Chương 16: Xin Chào Địa Tinh
Hạ Á thu thập xong hành trang, bên cạnh kẻ đáng thương nhìn thấy mà chết lặng cả người.
Người này đem tất ca "chiến lợi phẩm" đều vác hết lên lưng, một cái ba lô thật to, dùng dây quấn chằn chịt. Có thể xem việc Hạ Á vác một cái ba lô thật to trên lưng rất giống như là một con ốc sên hình người.
"Ê" Kẻ đáng thương thực sự thật sự nhịn không được liền nhắc nhở: "Chúng ta còn đi kiếm bảo tàng a... Núi vàng núi bạc đấy! Ngươi còn muốn mấy cái thứ phá đồng lạn thiết (đồ ve chai) này làm gì?"
Mấy thứ khác cũng không sao, nhưng ngay cả bộ "tỏa giáp" bị chém làm hai, người này cũng xem như là bảo bối mà thu lấy.
"Núi vàng núi bạc? Cái đó còn chưa tới tay của ta. Nói không chừng chuyến này chúng ta hai tay trống không trở về thì sao." Hạ Á biểu hiện ra tính cách cẩn thận điển hình của người miền núi: "Mang theo mấy thứ này, nếu không có được bảo tàng, thì chí ít cũng không phải tay không mà về. Nếu như thật sự có được bảo tàng, thì quăng mấy thứ này đi cũng chưa muộn."
( tên này không chỉ là dế nhũi, mà còn là một thần giử của )
Trong lòng kẻ đáng thương một lần nữa định nghĩa lại Hạ Á.
Bất quá nàng có chút cảm động.
Chí ít, bộ bì giáp da tê giác trắng lấy được từ trên người Masha, Hạ Á đã đưa cho kẻ đáng thương mặc trên người!
Trong đống chiến lợi phẩm, cái bì giáp da tê giác trắng này là một kiện hoàn hảo không bị hao tổn gì, thế nhưng tên dế nhũi này cư nhiên lại cho mình!
( xem ra hắn rốt cuộc cũng không phải tên hỗn đản không biết đầu biết đuôi.)
Đáng tiếc, trong lòng kẻ đáng thương vừa sinh ra một tia cảm động, chỉ duy trì được một hồi công phu thì liền tan rả.
"Bộ bì giáp này ta chỉ cho ngươi mượn. Nghe nói rồng đều thích thứ phát sáng, nếu như gặp phải rồng, ngươi mặc cái bì giáp phát sáng ra màu bạch ngân này, càng có thể dể dàng hấp dẫn sự chú ý của nó."
... Được rồi! Hắn chính xác là một tên hỗn đản!
Kẻ đáng thương oán hận, nghiến răng: cách cách, cách cách ...
Hạ Á còn đâu tâm tình để ý tới tâm trạng của người kia? Hắn cầm tấm địa đồ của Bidaerduo vẻ cho hắn, hai mắt tỉ mỉ nhìn, sau đó hắc hắc cười nhạt hai tiếng liền đem địa đồ xé thành từng mãnh nhỏ.
"Ê! Ngươi làm gì gì thế?" Kẻ đáng thương ngây dại: "Sao ngươi lại đem địa đồ..."
"Là giả" Hạ Á không cần nghĩ ngợi liền trả lời, mặt khác liếc mắt nhìn thật sâu kẻ đáng thương: "Ngươi sẽ không cho rằng tấm địa đồ này là thật chứ?"
"Thế nhưng..."
"Hừ. Tấm địa đồ này chỉ rằng phải hướng về phía tây mà đi!" Hạ Á nói giọng chắc chắn: "Thế nhưng lúc nãy ở trên cây, ta nhớ rất kỹ cái tên pháp sư kia cầm la bàn nhìn một chút địa hình, sau đó hắn nói với đồng bọn là phải đi về hướng đông bắc! Lúc đó ta cho rằng hắn là một đồ ngốc, chỉ sai phương hướng. Thế nhưng hiện tại xem ra, trong bốn người hắn là một tên duy nhất có đầu óc, cho nên hắn chắc chắn sẽ không chỉ sai hướng, mà là cố ý chỉ sai mục tiêu... Mục tiêu hắn chỉ tới, chính là nơi ở của rồng!"
Kẻ đáng thương ngơ ngác nhìn Hạ Á...
Cái tên dế nhũi nhìn rất thô lỗ này cư nhiên ghi tạc trong lòng mấy chi tiết không nghĩ tới? Nguyên bản chi tiết ấy dường như không trọng yếu, thế nhưng hiện tại suy nghĩ lại, quả nhiên là có chuyện như vậy! Người kia tuy rằng thô bỉ, nhưng cũng không có ngu xuẩn a.
"Thế, nói như vậy, chúng ta hẳn là phải hướng về phía đông bắc mà đi?"
Hạ Á suy nghĩ một chút, đem dây lưng nắm thật chặt, đem hỏa xa cắm vào đai lưng của mình—— Vị trí hắn cắm hỏa xoa nhìn rất giống chổ cắm bội kiếm của dong binh đoàn bên trong Dã Hỏa trấn.
Sau đó Hạ Á hướng kẻ đáng thương chớp mắt vài cái : "Hướng đông bắc là không sai... Bất quá, ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi."
"Cái gì?"
"Ngươi trước giờ có gặp qua địa tinh chưa?"
Sắc mặt kẻ đáng thương nhất thời không còn chút máu! Tại Dã Hỏa nguyên, bọn địa tinh so với người lùn còn đáng sợ hơn nhiều! Bởi vì người lùn tuy rằng tính tình táo bạo, thế nhưng chí ít, người lùn không ăn thịt người!
Mà địa tinh thì số lượng đông đảo, dơ bẩn đê tiện, bọn này so với chuột còn đáng ghét hơn, trọng yếu hơn là bọn này không chỉ sẽ ăn thịt ngươi, còn đem xương ngươi mài thành bột... Ngay cả mỡ trên người ngươi cũng sẽ bị rang thành dầu ăn, cất vào trong lọ đất sét, coi như là thức ăn dự trữ qua mùa đông của bọn chúng!
"Không có..." Kẻ đáng thương vội vàng lắc đầu.
"Như vậy thì chúc mừng ngươi." Hạ Á thở dài: "Nếu như chúng ta vận khí không tốt mà nói, chúng ta sẽ rất nhanh nhìn thấy mấy anh bạn "khả ái" này." Hắn đưa tay một ngón tay chỉ về hướng đông: "Hướng này chính là địa bàn của địa tinh."
...
Một đường hướng đông bắc hành tẩu, Hạ Á thật ra cũng không bạc đãi kẻ đáng thương—— thậm chí còn cho kẻ đáng thương thật nhiều ưu đãi.
Bởi vì chân nàng bị thương, cho nên Hạ Á cũng không bắt nàng bước đi, mà đem cự thuẩn đỡ trên vai, sau đó cho nàng ngồi lên trên cự thuẩn.
Kẻ đáng thương cũng không có nửa điểm cảm động... Bởi vì trong lòng nàng rất rõ ràng, cái tên dế nhũi này đối xử với nàng như thế, thật ra là giống như người câu cá đem mồi câu của mình dưỡng cho tốt mà thôi. Huống hồ, khí lực của người kia thật sự dọa người, giống như là viễn cổ quái thú, nhìn sơ qua thì cùng lắm chỉ thấy thân thể của hắn tương đối cường tráng mà thôi, thế nhưng không nghĩ tới lại ẩn chứa một lực lượng kinh người đến như thế!
Núp ở trên cây, kẻ đáng thương tận mắt chứng kiến Hạ Á đem một gốc cây đại thụ nhổ tận gốc, điều này, ngay cả những cao thủ thị vệ trước kia ở bên cạnh nàng, cũng không có người có thể làm được.
Hơn nữa, hắn còn tay không gϊếŧ chết một con hung hãn thị huyết cuồng lang a. Người kia, đúng là dũng sĩ mà từ trước giờ nàng chưa từng gặp qua... Nếu như hắn không phải thô bỉ, cùng với việc hắn cả gan đối xử với mình như vậy. Từ việc hắn cứu mình hai lần, nói không chừng lúc trở về nhà, bản thân mình có chút cao hứng, mình còn có thể nghĩ biện pháp cho hắn một cái thân phận.
Thế nhưng hiện tại thì... Hừ!
Kẻ đáng thương cảm giác được răng của mình bắt đầu ngứa.
Khi về tới nhà phải đem hắn bắt lại, hắn không phải là rất có khí lực sao !? Vậy thì đem hắn đi làm lao động khổ sai ! Hanh Hanh...
Hạ Á tất nhiên không biết, kẻ đang thương đang ngồi trên vai hắn, trong lòng đã sớm đem hắn xem như là la ngựa trong nhà nàng.
Một đường hướng đông bắc mà đi, càng về phía bắc, rừng rậm ngày càng thưa thớt, không còn bóng dáng rừng rậm, thảm cỏ trên mặt đất cũng dần khô héo chuyển sang thành màu vàng.
Mặt đất dưới chân cũng dần dần cứng lại, đá vụn bén nhọn ngày càng xuất hiện nhiều hơn.
Dần dần, cây cối xung quanh càng ngày càng ít, địa thế cũng bắt đầu bằng phẳng, trước mặt xuất hiện một mảnh bình nguyên hoang vu không thấy bờ bến.
Trên mặt đất của bình nguyên này: đất có màu đỏ nhàn nhạt , bùn thì rất thưa thớt, đại bộ phận đều là cát đá thô cứng. Mà thoáng nhìn lại thì cũng không còn nhiều lắm mảng xanh, chỉ thỉnh thoảng xuất hiện một vài bụi gai cũng là thực vật duy nhất của bình nguyên này, kiên cường sinh trưởng trên các khe của những tảng đá, từng bụi từng bụi xuất hiện trên mặt đất.
"Tiếp tục đi về phía trước chỉ sợ cũng không còn nhìn thấy những bụi gai này." Hạ Á thấp giọng nói: "Nhìn thấy đất đỏ trên mặt đất này không?"
"Ân." Kẻ đáng thương gật đầu.
"Kỳ thật, theo đúng ý nghĩa nghiêm khắc mà nói, nơi này mới chính xác là "Dã Hỏa (lửa rừng)nguyên" ." Hạ Á dường như cười cười, trong ánh mắt của hắn giống như ẩn giấu một tỉnh cảm khó hiểu, chỉ là lúc này kẻ đáng thương đang ngồi trên vai nên không nhìn thấy được.
"... Vì sao? Vì sao ở đây mới chính xác gọi là "Dã Hỏa nguyên"?" Kẻ đáng thương có chút giải thích không được: "Lẽ nào những phiến rừng rậm chúng ta đã đi qua không được tính là "Dã Hỏa nguyên"?"
"Tính, mà cũng không tính." Hạ Á trả lời có chút hàm hồ: "Bất quá, nơi này chân chính là Dã Hỏa nguyên, từ thời xa xưa có một truyền thuyết, truyền thuyết kể rằng: xưa thật là xưa, có một chi phản quân tập chung ở chổ này bị Byzantine và Odin hai đại đế quốc quân đội cùng nhau bao vây tiêu diệt, mà người tướng chỉ huy phản quân lại phi thường lợi hại, tưởng rằng người kia đã không còn hy vọng chiến thắng, thế nhưng không biết hắn dùng biện pháp thần kỳ gì, chỉ dùng một mòi lửa đem toàn bộ khu này đốt lên, một mảnh khu vực thật lớn bị đốt cháy rất lâu, người trên phiến đất này toàn bộ bị chết cháy. Ngay cả đá tảng, bùn đất đều biến thành màu đỏ—— từ lúc đó, ở đây được gọi là Dã Hỏa nguyên."
Kẻ đáng thương giật mình, nhìn chung quanh thật lâu, mới thở hắt ra: "Ngươi nói rất đúng a, đất đai ở đây đều có màu đỏ, thế nhưng... Bùn đất cũng có thể bị đốt cháy thành màu đỏ sao?"
Hạ Á giống như cười cười, giọng nói có chút cổ quái: "Nếu như... Cộng thêm máu tươi vào thì có thể đốt thành màu đỏ a."
"..." Kẻ đáng thương thè lưỡi: "Máu tươi... muốn đem một mảnh lớn bình nguyên này nhuộm đỏ thì phải cần rất nhiều máu tươi a."
Dừng một chút, kẻ đáng thương nhịn không được hỏi: "Truyền thuyết mà ngươi nói là ai kể cho ngươi? Hình như ta chưa từng nghe qua."
"..." Hạ Á trầm mặc chốc lát, sau đó dùng một loại nhẹ nhàng yên bình giọng điệu nói: "Cha nuôi của ta, lúc còn nhỏ mỗi lần ta bị bệnh, hắn đều ngồi trên đầu giường kể cho ta nghe các loại truyền thuyết loạn thất bát tao (lộn xộn, lung tung)."
Giọng nói của Hạ Á tuy rằng thong dong, thế nhưng kẻ đáng thương cảm nhận được trong lời nói của hắn có một loại tâm tình không bình thường. Do dự một chút, kẻ đáng thương cũng không có mở miệng, dường như cũng mơ hồ cảm giác được lúc này không thích hợp để hỏi.
Hạ Á trầm mặc, tiếp tục vác kẻ đáng thương đi về phía trước.
Lúc này hai người đã hoàn toàn đi vào bình nguyên, xung quanh đều là tảng lớn tảng lớn sa thạch màu đỏ, ngay cả trong không khí cũng dường như chứa đựng mùi vị của sự tiêu điều cùng tịch mịch.
Ngay lúc này, kẻ đáng thương bỗng nhiên thân thể run cầm cập, thình lình giơ ngón tay chỉ vào khối nham thạch màu đỏ ở xa: "A! Đằng kia! Đằng kia hình như có cái gì đó vừa động đậy, sau đó lại biến mất! Hình như có người đang theo dõi chúng ta! !"
Hạ Á phản ứng rất bình thản: "Ân, giờ mới phát hiện sao? Từ lúc chúng ta vừa tiến vào bình nguyên, bọn họ đã đi theo chúng ta... Đừng ngạc nhiên như vậy, vẫy tay chào hỏi bọn họ đi, ha ha, đây chính là khoảng khắc đáng nhớ đó nga! Ngươi cuối cùng cũng đã thấy được địa tinh rồi đấy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com