Liệp Quốc

3/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Tạm Ngưng
“Quyền thần không mưu triều soán vị đều không phải quyền thần hợp các. hMột ngày nào đó, trên kim tệ của đế quốc sẽ in hình của cái đầu của ông đây….”-------Hạ Á Lôi Minh
Xem Thêm

Chương 20: Địa Tinh Quý Tộc?
Cùng cái tên này đúng là có thể nói chuyện nhưng không thể nói đạo lý.

Hạ Á hoàn toàn không để ý tới oán niệm trong lòng của kẻ đáng thương, nếu đàm phán không thành, vậy chỉ có thể dứt khoát dùng một biện pháp đơn giản nhất để giải quyết: bạo lực!

Một triết nhân nào đó của loài người đã từng nói một câu: bạo lực không thể giải quyết tất cả vấn đề.

Rất may mắn chính là, lúc dạy bảo Hạ Á, lão gia hỏa cũng đã từng đề cập qua những lời này, nhưng mà lão gia hỏa còn có một nhận xét khác:

"Mấy tên nói những lời này nhất định chính là "bọn ngốc nhà giàu không biết cơn đói của người nghèo"! Bạo lực không giải quyết hết mọi vấn đề, thế nhưng nó giải quyết phần lớn vấn đề! Nếu như có người gây khó dể cho ngươi, như vậy lúc này mà cùng đối phương nói chuyện triết lý, sau đó dùng đức phục nhân, quả thực là cởϊ qυầи ra rồi đánh rắm. Đổi lại là ta, trực tiếp xông thẳng lên, mấy cái tát mạnh vào mồm, đánh cho hắn răng rơi đầy đất, để cho lần sau hắn có gặp ngươi thì hai chân run rẩy đại tiểu tiện cũng không thể khống chế-- lời nói ngu xuẩn này cùng mấy đứa ngốc hay cảm thán "tiền không phải vạn năng" là cùng một loại!

Tiểu tử, ngươi nhớ kỹ, nếu có người nói với ngươi rằng "tiền không phải vạn năng", như vậy người đó phải là một tên nghèo kiết xác hơn nữa lại là kẻ ngốc thường bị cưỡng đoạt. Nếu như có người nói với ngươi "bạo lực không thể giải quyết vấn đề", như vậy người này nhất định là thường hay bị người khác khi dể, bụng đầy xú khí."

Rất hiển nhiên, lão gia hỏa giáo dục điều này cho Hạ Á đã rất thành công. Cho nên vừa lúc đàm phán thất bại, liền dứt khoát xách búa lao thẳng tới.

Đám địa tinh vẫn còn tranh luận quyết liệt, ý kiến của chúng nó vẫn không thống nhất, vẫn còn tranh luận một cái vấn đề then chốt chính là: ai sẽ là người tiên phong.

Trong truyền thống của địa tinh, tiên phong có nghĩa là bia đở đạn. Chúng nó có một câu châm ngôn là: Đánh nhau thì phải trốn ở sau cùng, đoạt chiến lợi phẩm thì phải xông vào trước nhất.

Đây cũng là nguyên nhân căn bản của việc địa tinh tuy rằng số lượng đông đảo, thế nhưng trên Dã Hỏa nguyên bất luận là đối mặt với người lùn hay là đối mặt với loài người trong các trận đánh chính quy đều thất bại nhiều lần.

Cho nên, vừa lúc Hạ Á chủ động xách theo búa bổ nhào tới, phản ứng đầu tiên của những địa tinh này là ngu mặt ra.

Mãi đến lúc Hạ Á vọt tới trước mặt, một cước đá vào mặt một tên đầu lĩnh, đem cái mũi thô to như củ cà rốt đạp lúm vào mặt như tạo thành một cái ao nhỏ, bọn địa tinh còn lại mới bắt đầu kêu la "ouke ouke" ầm ỉ.

Hạ Á hưng phức hét lên một tiếng, chiến phủ hóa thành vô số đạo bén nhọt, bổ ngang bổ thẳng bổ nghiêng bổ loạn . . . Bốn chiêu "bổ cũi" sử dụng xong, nguyên bản bên cạnh hắn có vài tên địa tinh hiện tại toàn bộ đã đo đất. Đám địa tinh còn lại khinh hoàng đánh trả, bọn này kêu la cầm lấy đoản mâu cùng đao cùn trong tay phản kích, thế nhưng Hạ Á đã nâng tay lên, đem nửa thân mình giấu phía sau cự thuẩn.

Tấm cự thuận này là đạt được từ trong tay tên cự hán Ni Guer một trong vương thành tứ tú, thuẩn cao khoảng một thước, đối mặt với thuẩn loại này bọn địa tinh không biết làm sao: chúng nó quá lùn, mà tấm thuẩn này dựng thẳng trước mặt bọn chúng quả thực là giống như một bức tường, bọn địa tinh nếu muốn công kích Hạ Á thì phải liên tục nhảy lên phía trước, sau đó đem vũ khí vượt qua tấm thuẩn công kích Hạ Á. Nếu không, cũng chỉ có tung tăn bước chân mà chạy lòng vòng-- thế nhưng vóc người địa tinh quá thấp bé, thật sự không am hiểm việc chạy nhảy.

Vì vậy, trong lúc xuất hiện một màn buồn cười: Hạ Á thân hình cao lớn, như hạc giữa bầy gà, một tay nâng thuẫn một tay nâng búa, mà xung quanh một đám địa tinh bao vây hắn thì vừa hô hoán vừa nhúng nhúng nhảy nhảy.

Lúc bắt đầu, Hạ Á hoàn toàn chiếm thượng phong. Hắn một mạch đánh ngã hơn mười mấy tên địa tinh, sau đó bọn địa tinh cũng đã bắt đầu học được xảo quyệt. Mấy tên kia ruốt cục cũng phát hiện nhược điểm của Hạ Á: Lúc hắn giơ cự thuẫn lên, thì chân của hắn lộ ra ngoài.

Vì vậy, bọn địa tinh bắt đầu lăn ra mặt đất, vừa lăn vừa cố gắng dùng vũ khí đánh vào chân Hạ Á.

Tràng diện nhất thời thay đổi, biến thành Hạ Á đứng một chổ bắt đầu nhúng nhảy, mà xung quanh đám địa tinh thì lăn đầy ra trên mặt đất.

Kẻ đáng thương đứng ở xa xa đã hoàn toàn nhìn ngây người. . .

Tên dế nhũi này thực sự là một cái bảo bối: đây rõ ràng là một hồi quyết chiến sống chết, hắn lại biến thành một cảnh làm cho người xem cười muốn bể bụng.

Bất quá kẻ đáng thương rất nhanh cũng cười không nổi. Địa tinh trong đầu cũng có chút thông mình, chúng nó mắt thấy đồng bọn vây công tên võ sĩ loài người cường hãn này, thế nhưng bên cạnh còn có một tên kẻ đáng thương-- thân mình kẻ đáng thương tuy rằng khá cao cũng rất dọa người, thế nhưng chí ít kẻ đáng thương nhìn qua rất khôi ngô mà lại không có cầm búa, hơn nữa. . . trong tay kẻ đáng thương cũng không có cự thuẩn, thứ mà làm cho bọn địa tinh ăn nhiều đau khổ.

Vài tên địa tinh vung vẫy dao nhỏ bao vây lấy kẻ đáng thương.

Hạ Á đang ra sức biển diễn một điệu nhảy đạp chân (nhảy clacket) , hắn đã đem nhiều tên địa tinh đánh cho hôn mê bất tỉnh, thế nhưng ở trên bắp chân cũng đã bị chém vài nhát, một chiêu lăn ra chém của địa tinh thiếu chút nửa chém đứt nửa bàn chân của hắn. Hắn đang phải nhảy đến mệt chết đi được, chợt bỗng nhiên nghe thấy tiếng hét chói tai đầy sợ hãi của kẻ đáng thương, quay đầu nhìn lại, thì thấy vài tên địa tinh đang bao vây lấy kẻ đáng thương.

Đùa cái gì thế này, tên đó là mồi mà ông đây chuẩn bị cho rồng!

Hạ Á trừng mắt hét lên một tiếng như trâu rống-- ách, dùng từ ngữ hoa văn một chút thì là: ánh mắt Hạ Á như điện, huýt dài một tiếng sáo. Sau đó cầm lấy búa trong tay ném thẳng tới.

Chiến phủ ở trên không vạch ra một đạo hàn quang, "phù" một tiếng, đem một tên địa tinh đang vọt tới kẻ đáng thương gần nhất, cả người lẫn giáp kèm theo vũ khí bị chém làm hai!

Máu tươi màu xanh phun lên người kẻ đáng thương, cái tên vô dụng kia trực tiếp hét lên một tiếng rồi lăn ra hôn mê bất tỉnh.

Hạ Á đã không có vũ khí, nâng cự thuẩn bằng vào sức mạnh của bản thân đem vài tên địa tinh đánh bay, khí lực của hắn thực sự không nhỏ, phàm là địa tinh bị đánh bay xương cốt đều gẫy nát. Sau đó hắn một mạch quay về, rút thanh hỏa xoa đang cấm bên hông ra, một xoa ghim vào trên cái mông của một tên địa tinh, đem tên địa tinh kia giống như em bé hất bay đi, liền sau đó nâng thuẩn ngăn chặn một đao đang chém tới, hắn ra sức dùng thuận bài khua về phía trước, đυ.ng vào tên địa tinh đang chém tới trong miệng phun ra máu.

Lúc Hạ Á chạy về bên cạnh kẻ đáng thương, tới gần tên địa tinh bị búa chém làm hai nửa, từ trên người hắn rút ra thanh búa của mình. Đám địa tinh rốt cục cũng mất hết dũng khí, chúng nó kêu to "ouke ouke ", quay đầu lại bắt đầu chạy trốn.

Hạ Á cũng không có đuổi theo đám địa tinh đang chạy trốn, mà là từ trong người lấy ra một sợi dây thừng quăng cho tên tù binh lang thang địa tinh, chỉ chỉ bọn địa tinh chiến sỉ bị mình đánh ngã nằm trên mặt đất, ra dấu vài cái.

Tên lang thang đã hoàn toàn bị hù cho choáng váng, mãi đến lúc Hạ Á đá nó một cái nó mới tỉnh ngộ, vội vàng cầm lấy sợi dây thừng đi làm việc. Tên lang thang này rất hiển nhiên là thừa hưởng đầy đủ truyền thống tốt đẹp của đia tinh: thích bắt nạt đồng loại.

Tuy rằng tình cảnh bản thân nó cũng đã rất thê thảm, thế nhưng những tên địa tinh chiến sĩ này so với nó còn thê thảm hơn, nó hiển nhiên rất vui vẻ, đem mấy tên này trói vừa chặt vừa tàn nhẫn, không hề ít địa tinh chiến sĩ đang nằm trên mặt đất, đầu rơi máu chảy, xương cốt gẫy nát bị hắc cước của nó đá trúng.

Hạ Á đem kẻ đáng thương kéo đứng lên, dùng sức đánh vài bạt tai vào mặt nàng, đem kẻ đáng thương đánh tỉnh lại, sau đó cả giận nói: "Ta biết ngươi rất vô dụng! Nhưng ta nghĩ ngươi bản thân là loài người, chí ít có thể đánh bại một địa tinh, thế nhưng ngoại trừ việc thét chói tai ra ngươi không còn bản lĩnh gì khác sao?"

Kẻ đáng thương mặt đỏ hồng . . . Cũng không biết là vì xấu hổ hay là bởi trúng vài bạt tai của Hạ Á, bụm mặt khóc ô ô.

Hạ Á không để ý tới nàng, quay đầu nhìn thoáng qua tên lang thang địa tinh, phát hiện tên kia liên tục hạ hắc quyền lên đám địa tinh chiến sĩ đang bị thương, phàm là chưa tắt thở, đều bị nó cột chặt giống như quà mừng năm mới. Hạ Á cũng không có chút khách khí, chỉ chỉ vào tên lang thang địa tinh, sau đó chỉ chỉ sợi dây đang nằm bên cạnh trên mặt đất.

Tên kia ngẩn ngơ, thoáng chút chần chờ, thế nhưng vừa thấy sắc mặt tức giận của Hạ Á, liền vội vàng rụt đầu, cầm lấy sợi dây, chủ động đem bản thân mình trói lại.

Mất một ít khí lực đem bọn tù binh đứng thành một hàng, Hạ Á đá vào tên từ binh đầu tiên: "Biết nói tiếng người không?"

Tên địa tinh kia kêu ouke ouke vài tiếng, Hạ Á trực tiếp xách nó lên xoay lại, một cước đá vào mông nó. Sau đó đi tới trước mặt tên tù binh thứ hai: "Biết nói tiếng người không?"

Cái tên địa tinh đáng thương nhìn Hạ Á một chút, sau đó mờ mịt lắc đầu.

Hạ Á cũng không khách khí, đem nó xách lên xoay lại, cho nó một cước vào mông.

Tên địa tinh thứ ba thấy Hạ Á đi tới trước mặt, không đợi Hạ Á hỏi, đã hét lên một tiếng, sau đó chủ động xoay người lại vểnh cái mông về phía Hạ Á.

Hạ Á vừa tức vừa buồn cười, một cái tát đem tên địa tinh "thông minh" đánh bay đi, cả giận nói: "Không có một ai biết nói tiếng người sao? !"

Hắn hỏi hai lần, cuối cùng cũng có người trả lời.

Cái tên lang thang rụt rè vươn đầu ra: "Ouke, ta, tiếng người, nói. Người rất mạnh, không thích."

Hạ Á có chút ngoài ý muốn, đứng ở trước mặt tên lang thang, hiếu kỳ nhìn tên kia một hồi: "Ta, Hạ Á, loài người, hùng mạnh! Ngươi là?"

Tên lang thang mở to đôi mắt giống như hạt đậu xanh khϊếp đảm nhìn Hạ Á: "Ta, Aokesi, địa tinh, tự do."

Hạ Á liếc mắt nhìn nó, lắc đầu: "Ngươi, Aokesi, địa tinh, tác tác, của ta!" ( tác tác: chiến lợi phẩm, bắt tù binh.)

Nhãn thần của cái tên gọi là Aokesi này có chút phức tạp, ngọ ngoạy một chút, cư nhiên lớn mật trả lời: "Không, ta, Aokesi, địa tinh, tự do."

Hạ Á hai tay làm ra bộ dáng muốn đánh nhau: "Ngươi, tác tác, của ta!"

"Ta, địa tinh, tự do." Aokesi rõ ràng cực kỳ sợ hãi, thế nhưng vẫn như cũ cải lại. Mắt thấy Hạ Á muốn tức giận, tên kia rất nhanh rút đầu trở lại, sợ hãi nhìn Hạ Á: "Ta, Aokesi, địa tinh, quý tộc! Tác tác, không phải!"

Địa tinh quý tộc?

Hạ Á có chút bất ngờ, tên kia nhìn rất giống một cái lưu lạc địa tinh a.

"Ngươi, quý tộc, địa tinh?"

Trong ánh mắt của Aokesi xuất hiện một tia u oán, lầm bầm nói: "Ta, Aokesi, quý tộc, địa tinh lãnh chúa. . ."

Địa tinh lãnh chúa?

Hạ Á lại lần nửa bất ngờ, thế nhưng mà tên Aokesi vẫn còn chưa nói hết.

Nửa câu sau của nó là : ". . . Địa tinh lãnh chúa. . . Vương phi."

Hạ Á trợn tròn mắt, ngay cả kẻ đáng thương đang bụm mặt bên cạnh cũng trợn tròn mắt.

Địa tinh lãnh chúa. . . Vương phi? !

Lẽ nào Aokesi này là một quý bà? ! !

"Ngươi? Địa tinh? Vương phi?" Hạ Á mở to hai mắt nhìn: "Ngươi, địa tinh, nữ tính?"

Khuôn mặt Aokesi lập tức phẫn nộ: "Ta, địa tinh, nam tính! !"

Hạ Á hiểu rõ ràng, bổng nhiên tỉnh ngộ: "Địa tinh, lãnh chúa, nữ tính? Cho nên, vương phi, nam tính?"

Aokesi vẻ mặt xấu hổ và giận dữ, nghiến răng nghiến lợi tả: "Lĩnh chủ, nam tính! Vương phi, nam tính, giống nhau! Cho nên. . . Chạy trốn!"

". . ."

Hạ Á té xỉu. . . Kẻ đáng thương cũng té xỉu. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Thêm Bình Luận