa chữa. Vài công nhân họ cử hôm đó là công nhân làm theo thời vụ. Chỉ có hai người là nhân viên bình thường trong công ty. Sau khi kiểm tra chi tiết, tất cả đều trong sạch.” Trần Ký đưa bản thông tin cá nhân của các công nhân làm theo thời vụ cho Triệu Liệt Húc: “Những người này cũng đã được điều tra, không có hồ sơ tiền án, tiền sự, họ đều đã có vợ và gia đình.”
Tưởng Bình xoay bút nói: “Một người nhìn thấy thi thể không kinh hoảng, không sợ hãi, y như biết chỗ đó có xác chết nên cố tình. Theo lý mà nói, Hứa Chí Bình giấu người bị hại dưới ván giường, hiện trường đã được thu dọn sạch sẽ, quá trình thi thể lạnh đến thối rữa cũng cần có một thời gian nhất định, cũng không có mùi gì, làm sao hắn biết được nơi này có thi thể? Nói cách khác, có khả năng ngày xảy ra vụ án hắn đang ở gần hiện trường gây án, hoặc hắn vẫn luôn theo dõi Hứa Chí Bình hoặc Quách Đình, biết rõ mọi hoạt động của hai người kia.”
Triệu Liệt Húc nở nụ cười: “Có chút tiến bộ.”
‘Lạch cạch’, cây bút trong tay Tưởng Bình rơi xuống: “Thật sao? Em đã phân tích chính xác hả?!”
Trần Ký vỗ vào đầu cậu ta: “Khá lắm, nhóc con, phân tích rất tốt.”
Tưởng Bình nhếch mép.
Triệu Liệt Húc đứng dậy và viết lên bảng từ trắng di động tên nạn nhân, kẻ tình nghi, và kẻ vô danh.
“Thứ nhất, người này tâm lý rất vững vàng, ở một mức độ nào đó, tâm lý của hắn khá vặn vẹo. Thứ hai, nếu là theo dõi Hứa Chí Bình, tại sao? Hắn muốn có điều gì? Vì sao lại cưỡng bức thi thể? Nhưng giả sử người này theo dõi Quách Đình thì lời giải thích sẽ tương đối hợp lý hơn.”
Anh vẽ một mũi tên giữa nạn nhân và kẻ vô danh.
“Người này có lẽ là kẻ cuồng nhiệt theo đuổi Quách Đình, đối với Quách Đình có sự cố chấp vượt qua lý trí. Khi hắn thấy chỉ có Hứa Chí Bình yên ổn ra khỏi khách sạn, mãi không thấy Quách Đinh xuất hiện nên đã đi tìm, có lẽ lúc ấy hắn vẫn chưa biết Quách Đình đã chết.”
Tưởng Bình: “Nói như vậy, hắn có thể đã trà trộn vào đám công nhân, phá hỏng camera giám sát, ngang nhiên tiến vào phòng khách trống, tìm Quách Đình rồi dâʍ ɭσạи thi thê?”
Trần Ký: “Không thể nào, những người này đã kiểm tra rồi, cơ bản là…”
Triệu Liệt Húc: “Nếu anh ta dùng giấy tờ giả thì sao? Quy mô công ty trang trí sửa chữa này không lớn, không có cơ chế chặt chẽ. Cái gọi là thông tin đăng ký chỉ là bản sao chứng minh thư để làm hồ sơ.”
“Thực sự là—” Trần Ký loay hoay tìm kiếm thông tin danh tính, “Xem ra tôi phải kiểm tra kỹ lưỡng hơn.”
Triệu Liệt Húc: “Trần Ký, cậu dẫn người đi tìm hiểu mối quan hệ xã hội của Quách Đình, sau đó cử người giám sát cửa khách sạn.”
“Rõ.”
Triệu Liệt Húc nhìn Tưởng Bình: “Cậu đến công ty trang trí với tôi.”
Tưởng Bình thu dọn đồ đạc, đầu đột nhiên cứng đờ, hỏi: “Nhưng nếu người này bị bắt thì sau đó sẽ ra sao ạ?”
Triệu Liệt Húc lấy một điếu thuốc trong hộp thuốc lá, trước khi châm lửa, anh dùng ngón tay dụi tàn thuốc, nặng nề nói: “Hắn sẽ không dừng lại như thế đâu.”
Hương vị lần đầu tiên, đối với những người như hắn, nó giống như ánh lửa châm trên đầu ngọn thuốc, một khi đã ghiền thì chỉ có thể đốt hết đến cùng.