- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Liệp Quang
- Chương 7
Liệp Quang
Chương 7
"Cuối cùng hắn cũng đã biết Leon học những câu nói thô tục ve vãn chẳng hề lựa lời kia từ ai rồi."
Công trước Oran tự mình điều khiển phi toa trở về. Người đàn ông mặc đồng phục người lái nhảy ra từ trong buồng lái, gỡ nón an toàn xuống rồi ném cho phó lái, tay vỗ một phát lên ngực. Đồng phục màu bạc óng ánh tách ra trong nháy mắt và thu vào trong tấm huy chương trên ngực.
Công tước chỉ tùy ý mặc áo sơ mi trắng và quần tây phía sau bộ đồng phục, ống tay áo được cuốn lên lộ ra cánh tay cường tráng, nện từng bước đi đầy dũng cảm, tóc vàng ngổn ngang, như một con sư tử vừa trở về lãnh thổ.
Ian nhạy bén nghe thấy nhóm Omega đứng ở phía sau cách đó không xa khó kiềm chế được mà hít một hơi, hơi thở dồn dập. Tin tức tố của Omega cùng nhiều nồng độ khác nhau tăng lên ít nhất gấp ba lần so với ngày thường.
Công tước phu nhân ôm con trai, kiêu ngạo chào đón người chồng đã trở lại.
"Cực khổ rồi, vợ yêu của ta." Đôi môi của công tước cọ một chút trên trán vợ, sau đó cúi đầu nhìn đứa trẻ mới sinh ra chưa đầy hai ngày đang nằm trong tã lót.
"Nó rất xinh đẹp." Công tước dùng hai ngón tay bóp nhẹ cánh tay nhỏ kia một chút, "Một Omega nam, rất tốt. Vòng nguyệt quế của gia tộc Coleman lại có thêm một viên ngọc quý đẹp đẽ rồi."
Trong thư phòng, công tước mở gia phả của hoàng thất Coleman ra, tiện tay chỉ vào một cái tên trên đó: "Cứ gọi nó như vầy đi."
Vì vậy, đứa con thứ ba của vợ cả công trước Oran có được cái tên của mình: Christ.
Công tước phu nhân nhìn chồng tự tay dùng bút máy viết xuống tên của con trai trên gia phả, cũng ký giấy khai sinh cho đứa con này. Bà rất hài lòng ôm con trai ngênh ngang rời đi, chẳng hề quấn lấy chồng để làm nũng hay ôn chuyện gì cả.
"Leon," công tước gọi thứ trưởng tử, "Con ở lại đây."
Leon đứng bên lò sưởi trong thư phòng, nhìn cha đuổi phó lái đi rồi lấy rượu từ tủ xây trong tường ra, rót hơn nửa ly, sau đó uống một hơi cạn sạch.
"Nghe nói trong khoảng thời gian ta rời đi này con đã gây ra không ít chuyện." Công tước liếc mắt nhìn trưởng tử luôn có vết xanh tím trên mặt.
"Cũng không phải là con gây nên, thưa cha." Leon mặt không hề có cảm xúc, khô cằn trả lời, "Mấy đứa nhóc bên nhà Kent luôn nhằm vào con. Mỗi lần toàn là tụi nó tới tìm con thôi ạ."
"Ta không nói đến mấy đứa tạp chủng bên nhà mẹ đẻ của công tước phu nhân kia." Công tước thô lỗ đáp lại, "Ta đang nói về lớp thần học. Nghe bảo con vẫn luôn gây phiền phức cho tiểu cha xứ kia đúng không?"
Leon ghét bỏ nói: "Hắn cáo trạng với người?"
"Như vậy là thật có phải không?" Công tước hỏi.
Đứa nhỏ lạnh nhạt đáp: "Con chỉ đang hết sức chăm chú thảo luận về thần học với cha xứ mà thôi. Con có vài câu hỏi đáng phải nói ra. Trong mắt của một số đứa ngu xuẩn, chúng sẽ cảm thấy con đang gây sự với cha xứ. Con nghĩ nếu người đi tìm chứng cứ từ chỗ cha xứ, hắn cũng sẽ đưa ra câu trả lời giống con vậy ạ."
"Ta không biết là con sẽ có hứng thú lớn đối với thần học như vậy đấy." Công tước lại rót cho mình một ly rượu, "Học kỳ sau con không thể trở lại trường công Hoa Đô được. Nhưng đảo Rhode, tinh cầu láng giềng, có một học viện thần học không tồi..."
"Tinh cầu láng giềng?" Khóe miệng của Leon khẽ cong lên một cái, "Người đã không thể chờ nổi mà phải phái con đến lãnh địa khác rồi sao, thưa cha?"
Công tước đột nhiên bùng nổ gào lên: "Chỉ cần con có thể có bộ dáng hơi giống người một chút, đừng gây chuyện thị phi ở khắp nơi như một con chó điên thì ta cũng không cần phải lo cho con đến cỡ này rồi!"
Vẻ mặt của Leon bất biến, trong ánh mắt xanh như biển sâu kia lại bày rõ một tia xem thường.
"Nhìn bộ dáng như phế vật này của con đi!" Công tước một hơi uống cạn rượu trong ly, bỗng nhiên mạnh mẽ ném ly rượu về phía trưởng tử.
Leon né đầu sang, ly rượu bằng thủy tinh sượt qua lỗ tai của nó, đập nát lên bức tường đá hoa cương của lò sưởi ở phía sau.
"Nếu như con không thích đọc sách, vậy cũng phải sống đàng hoàng đến năm mười sáu tuổi rồi cút ngay tới trường quân đội cho ta!" Công tước quát, "Con giống y như ba ba của con vậy, mãi luôn ầm ĩ, mãi luôn bất mãn!"
"Con rất xin lỗi, thưa cha." Leon cứng rắn nói, "Dù sao con cũng thừa kế dòng máu của người sinh con ra, không giống ông ấy cũng khó. Nếu sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước người không nên làm ông ấy mang thai. Người nên xem con như những đứa trẻ đẻ hoang của mình vậy, trực tiếp gϊếŧ chết chúng trong bụng mẹ đi."
Công tước nhanh chân bước về phía Leon, bàn tay như chiếc quạt giơ cao lên.
Vào đúng lúc này, đứa nhỏ vẫn không nhịn được nhắm chặt hai mắt, vai hơi co rúm lại.
"Xin lỗi, thưa đại nhân." Một giọng nói ôn nhu vang lên đúng lúc, "Tôi không cố ý quấy rầy ạ..."
Công trước Oran đứng lại, bỏ tay xuống, ồ ồ thở hổn hển.
Cha xứ trẻ đứng ở đằng cửa, áo choàng trắng như tuyết, trước ngực mang theo một cây giá chữ M, trên đầu đội một chiếc mũ đính khéo một vòng trân châu trắng nõn.
Ian thấp đầu rũ mắt, làm bộ không nhìn thấy cục diện giương cung bạt kiếm trong thư phòng, lông mi dày và thon dài.
"Công tước đại nhân," hắn nói, "Tôi có thể chiếm dụng một chút thời gian của ngài không ạ?"
Hai cha con trong phòng dùng vẻ mặt khác nhau trừng trừng kẻ vừa xâm nhập này.
Công trước Oran hít sâu một hơi, thô bạo nói với Leon: "Con có thể đi rồi."
Đứa nhỏ cúi đầu, không nói một lời đi ra khỏi thư phòng. Lúc đi qua người Ian, bờ vai của nó không khách khí va vào cánh tay của Ian một phát.
Cha xứ đứng đó bất động.
"Mời ngồi, cha xứ Mitchell." Công tước rót rượu cho mình, "Tôi nghĩ ngài sẽ không uống rượu."
"Đúng vậy, thưa đại nhân." Ian đi tới, "Tôi là một người giới luật."
Người giới luật là đám người tuân thủ giới luật một cách nghiêm chỉnh nhất trong những tín đồ.
Bọn họ không uống rượu, không đυ.ng vào mấy món ăn huyền ảo, không tham gia bất kỳ hoạt động giải trí thế tục nào, không sát sinh, không dùng võ lực, không ham tiền tài, thậm chí còn không tranh cãi với người khác nữa. Đương nhiên, bọn họ tuyệt đối cũng không làʍ t̠ìиɦ.
Một đám tín đồ khô khan vô vị như xác chết di động chân chính.
Thế nhưng cố tình khi cha xứ trẻ đến gần, hắn lại mang đến một mùi thơm cực nhạt, như thảm cỏ vừa được tỉa xong, khiến công tước không tự chủ được mà hít sâu một hơi.
Đó là mùi tin tức tố của một Omega trẻ trung mà thuốc ức chế không thể che giấu được, lại điểm thêm nét thanh nhã và ngây ngô độc nhất của xử nam, khiến người ta khẽ mơ màng.
Biểu hiện của công tước quá rõ rệt. Ian đột nhiên đứng lại, lui về sau nửa bước, nghiêm mặt.
Công tước đắc ý nở nụ cười, lộ ra răng nanh sắc bén, thậm chí khıêυ khí©h liếʍ đầu lưỡi một chút nữa.
Lúc đánh dấu Omega, Alpha sẽ dùng răng nanh cắn phá tuyến thể sau gáy của Omega rồi truyền tin tức tố của mình vào. Liếʍ răng nanh là động tác Alpha thường dùng nhất để khıêυ khí©h Omega, cũng là một ám chỉ trắng trợn nhất.
"Ngài nói đi, cha xứ." Công trước Oran vắt đôi chân dài lại với nhau, dang hai tay mạnh mẽ ra, một người cơ hồ chiếm hết cả ghế sô pha dành cho ba người, lười biếng nhìn tiểu cha xứ trẻ trung tuấn mỹ, "Ngài muốn tôi cho ngài cái gì sao?"
Ian bình tĩnh đáp: "Tôi đã có được những thứ tôi muốn từ chỗ Thánh chủ rồi, thưa đại nhân. Lần này tôi muốn bàn bạc một chút với ngài về chuyện có liên quan tới lễ rửa tội của tam công tử và lễ mừng thánh Louis sắp tới đây. Nhưng trước chuyện đó, tôi muốn truyền đạt lời chúc mừng ngài đến từ tổng giáo chủ Hạ Lợi trước ạ."
"Hạ Lợi." Công tước hừ một tiếng, "Đúng rồi, ngài là môn sinh của hắn. Khi vừa nghe thấy ngài muốn tới đây tôi còn rất kinh ngạc nữa đấy. Vì lão già kia vẫn còn sống, hơn nữa đã nhiều năm như vậy, gã vẫn chỉ là một giáo chủ hồng y mà thôi."
"Tổng giáo chủ Hạ Lợi luôn trung thành và yêu quý Thần và Thánh chủ, nhiều năm như vậy cũng chưa từng thay đổi." Ian hết sức khéo léo nhận lấy đề tài này, không bày rõ hỉ nộ.
Ánh mắt của công tước lướt từ ly rượu thủy tinh tới chỗ cha xứ trẻ vừa ngồi xuống trên ghế sô pha.
Trên ghế sô pha màu đỏ tươi, người con trai mặc áo choàng trắng, làn da cũng trắng hơn tuyết, trông như một chùm sáng duy nhất trong căn phòng. Đôi mắt trong suốt mà bình tĩnh kia của hắn sẽ luôn làm cho người ta chán ghét, như thể ở trong mắt hắn, người khác dù sao cũng chỉ là những thân thể mục nát thấp hèn, những linh hồn sa đọa không có chỗ chạy trốn mà thôi.
"Tôi biết rất rõ Hạ Lợi muốn có được thứ gì từ mình." Công tước trầm giọng nói, "Những năm gần đây, sư huynh của ngài, giáo chủ Carroll, chẳng khác gì một con chó đòi thịt mà vây quanh trang viên Parthenon. Mắt thấy nhiệm kỳ của hắn sắp đến, trước lúc hắn phải cút đi, Hạ Lợi liền phái ngài đến đây. Nhưng gã thật sự không hiểu tôi rồi, gã cần phải mang học trò là Omega lẳиɠ ɭơ phóng đãng và thành thục nhất tới đây. Tôi có rất nhiều ham muốn. Từ từ lột đi áo choàng tượng trưng cho sự cấm dục của nhóm cha xứ, nhìn bọn họ gào khóc dưới người mình, từ chống cự tới mở chân ra cầu xin tôi yêu thương bọn họ —— nhiêu đây chắc là năm yêu cầu hàng đầu rồi đấy."
Ian hít sâu một hơi trong lòng, nhắm chặt hai mắt lại một chút.
Phá án rồi. Cuối cùng hắn cũng đã biết Leon học những câu nói thô tục ve vãn chẳng hề lựa lời kia từ ai rồi. Thực sự là cha nào con nấy, người một nhà quả thực rất đồng đều.
Mà công tước lại không biết rằng da mặt của cha xứ trẻ tuổi đã được con trai trò giỏi hơn thầy của mình rèn luyện một cách cẩn thận trong nửa tháng này rồi.
Lúc trước, mặt của Ian tuyệt đối sẽ đỏ như đốt rồi tức giận tông cửa xông ra, nhưng bây giờ Ian đã có thể biến thành bộ dáng nước đổ đầu vịt, tất cả những lời này đều thúi rùm.
"Tôi sẽ truyền đạt sở thích của ngài với tổng giáo chủ Hạ Lợi." Ian mặt không đổi sắc nói, "Nhưng có lẽ đại nhân ngài đã có hiểu lầm gì rồi, tấm lòng của tổng giáo chủ đối với ngài thuần khiết lắm, dù ngài ấy sẽ phải chịu bị Thánh chủ nhìn kỹ nữa cơ. Năm đó, Tổng giáo chủ từng may mắn được đảm nhiệm vị trí người cầu chúc bên cạnh phụ hoàng của ngài, Adam II, và đi theo người gần năm năm. Tổng giáo chủ thường giảng những sự tích oai hùng dũng cảm của phụ hoàng ngài với bọn học trò chúng tôi cũng như ca ngợi nhân phẩm cao thượng và tinh thần không sợ vương giả của người."
Công tước cười nhạo: "Đó là bởi vì qua nhiều năm như vậy, chú của tôi cũng không cho cái miệng tham lam của Hạ Lợi này ăn no thôi. Tôi nghĩ chỉ cần Felix chịu mở quần ra, lão già Hạ Lợi kia sẽ không chờ nổi mà quỳ xuống hé miệng ngay đấy chứ."
Gân xanh trên trán của Ian giật mạnh một phát, cắn chặt hàm răng.
"Lòng trung thành của tổng giáo chủ đối với Felix bệ hạ cũng là một thứ không thể nghi ngờ ạ!" Ian nghiêm túc nói, "Giáo chủ Carroll có lẽ đã biểu đạt không đúng nên khiến cho ngài có hiểu lầm rồi. Tôi tới nơi này của ngài với mục đích đơn thuần là đảm nhiệm chức vị cha xứ giáo khu mà thôi. Tổng giáo chủ cũng tuyệt đối không có ý định khiến ngài rơi vào bất kỳ chuyện lúng túng nào cả, thậm chí là cục diện nguy hiểm thì cũng không."
"Có phải không đấy?" Công tước lại uống cạn thêm mấy ly rượu nữa, "Tôi chỉ là một Thái tử phế muốn bình thản dưỡng già ở đất phong của mình mà thôi, cha xứ Mitchell. Tôi đã sớm quên mất tất cả những chuyện liên quan với đế đô kia rồi. Nhưng làm chủ nhân của một gia đình, tôi hy vọng mình có thể bảo đảm người nhà của mình đều bình an. Kỳ thực Friel cũng rất tốt, tôi không tìm được tinh cầu nào an toàn và có điều kiện sinh hoạt tốt hơn nơi này đâu."
"Đương nhiên rồi." Ian nói, "Chúng tôi cũng không có ý quấy rầy cuộc sống bình yên của ngài ạ. Xin ngài yên tâm, cũng xin ngài buông xuống địch ý đối với tôi, thưa đại nhân."
"Chúng ta cứ xem thử đi." Công tước hừ hừ.
Nắm đấm chặt tay của Ian rốt cuộc cũng buông ra, lòng bàn tay toàn là mồ hôi. Hắn lại nói một chút về chuyện lễ rửa tội và lễ chúc mừng. Công tước không nhịn được kêu hắn bàn bạc với công tước phu nhân đi.
"Tôi đã phân công rõ ràng với nàng ấy rồi." Công tước nói, "Nàng ấy sẽ quản lý chuyện trong trang viên, chuyện ngoài trang viên sẽ thuộc về tôi. Chúng tôi không can thiệp vào chuyện của nhau."
"Còn nữa," Ian có chút muốn nói rồi lại thôi, "Có liên quan đến bé nhà..."
"Leon?" Công tước phản ứng hơi lớn, thô bạo nói, "Nó lại làm gì nữa hả?"
"Không, không!" Ian lập tức nói, "Leon là một đứa nhỏ khá thông minh, thưa đại nhân. Vô cùng có... sức sáng tạo và tinh lực. Tôi chỉ là để ý thấy nó luôn bị thương, nhưng cũng không dùng tới khoang trị liệu. Tôi không biết đây là có người bày mưu đặt kế hay là nó tự mình muốn giải quyết như thế. Dù sao đứa nhỏ này đang trong thời kỳ phát dục, điều này e rằng sẽ tạo nên những ảnh hưởng xấu đối với thân thể của nó đó ạ."
"Là ý của tôi." Công tước lạnh lùng nói, "Tôi đã chịu đủ cảm giác phải thu dẹp hỗn loạn mỗi khi nó đánh nhau lắm rồi, cho nên tôi cấm người trong nhà để nó sử dụng khoang trị liệu. Nếu nó có bản lĩnh đi đánh nhau, vậy nó cũng phải có bản lĩnh tự mình hồi phục chứ."
"Điều này có phải là hơi quá nghiêm khắc với nó rồi không?" Ian cẩn thận hỏi, "Dù sao tôi có quan sát, phần lớn thời gian toàn là những đứa trẻ khác khıêυ khí©h nó trước thôi..."
"Vậy trước khi nó ra tay thì phải nghĩ kỹ hậu quả chứ." Vẻ mặt của công tước trông lạnh lẽo và cứng rắn, giọng điệu như người chủ trì đang bàn luận về một tin xã hội, "Nó sẽ từ từ biết rõ vốn đầu tư và thu hoạch của mình trong từng trận chiến, cũng sẽ biết rõ thực lực của mình. Lần tiếp theo khi nó ra trận nó sẽ biết đắn đo, sẽ không chỉ một mực thể hiện sức mạnh của mình thôi. Tôi không biết ngài lớn lên như thế nào. Thế nhưng, cha xứ, gia tộc Coleman của chúng tôi có bạo quân, có người có dã tâm, có cầy sói chó dữ, nhưng chúng tôi tuyệt đối sẽ không nuôi ra một kẻ nhu nhược!"
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Liệp Quang
- Chương 7