Chương 2

Mẹ của Trình Ân Tinh, Đổng Minh Giai sau khi bất giác cười liền giải thích: "Thiếu chút nữa quên nói cho con, Tiểu Hạ là giáo viên của Nhất Trung, các cậu có thể đã gặp nhau ở trường, chỉ là không quen biết nhau.”

Khóe miệng Trình Ân Tinh co giật vài cái, đâu chỉ là gặp qua, mà là chuyên bị bắt được vô số lần.

Váy đồng phục của trường bọn họ dài hơn đầu gối, đặc biệt thậm chí có thể đến mắt cá chân, thật dài giống như xô nước, hoặc là nữ tu của Thánh Đạo viện, hai trung học sát vách luôn yêu bà nội gọi các cô, vì thế Trình Ân Tinh tự tiện chủ trương thay đổi kích thước váy của mình, ai biết lại có thể gặp được giáo viên Hạ này mỗi ngày sáng sớm đứng ở cổng trường kiểm tra đồng phục của mỗi học sinh, Trình Ân Tinh mỗi lần đều bị bắt.

Từ giây phút nhìn thấy cô, Trình Ân Tinh không thể không nhớ tới nỗi sợ hãi ba năm qua, ép buộc váy đồng phục phải qua đầu gối, cô theo bản năng cúi đầu liếc mắt nhìn váy ngắn hôm nay của mình, lẳng lặng đưa tay kéo làn váy xuống.

"Tớ vừa mới coi thi xong trở về, trong nhà còn có chút loạn, nếu không chê thì mời vào nhà ngồi." Hạ Phương Du chào hỏi.

Đổng Minh Giai vội vàng khoát tay khách khí nói: "Không được, tớ và ba Ân Tinh còn có chuyến bay lúc tám giờ, hiện tại đã hơn sáu giờ, chúng tớ sẽ không vào đâu.”

Trình Ân Tinh quay đầu lại nhìn về phía ba của mình trầm mặc không nói, "Ba mẹ bây giờ phải đi sao?”

Trình Vĩnh Tồn muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ dặn dò một câu: "Nghe lời cô Hạ một chút, ba và mẹ con sẽ thường xuyên gọi điện thoại trở về.”

Nói xong ông ấy cho Đổng Minh Giai một ánh mắt, ám chỉ thời gian không thể chậm trễ nữa, đã đến lúc phải khởi hành.

Đổng Minh Giai vội vàng nói: "Tiểu Hạ à, Ân Tinh đành phiền cậu rồi.”

"Không phiền, không phiền." Hạ Phương Du cười nói.

Thấy bọn họ xoay người muốn xuống lầu, Trình Ân Tinh bỗng nhiên có chút không nỡ, vội vàng mở miệng hỏi, "Con đưa hai người xuống lầu.”

Trình Vĩnh Tồn lại không chút do dự cự tuyệt, "Đừng loạn nữa, đi lên đi xuống cũng không tiện, nhớ phải nghe lời cô Hạ nói.”

Cứ như vậy trơ mắt nhìn hai người này từng bước đi xuống cầu thang, dần dần biến mất trong tầm mắt, Trình Ân Tinh đứng ở hành lang ngây người thật lâu.

Có lẽ là cảm giác được không khí có chút xấu hổ, Hạ Phương Du đứng ở cửa bỗng nhiên mở miệng nói: "Bây giờ cô giúp em lấy vali vào nhà.”

"Không cần, em có thể tự mình mang vào được." Trình Ân Tinh xoay người tiến lên, cuối cùng vẫn để đối phương xách một cái vali khác.

Đứng ở hành lang trong phòng khách, Hạ Phương Du khom lưng xuống lấy ra một đôi dép mới tinh từ trong tủ giày, nói với Trình Ân Tinh: "Em mang cái này đi, cô mới mua hai ngày trước.”

"Ồ... Ồ, cám ơn. "Trình Ân Tinh có vẻ cực kỳ câu nệ, tuyệt đối không giống thiếu nữ ở trong sân trường kinh ngạc phong vân kia.

Hạ Phương Du cười nhìn Trình Ân Tinh cứng nhắc đổi giày, không khỏi mở miệng nói, "Em bình thường trong cuộc sống cũng là nữ sinh an tĩnh như vậy sao?”

Nghe được lời nói truyền đến trên đỉnh đầu, Trình Ân Tinh khom lưng sửng sốt, lúc này phủ định lời nói của cô Hạ, "Không, em mới không an tĩnh, em rất dã." Nói xong thô bạo cởi giày ra thay đôi dép kia.

Hạ Phương Du bị cô chọc cho cười khanh khách, vội vàng kéo một cái vali nói: "Đi theo cô, phòng của em ở bên này.”

Trình Ân Tinh lập tức kéo hành lý khác đi theo cô về phía trước, đứng bên ngoài thấy căn phòng này cũng không lớn, nhưng trang trí cũng không tệ, là phong cách Bắc Âu có chút lãnh đạm đơn giản, trong phòng không có quá nhiều trang trí dư thừa, cô vừa rồi nói loạn, hẳn là chỉ một xấp giấy trên sô pha đúng không?

Trình Ân Tinh bĩu môi, kỳ thật ngoài ra, còn rất gọn gàng.

Căn nhà này là nhà ba gian, khoảng 90 mét vuông, hai phòng ngủ, một phòng khác làm thư phòng, phòng Hạ Phương Du để lại cho Trình Ân Tinh chính là phòng ngủ khác, không tính là một người lớn ở cũng khá mạnh mẽ.

Hạ Phương Du nói từ khi chuyển công tác tới nay cô đã ở lại đây, sau đó trực tiếp tìm chủ nhà mua lại, trang trí lại thành bộ dáng mình thích, Trình Ân Tinh hoàn toàn không chăm chú nghe, nghe được từ nào thì từ ấy cũng rơi sang tai kia mà bay đi mất, giáo viên nói chuyện luôn giống như hòa thượng niệm kinh vậy, cô dễ mệt mỏi.

"Buổi tối em muốn ăn cái gì, cô mua đồ ăn." Hạ Phương Du lại hỏi.

"Dạ?" Trình Ân Tinh phục hồi tinh thần lại, xấu hổ cười cười: "Sao cũng được ạ.”

"Cô sẽ không nấu món ăn "sao cũng được" này..." Hạ Phương Du hơi buồn rầu nhíu trán.

Trình Ân Tinh suy nghĩ một chút: "Có thịt không, em thích ăn thịt.”

"Cô biết rồi, bây giờ em có thể thu dọn đồ đạc của riêng mình." Nói xong Hạ Phương Du từ trong phòng đi ra ngoài, còn thuận tiện giúp cô đóng cửa phòng.

Trong nháy mắt Trình Ân Tinh có được không gian riêng, liền dùng sức siết chặt hai nắm đấm của mình, hận không thể hét lên một tiếng, thật quá là xấu hổ, những ngày sau cô sẽ phải trải qua như thế nào!

Ai cũng được, vì sao lại là cô ấy? Uy nghiêm và mặt mũi của Trình Ân Tinh ngày xưa đã bị quét sạch.

Lúc này ở phía bên kia, Trình Vĩnh Tồn đã cùng Đổng Minh Giai ngồi trên xe taxi đi tới sân bay, ngoài cửa sổ xe nhanh chóng xẹt qua cảnh đêm xinh đẹp của thành phố B.

Hai người không nói một lời, một người sắc mặt nghiêm khắc không có mặt cười cùng biểu tình gì, người còn lại mặt mày ủ rũ, lo lắng.

"Em lo lắng cho Ân Tinh, sợ sau này không ai quản con bé càng thêm quấy rối." Đổng Minh Giai rốt cục nhịn không được mở miệng.

Trình Vĩnh Tồn giơ tay vỗ vỗ lưng cô trấn an, thở dài một hơi nói: "Chuyện cho tới bây giờ, đã không còn biện pháp nào khác, con bé còn là một đứa trẻ, có một số việc không nên để con bé gánh vác, hơn nữa con bé ấy sắp học đại học, chúng ta phải tăng cường kiếm tiền mới đúng.”

Đổng Minh Giai nắm chặt hai tay mình: "Chỉ mong con bé có thể nghe lời Tiểu Hạ nhiều hơn.”

"Nghe lời?" Trình Vĩnh Tồn tràn đầy không tin: "Không gây rắc rối cho người ta là đã cảm tạ trời đất rồi.”

......

"Này, Trình Ân Tinh! Gửi cho cậu rất nhiều tin nhắn cậu cũng không trả lời, gọi wechat cũng không nghe máy, cậu có phải là muốn lỡ hẹn của tôi hả! ”

Trình Ân Tinh phiền não đứng ở trước cửa sổ, một tay nâng má: "Cậu không biết bên tớ xảy ra chuyện gì đại sự, nói dài dòng lắm để tới nói ngắn gọn đi..."

Nghe xong sự tình từ đầu đến cuối, Lý Khả Hân liên tục nói qua điện thoại: "Thật hay giả vậy, còn có chuyện huyền diệu như vậy sao?”

Trình Ân Tinh cúi khóe mắt, bất đắc dĩ nói: "Cậu nhìn bộ dáng tớ giống như đang nói giỡn với cậu sao?”

"Chậc chậc, cậu sau này là có trái cây tốt ăn, lúc trước nghe cậu chửi bới mấy lần vì cậu bị cô bắt được ở cổng trường, giáo viên chủ nhiệm cũng không phải che đậy." Lý Khả Hân vui sướиɠ khi có người gặp họa ở đầu dây bên kia.

"Nè nha~ tớ mới không sợ cô ấy đâu, tớ đã tốt nghiệp rồi, cô ấy không quản được tớ đâu." Trình Ân Tinh líu lưỡi.

Ai ngờ vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa "cốc cốc", Trình Ân Tinh theo bản năng co chặt thân thể, hạ thấp giọng nói: "Bây giờ không nói với cậu nữa, bên tớ còn có việc, lát nữa xem tình hình rồi cho cậu hay." Nói xong tắt điện thoại đi mở cửa.

Hạ Phương Du đứng ngoài cửa cười tươi như hoa: "Có thể ra ăn cơm rồi.”

"Vâng, em ra ngay!" Trình Ân Tinh nín thở ưỡn ngực trả lời, không muốn ở trước mặt cô mà mất hết mặt mũi.

Không nghĩ tới mới được một lúc mà cô Hạ lại làm xong ba món, một canh, ba món còn lại là nồi thịt kho trứng, cá chua ngọt, cua hấp, canh là canh củ sen sườn, tất cả đều là món ngon.

Trình Ân Tinh có chút đói bụng nhưng ngoài mặt vẫn rụt rè, không biết nên làm gì và bắt đầu từ đâu.

"Nếu không thì thử chút canh trước đi, cô mới làm vẫn còn nóng." Hạ Phương Du nói xong giúp Trình Ân Tinh múc một chén canh, đưa tới trước mặt cô.

Trình Ân Tinh cảm thấy đối phương đối với mình thật sự là quá khách khí, cô có chút không quen, cũng cực kỳ không thích ứng: "Cô Hạ cô…cô sống có một mình thôi sao?”

Hai người bốn món ăn quả thực có chút nhiều, Trình Ân Tinh vốn tưởng rằng còn có người khác, nhưng Hạ Phương Du ngồi đối diện cô đã động đũa.

Hạ Phương Du sửng sốt một chút, hai mắt vô tội nhìn cô: "Không có, ngoài chúng ta ra thì trong phòng còn có ai nữa."

Ngồi đối diện với cô Hạ bốn mắt nhìn nhau như vậy, trong trí nhớ của Trình Ân Tinh lần đầu tiên nhìn thấy cô Hạ, cảm thấy cô Hạ có bộ dạng không tệ, không phải là diện mạo kinh diễm xinh đẹp, bao nhiêu năm cũng không thay đổi kiểu tóc đen dài thẳng, các giáo viên nhân viên thống nhất với nhau mặc áo sơ mi trắng, vì thế luôn mang đến cảm giác nhiều phần lạnh lùng, nghiêm khắc, đổi lại hình dung là một khuôn mặt cực kì dục thái.

Nhất là bộ dáng cô cười rộ lên với Trình Ân Tinh thật quá xinh đẹp, so với người chủ nhiệm nghiêm túc đứng đắn trong trường học khác nhau, thật đúng là hai gương mặt hoàn toàn khác nhau.

Đối mặt với vấn đề của cô, Trình Ân Tinh cầm đũa gắp vài miếng thịt, thuận miệng nói ra: "Chồng hoặc bạn trai gì đó.”

Hạ Phương Du lại không khỏi cười cười nói: "Cô độc thân.”

"À..." Trình Ân Tinh đáp một tiếng đem ánh mắt liếc về chỗ khác, không khí lại một lần nữa rơi vào lúng túng.

Thấy Trình Ân Tinh nửa ngày không nói gì nữa, Hạ Phương Du yên lặng ăn cơm bưng chén xuống không khỏi lại hỏi: "Có phải cảm thấy dáng vẻ ngày thường của cô với ở trường rất khác nhau không?”

Trình Ân Tinh điên cuồng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

"Đây mới chính là cô, trong trường học chỉ là một công việc của cô thôi." Hạ Phương Du nói xong dừng một chút, tò mò nói: "Đã như vậy, vậy trong nhận thức của em và các bạn cùng lớp, cô là người như thế nào?”

Trình Ân Tinh dừng đũa xuống, không khẳng định lại xác nhận với đối phương một lần nữa: "Cô Hạ, cô xác định thật sự muốn nghe sao?”

"Cứ nói đi không sao cả." Hạ Phương Du sắc mặt bình tĩnh, tuyệt đối không để ý.

Trình Ân Tinh hít sâu một hơi, trong lòng mừng thầm, đây chính là cô muốn hỏi, vậy em cũng không khách khí nói thật.

"Vậy em sẽ nói sự thật, cô Hạ cô ngàn vạn lần đừng để ý, cũng như là đừng để trong lòng."

Hạ Phương Du cười nhạt, mặt mày lộ ra vẻ ôn nhu.

"Nói đi."

"Trong mắt đám học sinh của chúng em, mọi người đều nói giáo viên Hạ cô chắc chắn là người có cá tính lãnh đạm, kiếp trước là ni cô, đời này tái sinh tu đạo nữ, đến tuổi này mà vẫn chưa kết hôn nhất định là không có nam nhân muốn cô..." Trình Ân Tinh nói được một nửa, bỗng nhiên hơi chột dạ không dám nhìn sắc mặt người đối diện.