Chương 38: Ta Liều Mạng Với Ngươi !
Tatara rất đồng tình với cơn phẫn nộ của vị địa tinh này, cho dù là loài người, lão bà của mình bị biến mất, cũng là một việc không thể nào dể dàng tha thứ của bất kỳ nam nhân nào.
Thế nhưng, vị lãnh chúa địa tinh này chắc do cơn giận làm mù mắt, cư nhiên hoài nghi vương phi của nó là do thương đội loài người này bắt cóc đem đi, lý do là, nó tuyên bố vương phi của nó là xinh đẹp nhất trong giới địa tinh...
Mọi người đều rất tức giận -- sao lại có cái loại không chịu nói đạo lý như thế! !
Địa tinh xinh đẹp nhất? Phi! Coi như là một tên địa tinh xinh đẹp nhất, tại loài người mà xem, cũng bất quá chỉ là một con vật không giử vệ sinh, dơ bẩn, ốm yếu mà thôi! Ngoại trừ bọn địa tinh ra, ai sẽ có hứng thú với loại "mỹ nhân" này?
Bắt cóc một con địa tinh? Đem tới chợ nô ɭệ bán được bao nhiêu tiền? !
Thế nhưng vị lãnh chúa đang trong cơn giận dữ này không cho là thế, cái đầu xanh xanh của nó không còn suy nghĩ được nhiều, dưới cơn giận dữ, nó quyết định đem toàn bộ thương đội bắt lại, làm thành thịt khô!
Tatara biết rất rõ những tên địa tinh này sẽ đối xử tù binh loài người ra sao, hắn tuy rằng gầy yếu, trên người cũng không có bao nhiêu thịt mỡ, thế nhưng rơi vào tay bọn địa tinh "chuyên gia về lương thực" này, hắn dù cho ốm hơn bây giờ gấp đôi, với kinh nghiệm phong phú của địa tinh cũng thể mang mỡ của hắn rang ra thành dầu!
May là hàng hóa cùng của thương đội này khá lớn, cùng với khá nhiều tù binh, Tatara lại có thể nói là khá thông minh, tìm được một cơ hội liền lặng lẽ chuồn mất.
Nguyên bản nếu hắn một mình chạy trốn trên bình nguyên, thì cuối cùng hơn phân nửa sẽ là bị lang ăn thịt, hoặc sẽ trở thành bửa ăn cho mấy tên địa tinh lang thang.
Bất quá. Hắn lại tất may mắn, hắn gặp được vài tên gia hỏa loài người!
Tối hôm đó hắn ở trên bình nguyên nhìn thấy một đốm lửa trại. Tại bình nguyên mà đốt lửa trại thì chỉ có là loài người. Tuy rằng gặp phải người mạo hiểm loài người cũng có tình trạng thê thảm. Thế nhưng chí ít so với lang hay địa tinh lang thang vẫn còn tốt hơn.
Trong cơn đói khát khó nhịn được, Tatara chạy tới. Tinh thần của hắn nhanh chóng sụp đổ nhanh chóng phát điên. Vì vậy hắn quyết định chó cùng rứt giậu!
Lúc con người bị ép vào bước đường cùng, thường sẽ bộc phát dũng khí không gì sánh được!
Tatara lúc này cũng như thế. Cơn giận trong lòng bộc phát. Tà ác trong người nổi lên. Vọt vào doanh địa của đám người kia. Hét lớn một tiếng: "Tất cả không được nhúc nhích! Cướp đây! ! Đem thức ăn nước uống giao ra đây! Bố đây là ma pháp sư! !"
Trong con giận dữ tiếng gầm của hắn truyền đi rất xa trên bình nguyên. Vài người trong doanh địa cũng bị dũng khí của Tatara làm chấn động.
Qua vài giây sau, mấy người kia bỗng nhiên cười rộ lên.
"Ma pháp sư? Chúng ta đều là ma pháp sư!"
Tatara lúc này mới nhìn kỹ mấy người kia, trợn tròn mắt...
Quả nhiên, trước mặt hắn là sáu người đều là nhân loại, mà toàn bộ đều là người có nghề nghiệp giống hắn!
Mà làm cho Tatara ngẩn người chính là, sáu người phía trước, huy chương ở trước ngực kém cõi nhất cũng là làm bằng bạc, cư nhiên còn có một vị đeo một cái huy chương làm bằng vàng a!
Còn hắn... ma pháp sư cấp một, cư nhiên chạy tới cướp đoạt sáu vị trung cấp cùng cao cấp ma pháp sư...
Lúc này Tatara hầu như đã chết đứng, nhìn thấy vị ma pháp sư đối diện giơ pháp trượng về phía hắn, dũng khí đang tràn ngập người hắn nhất thời tan biến, hắn quỳ xuống "phác thông" một tiếng, từng đợt nước mắt từng đợt nước mũi bắt đầu tràn ra cầu xin tha mạng, cùng lúc rất nhanh kể lại những chuyện bi thảm mà bản thân hắn gặp phải.
Cuối cùng...
Nghe xong câu chuyện đầy máu và nước mặt của Tatara, vị ma pháp sư kia buông ma trượng xuống, mấy vị cao thủ đưa mắt nhìn nhau, cùng lúc thở dài.
"Thân là ma pháp sư, giờ trở thành hình dạng này, cũng thực sự là hiếm thấy."
Dù sao tất cả mọi người đều là ma pháp sư, hiện tại coi như là ma pháp sư cao cấp, nhưng năm xưa cũng đã từng là tay mơ, nhìn thấy một người mới vào nghề gặp phải tình cảnh thế này, thân là ma pháp sư, cư nhiên phải bán mình trở thành tôi tớ, cũng đáng để cho mấy vị ma pháp sư này rơi xuống vài giọt "nước mắt cá sấu", sinh ra vài phần xúc động loại "thỏ chết cáo khóc thương".
"Mà thôi, ngươi cũng là ma pháp sư, tuy rằng thực lực thấp kém, vậy dứt khoát đi theo chúng ta đi. Dù sao chúng ta tới nơi này làm một vài việc, cũng không có mang theo đồ đệ, đang thiếu một tên bên cạnh để sai vặt."
Tatara quả là vô cùng mang ơn, trong lòng hắn cho rằng đã khổ tẫn cam lai, ánh sáng bảo hộ của thần linh cuối cùng rơi vào trên người hắn.
Thế nhưng, hắn lại không biết được ý định thật sự của những ma pháp sư này...
Lẽ ra thì, chạy tới đây săn rồng là một việc rất là vinh quang, nếu công bố cùng người khác, thì sẽ cấp cho bản thân mình một ít danh khí cùng với hào quang.
Thế nhưng sáu vị ma pháp sư này lại làm việc một cách hết sức bí mật, thậm chí những người thân bên cạnh mình cũng không biết, ngay cả một đệ tử cũng không mang theo.
Bởi vì sáu người này biết rất rõ thực lực của mình, mặc dù trong giới ma pháp sư cũng được coi như là người nổi bật, thế nhưng còn thua xa mấy nhân vật tuyệt đỉnh cao thủ gϊếŧ rồng trong truyền thuyết nhiều lắm. Bởi vì nghe nói con rồng này đang trong trạng thái suy yếu, lúc này mới mạo hiểm thử một lần, dù sao nếu có thể gϊếŧ chết một con rồng, lấy được mấy thứ cao cấp ma pháp tài liệu mà họ hằng ao ước từ trên người con rồng, đối với bất kỳ ma pháp sư nào mà nói, đều đáng để liều mạng một lần!
Thế nhưng, chuyện này phải được bảo vệ bí mật!
Những thứ khác không nói, chỉ việc khi họ tiêu diệt được con rồng, để cho người khác biết được bản thân họ có được cao cấp ma pháp tài liệu, có câu "thất phu vô tội hoài bích kỳ tội", vạn nhất có ma pháp sư thực lực cao siêu khác để ý được, chạy tới mạnh mẽ cướp đoạt-- trên đại lục thật sự là có người thực lực cường đại nhưng không bao giờ chịu nói đạo lý a! Bọn họ thật sự không thể chống lại bọn người này.
Cho nên, việc này chỉ có thể tiến hành trong lén lút.
Còn một cái lý do chính là, "dũng sĩ diệt rồng" tuy rằng là vinh quang hàng đầu, nhưng cần phải có được thực lực hùng mạnh làm trụ cột! Nếu như thực lực của mấy vị đại nhân này đại tới trình độ "đại ma đạo sư", thì tất nhiên sẽ đem những việc này công khai.
Nhưng vấn đề chính là thực lực bọn họ so với tầng lớp phía trên thì không đủ, so với tầng lớp phía dưới thì có thừa. Vạn nhất tin tức này thật sự bị tiết lộ ra... thì phiền phức sẽ không ngừng ập tới!
Cái này gọi là cây to đón gió a.
Thói đời hiện tại, biển lớn sóng sau đè sóng trước, sóng trước thì phải chết trên bờ cát... Hằng năm đều xuất hiện vô số người mới cứng đầu cứng cổ, tưởng rằng mình là vượt hẳn mọi người, những tên này luôn tự gào thét rằng mình là sóng sau, mở to hai mắt tìm kiếm cơ hội để thăng cấp.
Đúng lúc này, ngươi là "dũng sĩ diệt rồng" ? Tốt! Vừa vặn đạp lên ngươi để thăng cấp! !
Hơn nữa, ngươi có xưng hào "diệt rồng", thế nhưng thực lực lại không khác nhau? Thật tốt quá! Không đạp ngươi thì đạp ai? ! ? !
Tin tức một khi để lộ, thì ngồi chờ vô số tay mơ tới cửa đòi khiêu chiến đi!
Gϊếŧ chết được ngươi, không phải là thông báo cho toàn đại lục rằng "ta so với "dũng sĩ diệt rồng" còn mạnh hơn" sao?
Cho nên, lần hành động này phải vô cùng bảo mật, sáu vị ma pháp sư một mình rời đi, ngay cả đệ tử thân cận nhất cũng không mang theo.
Kết quả, sáu vị đại nhân này ăn không ít khổ. Lúc ở nhà, lấy của thân phận bọn họ, đều là sống an nhàn sung sướиɠ, coi như là đang trên bồn cầu trong WC, bên cạnh cũng có một nữ đồ đệ thanh tú cầm hương hầu hạ.
Lần này đi xa, sáu vị đại gia này mười đầu ngón tay còn chưa từng đυ.ng qua gia vị, rốt cục lại phải ăn đắng, tại Dã Hỏa trấn còn có lữ điếm tửu quán để mà hưởng thụ, thế nhưng khi vào Dã Hỏa nguyên, bọn họ đã vài ngày không được ăn no. Mấy cái bánh mỳ lạnh lạnh cứng cứng kia thật sự rất khó ăn, ngay cả nước uống, cũng phải chỉ uống được phân nửa. Mấy vị này đều là cao thủ không tầm thường, tùy tiện đánh vài cái liền có con mồi, thế nhưng không ai chịu động tay làm thịt a!
Đêm nay rốt cục có một vị hỏa hệ ma pháp sư chịu đựng không được, xoắn tay áo lên tự mình ra trận, một cái ma pháp " Bạo chi liệt diễm" được tung ra, nhất thời một đoàn lửa đỏ bay tới con linh dương, đem nó nướng vừa vàng vừa giòn, thế nhưng lại không cẩn thận quên rằng hỏa hệ ma pháp này có thêm thuộc tính bạo (nổ), kết quả là "oanh" một tiếng, liền nổ tung thành hơn mười đoạn, ngay cả vĩ sắt xiên thịt nướng cũng nổ tan tành.
Vừa lúc cái tên Tatara nhìn ngu ngu này tìm tới cửa, lại là ma pháp sư cũng giống như bọn họ. Dứt khoát mang hắn theo bên cạnh xem như là tùy tùng, ăn uống khuôn vác cũng có một người hầu hạ.
Về phần sau khi thành công... Để bảo mật... Hanh hanh.
Ma pháp sư, lẽ nào lại không biết gϊếŧ người sao.
...
Tatara là người đã ăn qua khổ cực, không giống như mấy vị đại gia kia được nuông chiều sống trong nhung lụa, đi theo bên cạnh mấy vị đại gia này nhưng thật ra lại mơ hồ trở thành người hầu đặc lực, thịt nướng ra cũng là ngoài giòn trong mềm, cuối cùng mấy vị ma pháp sư cao quý này cũng không cần phải gặm bánh mỳ sống qua ngày.
Nhưng Tatara lại thê thảm!
Một mình hắn phải hầu hạ sáu vị đại gia, còn là sáu vị đại gia đang bị hành hạ ở dã ngoại, vui giận khác thường. Hắn phải làm bửa ăn cho sáu người, còn phải nướng các loại thịt có mùi vị hoang dã khác nhau, giặt quần áo của sáu người, nấu nước cho sáu người tắm-- sáu vị đại gia này một khi có người hầu, liền sang trọng hẳn lên, thực sự là so với bất cứ cái gì đều sang trọng hơn!
Chính xác đem lần mạo hiểm ở dã ngoại này trở thành một cuộc du lịch.
Tatara mỗi ngày đều mệt mỏi, lưng đau nhức, qua vài ngày, người hắn lại gầy đi thêm một vòng.
Điểm chết người chính là, khi đi tới ngọn núi này, Tatara mới biết được sáu vị đại gia chạy tới đây là tìm một con rồng hay chính xác là tìm vận đen... Trong lòng hắn rơi lệ, nghĩ tới tương lai u ám của mình...
Tatara không phải đứa ngốc. Hắn đem thực lực hai bên để so sánh thì thấy rất rõ: sáu vị đại gia này chỉ cần phất tay một cái là có thể đem hắn gϊếŧ chết, mà con rồng kia, e rằng chỉ cần sử dụng một cái móng vuốt, là có thể đem sáu vị đại gia này gϊếŧ chết!
...
... ...
"Nếu như không phải tại ngươi! Ta làm thế nào lại rơi vào hoàn cảnh này! !"
Một đoạn chuyện cũ nhanh như chớp bay qua đầu của Tatara, hắn bi phẫn gầm rú, bóp chặt cổ Hạ Á: "Dù sao hôm nay ta cũng chết chắc rồi, ta liều mạng với ngươi! !"
Hạ Á có chút khó hiểu-- một cái áo choàng mà cũng đáng để liều mạng sao?
Ngay lúc này, con rồng kia đang ở trên không gầm lớn một tiếng, thân rồng to lớn bỗng nhiên toát ra một đoàn ánh sáng màu xanh đen chói mắt bay thẳng tới!
"Oanh" một tiếng, một đợt sóng chấn động lan ra, bốn vị ma pháp sư trên đỉnh núi bị ánh sáng nọ quét qua, tấm màn phòng ngự trong suốt bị đánh nát bấy!
Trong âm thanh rống dài của của con rồng, một vị ma pháp sư ở vị trí phía trước bổng nhiên bị ánh sáng quẹt trúng kêu lên một tiếng thảm thiết, ma trượng trong tay hắn nứt gẫy thành nhiều đoạn, y phục toàn thân vỡ tan tành, ngay sau khi ánh sáng bay qua, máu thịt toàn thân của hắn trong nháy mắt bị bong ra từng mảnh rớt ra khỏi thi thể, bất quá chỉ trong nháy mắt công phu, một người còn sống sờ sờ, giờ chỉ còn lại một bộ xương khô! !
Ba vị ma pháp sư còn lại cũng không ngừng kêu la, quên đi ý định săn rồng, quay đầu hướng về phía chân núi mà bay nhanh, con rồng kia cũng không buông tha gắt gao bám sát phía sau bọn họ.
Hạ Á vừa thấy thế trong lòng phát lạnh, nhìn thấy mấy tên gia hỏa kia đang chạy về hướng này, vội vàng nhảy dựng lên, một tay túm lấy kẻ đáng thương: "Muốn giữ mạng thì mau chạy nhanh lên!"
Hắn vừa hét xong, quay sang đã không thấy bóng dáng của A Đạt ở đâu cả-- Phi ! Tên gia hỏa kia chạy trốn so với ta còn nhanh hơn!
Hạ Á tung chân chạy như bay, Tatara lý nào lại buông tha cho tên đầu sỏ đã hại mình ra hình dạng này, có chết hắn cũng không buông hai tay, Hạ Á nhanh chóng chạy trốn, Tatara liền giống như một con gấu túi đeo trên người Hạ Á.
Nhìn Tatara đang thống khổ lắc lư trên người Hạ Á, kẻ đáng thương tuy rằng cũng bị Hạ Á túm lấy, nhưng nhịn không được thấp giọng nói: "Ê, ngươi có sao không?"
"Ta..." Tatara lúc này mới nhìn rõ hình dạng của kẻ đáng thương, bỗng nhiên hai mắt trợn tròn: "Ngươi, ngươi là! !"
Đáng tiếc hắn còn chưa nói xong... Phía sau, ba vị ma pháp sư cùng con rồng đang đuổi theo họ, trong nháy mắt đã vượt tới gần bọn họ!
"Oanh" một tiếng, con rồng to lớn lại lần nữa phun ra một đoàn hỏa khí màu xanh đen!
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com