Liệp Quốc

3/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Tạm Ngưng
“Quyền thần không mưu triều soán vị đều không phải quyền thần hợp các. hMột ngày nào đó, trên kim tệ của đế quốc sẽ in hình của cái đầu của ông đây….”-------Hạ Á Lôi Minh
Xem Thêm

Chương 19: Ngươi So Với Địa Tinh Tốt Hơn Một Chút
Khi phía trước mặt bọn họ phản phất xuất hiện bộ dáng của một đội "quân chính quy", lúc này khuôn mặt của Hạ Á đang tùy tiện thả lỏng rốt cục cũng trở nên vài phần nghiêm túc.

Hắn một cước đem tên tù binh địa tinh đá nằm sấp xuống đất, sau đó bỏ kẻ đáng thương xuống, nhìn chằm chằm phía trước một cách cảnh giác.

Cùng với mấy tên địa tinh khất cái đã gặp trước đây mà so sánh, bọn người đang ngăn chặn phía trước bọn họ rõ ràng trang phục trên người chẳng có chút nào để phàn nàn.

Chúng nó số lượng khoản chừng mười mấy tên, thể trạng so với mấy tên địa tinh khất cái cường tráng hơn một ít-- cũng chỉ có một ít mà thôi. Cũng là màu da xanh, thế nhưng trang bị trên người bọn chúng chí ít có chút đồng bộ. Bì giáp dơ bẩn không biết đã bao nhiêu lâu không chùi rửa, dính đầy bùn đất bẩn hề hề cùng với một vài thứ màu đỏ màu trắng đáng nghi -- nhưng ít ra mấy thứ này cũng có thể miễn cưỡng gọi là giáp.

Hơn nữa, trong tay của chúng nó đều có vũ khí, tuy rằng theo tiêu chuẩn của loài người thì vẫn còn đơn sơ đến buồn cười: vài thanh đoản mâu (thương ngắn), dùng xương thú làm thân mâu còn lại mũi mâu là một miếng sắt bén nhọn. Còn có vài thanh đao cùn rỉ sắt, cũng không biết có phải hay không từ một phần mộ nào đó đào móc ra. Trong đó có một tên địa tinh to con nhất trong đám, trong tay còn cầm một cái khiên, mặc dù cái khiên này đại khái chỉ nhỏ bằng cái chậu rửa mặt của loài người, hơn nữa cũng chỉ là một mảnh gỗ vụn được bọc kín bởi một tầng da thú.

Nhưng ít ra, những địa tinh này cũng có tổ chức.

Kẻ đáng thương lập tức trở nên lo lắng. Bởi vì nếu như tính luôn đội "quân chính quy" này, cùng với đám địa tinh lang thang ở phía sau, thì số lượng đã đạt vượt quá bảy tám mươi con.

Nhiều như vậy địa tinh, nếu như bọn chúng đồng loạt tiến lên thì...

Thế nhưng rất nhanh, một màn phát sinh làm cho kẻ đáng thương vô cùng ngạc nhiên.

Đội quân chính quy này, cư nhiên không có trực tiếp tấn công Hạ Á cùng kẻ đáng thương, chúng nó từ hai bên trái phải lách đi qua, dương nanh múa vuốt, huy vũ vũ khí trong tay, rượt theo bọn địa tinh lang thang kia thỏa sức đánh đập, những địa tinh lang thang này the thé kêu la.

Bọn địa tinh lang thang hình như rất sợ đội quân chính quy này, hầu như đυ.ng vào là bại. Nhìn cảnh đồng loại bị đầu rơi máu chảy, những địa tinh chiến sỉ đắc ý cười ha hả, thậm chí còn hướng về địch nhân đang chạy trốn xa xa hưng phấn kêu lên một tiếng "Ouke". Còn có hai tên lớn mật, cưởi bỏ cái quần cục của mình hướng mông về phía đám địa tinh lang thang đang chạy tan tác vỗ phạch phạch!

"Trên Dã Hỏa nguyên có một câu châm ngôn: Địa tinh là chủng tộc vĩnh viễn không học được sự "đoàn kết"." Hạ Á lầm bầm nói : "Dã Hỏa nguyên có quá nhiều bộ lạc địa tinh, lớn thì số lượng nhân khẩu có hơn một nghìn, nhỏ thì cũng trên dưới một trăm. Bộ lạc nhiều như vậy, tổng cộng nhân khẩu lại cũng ra một con số kinh người, nếu như bọn chúng đoàn kết lại mà nói, chỉ sợ trên Dã Hỏa nguyên này ngay cả người lùn cũng không dám đơn giản khi dễ bọn chúng. Thế nhưng trong lịch sử, những địa tinh này chưa bao giờ đoàn kết lại, hình như đối với địa tinh mà nói, khi dễ đồng loại vẫn vĩnh viễn là thú vui hàng đầu."

Những địa tinh chiến sĩ này sau khi đuổi bọn lang thang đi, cũng không có công kích Hạ Á cùng kẻ đáng thương, mà là phân ra hai người trở về báo cáo, số địa tinh còn lại liền thay thế vai trò củ của bọn lang thang, theo sau quan sát hai người Hạ Á.

Hạ Á vẫn như cũ mang theo kẻ đáng thương đi phía trước, hơn nữa vẫn không có buông tha cho tên tù nhân thương cảm kia, đá vài đá, tên kia bất đắc dĩ lăn lộn vài vòng sau đó đứng lên.

Quả nhiên, nhìn thấy đồng loại bị ngược đãi, đám địa tinh chiến sĩ này không biểu lộ ra chút nào tức giận thay cho đồng loại thậm chí cho dù là một tia thương hại, mà trái ngược, chúng lại chỉ vào tên tù binh kia rồi cười ha hả.

Mười mấy tên địa tinh chiến sĩ, số lượng so với bọn địa tinh lang thang ít hơn, thế nhưng kẻ đáng thương cảm giác được Hạ Á trở nên nghiêm túc rất nhiều.

Bởi vì khí thế của bọn địa tinh chiến sĩ này biểu hiện ra, xa xa vượt qua bọn địa tinh lang thang trước đó. Chí ít, bọn địa tinh lang thang lúc trước chỉ là đám thổ cẩu, đi theo phía sau rất xa, thỉnh thoảng kêu gọi một hai tiếng mà thôi. Thế nhưng hiện tại bọn địa tinh chiến sĩ này như là một đám dã lang, cùng lúc hô hoán, cùng lúc đều lộ ra hàm răng bén nhọn.

Khảo nghiệm lần đầu tiên xuất hiện lúc buổi chiều.

Hai tên địa tinh chiến sĩ lúc trước trở về báo tin hiện tại đã quay lại, mang theo càng nhiều đồng bọn.

Nhìn bảy tám mươi tên địa tinh chiến sĩ chặn ở trước mặt, thậm chí còn miễn cưỡng bảo trì đội hình... Được rồi, đội hình nghiêm cẩn như vậy, trình độ cũng chỉ có thể sánh như một đám lưu manh loài người tụ tập đánh lộn mà thôi.

Hơn nữa, số lượng đông đảo đã kí©h thí©ɧ dũng khí của những địa tinh chiến sĩ này, đầu tiên, chúng nó giơ vũ khí lên, rất rõ ràng ngăn cản lối đi của Hạ Á và kẻ đáng thương.

Đám địa tinh kêu thét chói cả tai, hình dạng rất là hưng phấn, "Ouke, Ouke" liên tục, Hạ Á buông kẻ đáng thương xuống, sau đó đá tên tù binh một cước, tên tù binh thấy một lượng đông đảo địa tinh chiến sĩ tụ tập một chổ, đã sợ đến độ chân mềm nhũng, nhào lên mặt đất hay tay ôm lấy đầu, đem mông vểnh cao lên, run rẩy không ngớt.

Đám địa tinh tiếp tục áp sát, lúc hai bên còn cách khoảng vài chục bước thì mới dừng lại, một địa tinh bị đẩy đi ra, đứng ở một khoảng cách an toàn hướng Hạ Á hét to một tiếng.

"Ouke! Loài người, địa tinh, lãnh địa, tử cơ!"

Tên địa tinh này hô liền một hơi, khϊếp đảm nhìn thoáng qua thanh chiến phủ của Hạ Á, sau đó rất nhanh quay trở lại lui về phía trong đội ngủ, mới lấy lại được cam đảm.

"Nó nói cái gì?" Kẻ đáng thương hỏi.

"Nó nói, loài người xông vào lãnh địa của địa tinh là không tốt." Hạ Á nhếch miệng cười cười: "Tử cơ có nghĩa là không tốt. Ngôn ngữ địa tinh rất đơn giản, một từ ngữ thường thường khái quát rất nhiều ý tứ."

Đúng thực, kẻ đáng thương bừng tỉnh. Cái tên tù binh kia lúc bị Hạ Á đập gẫy chân, thì một mặt kêu "ouke", một mặt kêu "tử cơ".

Đối với nó mà nói, chân bị "gẫy", gẫy cũng đại loại xem như là "không tốt", cho nên nó kêu "tử cơ".

Lúc Hạ Á vừa giải thích xong, cầm theo búa một mình đi về phía trước. Đám địa tinh liền sợ hãi lập tức giơ vũ khí lên, đều hướng Hạ Á kêu la.

Một cảnh phát sinh làm cho kẻ đánh thương kinh ngạc...

Hạ Á đi tới trước mặt đám địa tinh, đem búa cấm xuống mặt đất ở dưới chân, ho khang hai tiếng, mở rộng miệng nói:

"Ouke! Ta, đại lục, mạnh nhất, gϊếŧ rồng, địa tinh, không gϊếŧ!" Nói xong, hắn cư nhiên xoay người lại, hướng về đám địa tinh vổ vổ mông, sau đó lại xoay người lại trương ra một bộ dáng kinh thường.

Những lời này ngay cả kẻ đáng thương cũng hiểu... Tên dế nhũi này rõ ràng cũng biết nói khoác?

Lời hắn nói đại khái ý tứ là : &^#$! Ta là người mạnh nhất trên đại lục, chỉ gϊếŧ rồng, không thèm gϊếŧ mấy tên địa tinh như bọn mi...Ouke ở chỗ này ý tứ là "&^#$".

Lúc Hạ Á nói câu tiếp theo thì xoay người chỉ về phía sau, đầu tiên chỉ chỉ vào tên tù binh địa tinh: "Tác tác!"

Tiếp theo chỉ chỉ bao quần áo chồng chất như cái núi nhỏ: "Tác tác! !"

Cuối cùng chỉ vào kẻ đáng thương: "Tác tác! ! !"

Lúc này Hạ Á nhìn đám địa tinh: "Ta, tác tác ! Xoa cơ ! Ốc khắc ! Địa tinh, không gϊếŧ! Ouke! !"

Những lời này thì kẻ đáng thương hoàn toàn không hiểu, bất quá trong lòng nàng chấn động một hồi: tên dế nhũi này rõ ràng có thể nói được tiếng địa tinh?!

Đám địa tinh cư nhiên lập tức an tĩnh lại, vài tên to lớn nhất phảng phất như là người đứng đầu, híp mắt nhìn chằm chằm về phía kẻ đáng thương, tiếp theo là tên tù binh địa tinh, cuối cùng nhìn một chút bao quần áo, sau đó bọn chúng xì xầm thương lượng một chút.

Hạ Á có chút không nhịn được, chỉ vào tên tù binh địa tinh: "Tác tác! Xoa cơ!"

Đám địa tinh lắc đầu.

Hạ Á lại chỉ vào bao quần áo nọ: "Tác tác! Xoa cơ!"

Đám địa tinh lại lắc đầu.

Cuối cùng chỉ vào kẻ đáng thương: "Tác tác! Xoa cơ!"

Đám địa tinh do dự một chút, nhìn kỹ kẻ đáng thương, nhưng sau một hồi, lại lần nửa lắc đầu.

Hạ Á hình như rất thất vọng, nhấc thanh búa lên xoay người đi trở về.

Về tới bên cạnh kẻ đáng thương, kẻ đáng thương lập tức niềm nở hỏi: "Ngươi cùng chúng nó nói cái gì? Ngươi cư nhiên nói được tiếng địa tinh?"

Hạ Á liếc mắt nhìn kẻ đáng thương, bộ dáng hình như có chút bất mãn: "Biết chút chút, hừ..."

"Tác tác có nghĩa là gì?" Kẻ đáng thương hỏi: "Ngươi vừa rồi chỉ vào chúng ta bảo tác tác..."

"Tác tác có nghĩa là chiến lợi phẩm, bắt tù binh, kim tệ, bò, dê, ngựa, súc sinh, vũ khí, trang bị, còn có hàng hóa... Tất cả những gì có thể bắt được đều gọi tác tác." Hạ Á trả lời.

Kẻ đáng thương sắc mặt có chút khó coi: "Xoa cơ thì sao?"

"Trao đổi!" Hạ Á hừ một tiếng: "Ốc khắc có nghĩa là rời đi, lời nói vừa rồi của ta ý là, ta dùng chiến lợi phẩm trao đổi với chúng nó, để chúng nó cho ta đi qua lãnh địa của chúng. Ai... Đáng tiếc, chúng nó cư nhiên chê ghét loại chiến lợi phẩm phế vật này, không chịu đáp ứng... Ngươi xem lại mình đi, ngay cả địa tinh cũng không cần cái loại người quái dị như ngươi."

Nói xong, hắn mặc nhiên thở dài thương xót.

Kẻ đáng thương sửng sốt một chút, sau đó nàng hoàn toàn nổi trận lôi đình!

"Cái gì! ! ! Ngươi cư nhiên tính đem ta bán cho địa tinh! ! ! ! ! ! !"

Nàng nhảy dựng lên, cũng không chú ý tới vết thương ở chân, vung vẫy vương bát quyền (đánh tá lả) đánh về phía Hạ Á, Hạ Á nhẹ nhàng tung ra một chưởng đem nàng ấn chặt xuống đất, xem thường nói: "Ngươi kêu la cái gì!"

Kẻ đáng thương tức giận đến phát khóc, nàng biết bản thân mình đánh không lại tên dế nhũi, hai tay đập đập vào mặt đất, khóc như mưa.

Tên hỗn đản ! Dế nhũi! Quê mùa! Mắt đui! !

Khi còn ở nhà, mọi người đều đem kẻ đáng thương xem như là trân bảo, sự thật là cầm trên tay thì sợ rớt, ngậm trong miệng thì sợ tan. Nam nhân ái mộ nàng đều đối đãi với nàng như là tuyệt thế kỳ trân ... Thế nhưng dế nhũi đối với nàng vừa đánh vừa mắng còn không tính, cư nhiên tùy tiện muốn đem nàng bán cho một đám địa tinh? !

Hơn nữa... Hơn nữa tức giận nhất chính là, hắn còn oán giận đem mình không bán được giá tốt! !

"Dế nhũi! Ngươi gϊếŧ ta đi!" Kẻ đáng thương rất có khí phách ngẩng đầu nhắm mắt: "Ta chết cũng không muốn bị ngươi bán cho mấy tên địa tinh này!"

"Ngu xuẩn." Hạ Á không thèm để ý, trái lại còn cười: "Ngươi chẳng lẽ thật sự là một tên ngu sao? Ta tất nhiên sẽ không thật sự bán ngươi, ta chỉ là thử bọn người kia một chút thôi."

Hắn ngồi chồm hổm xuống, hạ giọng nói: "Ta cố ý nói thế là để thăm dò bọn chúng! Tìm hiểu xem bộ lạc của bọn địa tinh này có bao nhiêu thực lực! Nếu như là các bộ lạc nhỏ, thì ta ra giá như thế cũng đủ cho bọn chúng động tâm rồi, nói cho cùng ngoài bản thân của ta, mọi vật phẩm tùy thân đều cho chúng nó, hơn nữa hành trang ta mang theo cũng rất nhiều a. Dù là ngươi cùng cái tên tù binh địa tinh không đáng mấy cái đồng tệ, thế nhưng bao quần áo này là da lang thượng hạng, còn có một số kim loại, đều là thứ tốt rất được địa tinh hoan nghênh a. Nếu như là bộ lạc nhỏ, thì đã sớm vui vẻ đáp ứng rồi. Nhưng hiện tại chúng nó không đáp ứng, chứng minh bộ lạc của chúng nó rất là lớn, có chút thực lực, nên không thèm để trong mắt chút tài vật này."

Kẻ đáng thương lúc này mới nín khóc mỉm cười: "Ngươi, ngươi thực sự chỉ là thử?"

Hạ Á gật đầu, nhìn cặp mắt của kẻ đáng thương, trả lời với vẻ mặt thành khẩn: "Đương nhiên! Cho dù mất hết những thứ kia đi ta cũng mặc kệ ... nhưng là ta không thể mang ngươi bán đi a!" (Dịch giả: ****$ ! đọc xong ta còn hiểu lầm nói chi kẻ đáng thương)

Lời này nhất thời làm cho kẻ đáng thương dễ chịu rất nhiều, thế nhưng câu tiếp theo của Hạ Á làm cho kẻ đáng thương tức giận đến trợn tròn con mắt.

"Ta còn phải đi tìm rồng cơ! Mồi tốt cũng không dể gì kiếm được, tuy rằng dùng cái tên địa tinh kia cũng được, thế nhưng địa tinh chạy trốn quá chậm, hơn nữa lại quá xấu, nói không chừng rồng không thích ăn. Cho nên công bằng mà nói, ngươi so với địa tinh tốt hơn một chút!"

Thần linh làm chứng! Kẻ đáng thương sống tới hiện tại, nghe qua vô số lời ngon tiếng ngọt, nịnh hót cùng ca ngợi. Có người ca ngợi dung mạo của nàng so với nữ thần ánh trăng còn mê người hơn, có người ca ngợi sự mỹ lệ của nàng đều làm cho các đóa hoa hồng thất sắc, rất nhiều người đem cặp mắt của nàng ví như minh châu và sao trời...

Thế nhưng từ trước tới giờ chưa từng có người ca ngợi nàng một cách chết tiệt như vậy:

"Ngươi so với địa tinh tốt hơn một chút..."

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Thêm Bình Luận