- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Liệp Quang
- Chương 40
Liệp Quang
Chương 40
"Cuối cùng em cũng đến bên cạnh ta rồi, Ian."
Tay của thanh niên dày rộng hơn so với trong ký ức của Ian, lòng bàn tay ấm nóng, đầu ngón tay trông càng thêm rõ ràng, giống như một lớp áo giáp mỏng manh có thể bảo vệ phần thịt vốn còn non nớt ở bên trong vậy.
"Ta cũng vậy." Ian mỉm cười, "Hi vọng ta sẽ không quấy rầy tới buổi tiệc đứng của con nhé."
"Nói bậy gì vậy cha xứ!" Leon nắm chặt tay Ian, giơ tay thân mật khoát lên vai hắn rồi mang người vào phòng.
Đầu của thanh niên cũng cao hơn một đoạn so với một năm trước, trông anh càng ngày càng kiên cường, vai rộng như tường đồng vách sắt, hơi thở của Alpha hùng hồn và dồi dào, không hề che đậy mà tấn công về phía cha xứ.
Ngón tay mang nhẫn giới luật của Ian lại đang bị thanh niên nắm chặt không buông.
"Mấy vị này toàn là bạn học và bạn tốt của ta đấy." Leon giới thiệu, "Các vị, vị cha xứ đáng kính này là thầy giáo thần học của ta, cha xứ Mitchell."
Những người trẻ tuổi kia lưa thưa chào hỏi với Ian, cũng không phải là không lễ phép mà thực sự đều uống nửa say rồi nên đại não đã không thể khống chế nổi cơ thể nữa. Chỉ có Tang Hạ là nhiệt tình chào Ian một tiếng đàng hoàng, nhưng cô cũng không hề đi tới.
"Xin đừng để ý tới sự thất lễ của bọn họ, cha xứ." Leon cười cười đá một người bạn văng đi rồi kéo Ian tới bên cửa sổ, "Ngài tới đế đô khi nào vậy, ta không hề có một chút tin tức nào hết."
"Mới tới hôm nay thôi." Ian nói, "Ta được điều đến đế đô và đảm nhiệm vị trí thư ký chủ sự ở một tu viện."
Thực ra dù là chuyển việc hay hành trình tới đế đô, Ian cũng có viết hết trong thư và gửi cho Leon rồi.
Thế nhưng suốt nửa năm qua, số lần gửi thư qua lại giữa Leon và hắn đã giảm mạnh, một, hai tháng liên lạc với nhau không được một lần nữa. Trước đó Ian còn tới phủ công tước để kiểm tra bưu kiện nhưng trạng thái của mấy phong thư vẫn là "chưa".
"Xin lỗi, gần đây ta hơi bận." Thanh niên tóc vàng cười cười, "Sắp tới cuối kỳ rồi, nghỉ năm mới xong là phải thi học kỳ. Bài tập của trường quân đội rất nặng..."
Nhìn cả nhóm người múa hát, chơi bài brit và game này, hiển nhiên cũng không phải là nội dung mà trường quân đội muốn kiểm tra.
Ian mỉm cười: "Ta biết. Ta cũng không cố ý quấy rầy tới con, chỉ là nếu đã đến đế đô thì ta cũng muốn tới nhà thăm hỏi một chút. Hôm nay tới đây không hề hẹn trước..."
"Này, ngài còn khách khí gì với bọn ta nữa chứ?" Leon quay đầu lớn tiếng ồn ào với quản gia mới đang đứng trong góc đại sảnh, "Judith, ngươi lão già này, sau này nếu cha xứ Mitchell có đến đây thì phải thông báo cho bọn ta đầu tiên, biết chưa? Cha xứ vẫn luôn là khách quý của nhà chúng ta đấy!"
"Đương nhiên rồi, thiếu gia Leon." Quản gia mới của phủ công tước là một người đàn ông trung niên trắng mập mạp, ổng mang trên người vẻ trấn định và ung dung của đám quản gia nhà quý tộc, dù bị ông chủ nhỏ trách cứ trước mặt mọi người nhưng mặt vẫn không biến sắc như trước.
"Mới đổi quản gia." Leon giải thích với Ian, "Hơn một năm nay trong nhà đã lục tục thay đổi rất nhiều người. Hết cách rồi, người mang tới từ chỗ Friel không thể thích nghi với đế đô, lúc đầu còn quậy ra không ít chuyện cười nữa."
"Quả thực quý phủ đã thay đổi rất nhiều." Ian cũng biểu lộ cảm xúc, "Quản gia Rod đi đâu rồi?"
"Ông ấy về hưu rồi." Leon nói, "Yên tâm, cha có cho hắn một khoản tiền hưu trí khá phong phú."
Ian cũng yên lòng.
"Nói vậy, sau này ngài sẽ sống lâu dài ở đế đô hả?" Leon hỏi.
"Chắc là vậy rồi." Ian đáp, "Chỉ là ta phải cần dành thêm một thời gian nữa mới có thể thích ứng được với thành phố Gloria. Thực sự đây là một thành phố hoàn toàn khác so với Friel."
"Leon!" Daniel ngồi trước bàn bài kêu lên, "Lại đây chơi thay ta một ván coi. Tang Hạ, đáng chết, ngươi chắc chắn sẽ ra con già!"
"Ngài thực sự đã trách oan ta rồi, hầu tước." Tang Hạ ung dung thong thả bài xuống, quân bài xoay chuyển như số mạng trong bàn tay của cô, người xem hoa cả mắt, "Có rất nhiều kẻ tài nghệ không bằng người, nhưng sẽ có nhiều người sẽ tự xem xét lại chỗ mà bản thân làm chưa đủ tốt chứ không đi chỉ trích người khác đang gian lận đâu nhé."
Daniel tức giận đến mặt cười trắng bệch, quay đầu thúc giục: "Leon, nhanh lên coi!"
"Con đi chăm sóc bạn bè của mình đi." Ian thấp giọng bảo rồi thử rút bàn tay đang bị thanh niên nắm chặt trong lòng bàn tay ra, "Trời đã không còn sớm nữa, ta cũng phải trở về rồi."
"Ngài đang muốn đi đó hả?" Leon kéo hắn lại, "Ở lại ăn cơm tối đi cha xứ. Martha vẫn còn ở đây. Ngài rất thích cá cắt lát bà ấy làm lắm mà."
"Đúng đó cha xứ." Tang Hạ vừa gϊếŧ chết Daniel trên bàn bài đến không còn manh giáp vừa lớn tiếng bảo, "Bọn con cũng rất mong sẽ nghe được một chút tình trạng gần đây của Friel trên bàn ăn đó."
Quân lính trong bộ bài của Daniel đã tan rã, cậu vừa không nhịn được dùng khóe mắt để ý tới bàn tay đã nắm lấy nhau từ lúc đầu mà đến bây giờ vẫn chưa tách ra của hai người kia, lửa giận trong bụng đang nấu sôi cả nồi giấm chua, ùng ục ùng ục mà cuồn cuộn bọt nước.
Một bên là ngoài cửa sổ càng ngày càng tối, bên còn lại là khuôn mặt tươi cười, vui vẻ và đầy nhiệt tình của thanh niên, câu từ chối khéo léo của Ian vừa trào lên tới miệng rốt cuộc vẫn bị nuốt xuống.
Nhưng đợi đến lúc ngồi vào chỗ dùng bữa tối, Ian mới mơ hồ cảm thấy hơi hối hận vì quyết định không mấy lý trí của bản thân khi nãy.
Chừng hai mươi vị khách ngồi đầy cả một bàn ăn thật dài. Leon ngồi trên ghế chủ nhân, mà Ian lại bị xếp ở đoạn giữa của bàn ăn, cách Leon bảy hay tám vị khách gì đó. Hai bên người hắn cũng là mấy người trẻ tuổi hoàn toàn xa lạ đang tự đùa giỡn với nhau.
Bữa tối phong phú và xa xỉ ngoài dự đoán của Ian, có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn khá quý mà giả cả cũng đắt nữa. Trước đây khi còn ở trong phủ công tước ở Friel, hắn được hưởng cực ít thứ. Nhưng nhìn tới phản ứng của Leon và các vị khách, trông bọn họ như đã tập quen với kiểu sống xa hoa lãng phí như vầy rồi.
Leon vừa ăn sườn cừu non vừa cười nói lớn tiếng với bạn bè, thảo luận về mấy chuyện lý thú ở trong trường.
Ian nghe một lát, biết bọn họ đều là đồng đội từ một chiến đội cơ giáp giống nhau. Leon vừa gia nhập không lâu, nhưng vẫn chỉ là thay thế vào cho đủ đội hình thôi. Mấy hoạt động kia tốn không ít của cải, đội viên cũng phải tự chuẩn bị cơ giáp huấn luyện cao cấp. Hơn nữa, mức độ tổn hại đối với cơ giáp ở trong mấy trận đấu cũng khá cao.
"Cha xứ Ian," Tang Hạ ngồi bên tay phải của Leon bỗng nhiên nói, "Cha của con có khỏe không? Ông ấy còn mê nuôi chó săn không ạ?"
Ian buông dao nĩa xuống: "Phải rồi, trước đây không lâu, tướng quân Hughes mê chó đã giành được huy chương vàng tại cuộc thi chó săn ở Frield đấy."
Daniel phì cười một tiếng.
Tang Hạ lạnh nhạt liếc hắn một cái, nói với Ian: "Ngài từ Friel đến đây, trực tiếp từ mùa xuân tiến vào mùa đông nên chắc chắn sẽ có chút không thích ứng được phải không ạ?"
"Đúng vậy." Ian cười yếu ớt, "Ta đã chưa trải qua một mùa đông lạnh như vầy từ rất nhiều năm rồi. Friel cũng chưa bao giờ có tuyết cả."
"Tương lai nếu có cơ hội, ta cũng muốn tới xem Friel." Daniel nở một nụ cười quyến rũ với Leon, giọng nói nghe vô cùng khàn khàn và mê người, "Nơi mà cậu sinh ra và lớn lên chắc chắn sẽ là một nơi cực kỳ xinh đẹp."
"Là một nơi thích hợp để nghỉ phép nhàn nhã thôi, nếu cậu thích nông thôn." Leon cũng chẳng hề phản đối, "Cha xứ, ngài tới đế đô một mình hả?"
"Đúng thế." Ian lại buông dao nĩa xuống, "Bà Cameron đã lớn tuổi rồi, hơn nữa chức vụ bây giờ của ta cũng không cần ai hầu hạ hết. Bây giờ ta đang..."
"Cậu nên nếm thử thịt bò hầm cam ngọt này đi." Leon đã nghiêng đầu sang chỗ khác và đề cử một món ăn nổi tiếng của đầu bếp cho Daniel.
Daniel lập tức nói lái theo chuyện đó, tám hoài không ngừng về tay nghề của từng đầu bếp trong quý phủ với Leon.
"Vậy bây giờ ngài đang ở đâu thế cha xứ?" Giọng nữ lanh lảnh dễ nghe của Tang Hạ đã lấn ngay mấy lời đâu đâu của Daniel.
Ian không thể không đặt dĩa xuống một lần nữa: "Bây giờ ta đang nhậm chức ở tu viện Thánh Miro ở khu 96..."
Hai từ khu 96 này vừa thoát ra khỏi miệng mà trên bàn ăn thoáng yên tĩnh trong nháy mắt. Như thể lời đe dọa của một giáo viên nghiêm khắc rốt cuộc cũng được nghe thấy, khiến bọn học sinh bướng bỉnh trong cả sảnh đường tạm thời ngậm miệng lại.
"Trời ơi."
"Ta không nghe lầm chứ, là khu 96 đó hả?"
"Đế đô của chúng ta vẫn còn cái khu 96 đấy à?"
Leon cúi đầu cắt thịt bò, không nói một lời nào hết.
"Nơi đó cách chỗ này... hơi xa đấy." Tang Hạ khó nhọc bảo, "Công việc này của ngài sẽ rất khổ cực sao?"
"Chẳng khác gì công việc trước đây của ta đâu." Ian bình tĩnh nói, "Giúp mọi người mang ánh hào quang của Thánh chủ lên người vẫn luôn là chức vụ của ta. Thực ra, một nơi cực khổ nhiều hơn sẽ có thể giúp ta phát huy giá trị của mình hơn nữa."
Daniel quay đầu nói với Leon: "Bây giờ ta đã biết phẩm chất đoan chính của cậu từ đâu mà ra rồi đấy Leon. Có một vị người thầy dạy thần học cao thượng như vậy, đương nhiên cậu sẽ trở thành một tên thân sĩ cao quý rồi nhé."
Leon mím môi nhấp rượu đỏ, cười không nói, đôi mắt xanh băng thâm thúy như vực sâu dưới ánh đèn thủy tinh.
Lúc bữa tối kết thúc cũng đã là chín giờ đêm. Ian kiên quyết từ chối lời mời dùng cà phê sau bữa ăn một cách uyển chuyển rồi đứng dậy trở về tu viện.
Mà những người trẻ tuổi kia lại không hề cảm thấy mệt mỏi mà lại mở ampli và máy chơi game lên, trông có vẻ buổi tiệc đứng sẽ được chơi xuyên đêm luôn.
"Xin hãy chú ý an toàn trên đường thưa cha xứ." Leon tao nhã lễ phép đưa Ian tới cửa, nắm chặt tay hắn, "Cha và chú Raphael đã đi săn trên núi đông rồi. Chờ ông ấy trở về, ta sẽ nói cho ông ấy biết rằng ngài đã từng tới thăm."
Tay của cha xứ càng có vẻ lạnh lẽo hơn trong lòng bàn tay nóng rực của thanh niên.
"Leon, bọn ta cần cậu!" Daniel hô lên ở bên trong.
"Chiêu đãi khách của con cho tốt vào đi." Ian gật gật đầu, "Vậy thì, tạm biệt nhé."
Hắn kéo cao cổ áo choàng lên rồi bước vào trong cơn gió rét ở bên ngoài.
*
Ian ngồi lên tàu trên không, xuyên qua hơn một nửa đế đô mới về tới tu viện Thánh Miro.
Đế đô vào buổi tối hoàn toàn khác biệt so với lúc giữa ban ngày, muôn vàn màu sắc phát sáng cùng với nhau, ánh đèn lộng lẫy, trông như một thành phố to lớn và lộng lẫy nằm ở dưới đáy biển.
Biển quảng cáo, màn hình rộng, hình dáng của những tòa nhà, đèn đuốc trước cửa sổ, từ chỗ cao tới vực sâu, rải rác như bầu trời đầy sao. Vào buổi tối, đường bay của tàu trên không cũng phát ra tia sáng màu tím nhạt, trông nó như một mạng nhện phức tạp phủ lên cả thành phố. Xe huyền phù tư gia và phi toa lại giống như mấy chiếc đuôi cá ánh lên nét huỳnh quang giữa biển sâu, thản nhiên bơi qua lại ở trên đầu.
Bóng đêm che mất những vết nhơ và các xó xỉnh dơ bẩn của thành phố, chỉ để lại một tương lai xán lạn và đẹp đẽ. Nếu có đi lại trong một thành phố to rộng như biển sâu vậy, muốn không đi lạc thì thực sự cũng không dễ đâu.
Khi hắn tới tu viện Thánh Miro thì cũng đã là mười một giờ khuya. Nhưng khu 96 lại vô cùng tưng bừng.
Đám người làm việc mệt mỏi trong nội thành mới về nhà không lâu. Đèn đuốc trong từng nhà sáng trưng, tiếng người ồn ào, mấy quán rượu, sòng bạc và nhà thổ ở dọc đường đông như trẩy hội.
Tên trộm trà trộn vào trong đám người, thừa dịp khách làng chơi đang cò kè mặc cả với đám trai gái bao thì mò tay tới. Kẻ say rượu ngã vào đống nước bẩn tràn lan trong ngõ hẻm, mà những người mại da^ʍ vơ được khách sẽ trực tiếp làm cho xong chuyện với người ta ở bên cạnh.
Khi Ian cho rằng khu 96 đã đủ gay go vào giữa ban ngày rồi thì bây giờ hắn mới biết suy nghĩ của mình vẫn còn quá ngây thơ.
Đây là một khu nội thành hay sống về đêm, ban ngày nó sẽ ngủ say, buổi tối nó mới tỉnh dậy rồi vén làn váy lên và phơi ra thân thể trời sinh đã đẫy đà của mình.
Lúc này, Ian cũng phát hiện ra điểm tốt của áo choàng. Khi đội mũ sau lên, hắn có thể hòa làm một với bóng tối rồi lặng lẽ xuyên qua hẻm phố mà không bị ai chú ý tới.
Nhưng vừa nghĩ vậy không bao lâu, Ian đã định rút lời lại: Hắn phát hiện mình đang bị theo dõi.
Hai tên đàn ông cách Ian chừng mười thước đang theo sau lưng hắn, bọn gã đã đi qua hơn nửa con phố. Mà khi Ian quẹo qua một góc đường, hắn mới nhận ra phía trước lại có hai đàn ông đang chặn đường nữa.
Ian đứng lại, kéo cây giá chữ M màu vàng dưới áo choàng ra. Tuy hắn biết hành động này có thể sẽ chẳng mang tới tác dụng kinh sợ gì đối với đối phương hết.
"Là hắn, cha xứ Omega kia đó hả?"
Quả thực, đối phương cũng không chọn trúng hắn một cách ngẫu nhiên mà là tới có chuẩn bị.
"Là hắn đấy." Giọng nói này hơi quen tai. Ian chợt nhớ ra, đó là cái tên đi bán tích phân có răng cửa màu vàng mà mình tình cờ gặp được hồi sáng.
"Đây thực sự là một món quà lớn mà Thánh chủ đã thưởng cho anh em chúng ta mà!" Một người đàn ông hưng phấn xoa xoa tay, "Omega còn trẻ đẹp như vậy có thể bán được năm trăm nghìn bảng, thậm chí là tám trăm nghìn nếu hắn còn là xử nữ đấy."
"Cha xứ bảo chắc hẳn hắn là xử nữ."
"Điều này thì khó nói lắm. Những tu sĩ trong tu viện kia toàn là khách quen của phu nhân Lilith hết mà..."
"Đừng có nói nhảm!" Răng cửa màu vàng quát khẽ, "Làm nhanh lên chút đi. Đừng khiến người khác chú ý tới. Tên Adway kia xuất quỷ nhập thần lắm."
"Người của tôi thấy hắn đã vào phòng của Landy rồi, có lẽ sẽ không làm xong trong hai tiếng tới đâu..."
Mấy tên đàn ông thu nhỏ chu vi và lấn người về phía Ian.
"Tôi khuyên các vị hãy nghĩ kĩ rồi hẳn làm!" Ian không thể không lùi về sau, hắn lạnh lùng bảo, "Tôi là giáo sĩ đã được phù hộ bởi lời chúc của Thánh quang, là một người thờ phụng Thần xuất thân từ Tòa thánh danh môn. Phàm là bất kỳ ai mạo phạm tới người ta cũng sẽ bị Thánh chủ trừng phạt một cách nghiêm khắc hết!"
"Tới đây đi, cha xứ." Răng cửa màu vàng cười nói, "Bọn tôi ở đây cũng chưa được Thánh quang chiếu tới gần một nghìn năm rồi. Sức mạnh của Thần sẽ không xa tới như vậy và cũng sẽ không phù hộ ngài được đâu nhé."
Mấy tên đàn ông vui cười, đảo mắt đã ép Ian lùi tới bức tường.
Cả người của Ian căng ra, a-đrê-na-lin điên cuồng phân bố, hắn tóm chặt lấy cây giá chữ M trước ngực.
Khi người đàn ông dựa sát vào mình nhất duỗi tay và nắm lấy cánh tay của mình, Ian giơ tay lên, tàn nhẫn đâm chỗ bén của cây giá chữ M vào mắt của đối phương.
Đối phương lại nhanh nhẹn tránh được, gã nhếch miệng cười.
Một giây sau, một vệt bóng đen to lớn xẹt qua, người đàn ông biến mất tại chỗ!
Cách đó không xa truyền tới một tiếng va chạm của vật nặng, có một thứ gì đó rắc một phát bị bẻ gãy.
Một lát sau, góc đường tối đen khôi phục lại tia yên tĩnh.
Ba tên đàn ông còn lại nhìn nhau, bọn gã nhất thời không hiểu vừa xảy ra chuyện gì.
Ian cúi đầu nhìn lại.
Cảm giác bị tóm trên cánh tay là thật, bởi vì có một cánh tay bị cắt đứt còn đang nắm lấy tay hắn, máu tươi phun ra từ miệng vết thương phẳng lì.
Ian kinh hoảng hất cánh tay bị cụt ra rồi liên tiếp lui về sau.
Cơn lo sợ to lớn đã hạ xuống. Ba người đàn ông cũng thở gấp trong kinh hoàng.
"Là thawnfg nào?"
"Người ở đâu đấy?"
"Đi ra đây! Ngươi cái thằng chó này ——"
Bóng đen vụt tới như gió lốc rồi quấn lấy kẻ mới quăng lời chửi bậy. Xương ngực bị gãy dưới sức mạnh như búa tạ, người đàn ông kêu thảm bay ra, đập lên thùng rác, để lại một vết lõm hình người trên đó.
Hai tên còn lại thấy không ổn nên quay đầu co cẳng bỏ chạy.
Bóng đen lóe lên, đổ ập về phía một kẻ trong đó với một tốc độ khó tin nổi. Người đàn ông kia chỉ kịp phát ra một tiếng rên mà đầu đã bị cầm lấy rồi nhấn vào trong tường gạch và hõm sâu vào trong, không biết được sống chết.
Răng cửa màu vàng liên tục lăn lộn, một mạch chạy biến ra sau một tấm drap giường trong hẻm nhỏ.
Bóng đen kia dường như không đuổi tới, ngõ hẻm hai bên chỉ có tiếng TV và tiếng người trong nhà của người dân, trông cực kỳ bình thản.
Răng cửa màu vàng thở phào nhẹ nhõm, đang muốn giơ tay lau mồ hôi thì một chiếc dây thừng thép đã giáng xuống từ trên trời và chụp lấy đầu của gã.
Ian trơ mắt nhìn bóng đen kia lôi răng cửa màu vàng từ trong ngõ hẻm ra ngoài như đang câu cá, dây dài vung một cái, răng cửa màu vàng kêu lên một tiếng thảm thiết rất dài trên không trung rồi ầm một tiếng ngã vào trong đống rác, sau đó chẳng có một tiếng động nào nữa.
Bóng đen từ trên trời đáp xuống, ầm một tiếng đứng ở giữa đường, hai chân tạo ra vết nứt trên mặt đất.
Một đoàn tàu trên không gào thét chạy qua con phố, ánh đèn trong buồng xe rơi xuống, khiến Ian rốt cuộc cũng thấy sơ đối phương.
Đó là một người mặc giáp nhẹ, phía ngoài của cơ giáp được sơn một màu đen phản chiếu giúp anh có thể ẩn giấu hoàn toàn trong bóng tối.
Cơ giáp đi được hai bước về phía Ian, bóng dáng lại lóe lên như một bức ảnh không khung, người nọ đã tới gần trước mặt Ian rồi.
Ian sợ hãi lùi về sau, một chân đạp lên rác thải rồi ngửa đầu ra sau.
Đối phương đột nhiên đưa tay ra.
Bao tay giáp sắt nhanh chóng co lại giữa không trung, lộ ra một bàn tay thon dài vững chắc, bắt được cánh tay của cha xứ và lôi cơ thể không có điểm tựa của hắn trở về.
Ian nhào về phía trước theo quán tính. Giáp nhẹ đảo mắt rút lại, hắn ngã vào trong một l*иg ngực kiên cố mà ấm áp.
Bàn tay to phủ lên cái ót của hắn, cánh tay mạnh mẽ ôm lấy ngang lưng. Thanh niên tóc vàng khom người ấn Ian thật chặt vào trong l*иg ngực, mãi đến lúc giữa hai người không còn một khe hở nào nữa.
Trong đầu của Ian vang lên một tiếng ầm, ngoại trừ nhịp tim mạnh mẽ ra rốt cuộc cũng không còn âm thanh nào khác nữa.
Một đoàn tàu trên không khác xẹt qua ở trên, tia sáng lấp loé và cơn gió nhẹ thoáng qua cùng một lúc, soi sáng cả góc đường u ám này thành một khung cảnh muôn màu muôn vẻ, trông nó như một sân khấu yên tĩnh.
Hai tay run rẩy của Ian giơ lên rồi ôm lấy eo của thanh niên.
"Le..."
Lời nói nghẹn ngào.
"Là ta đây." Leon siết chặt vòng tay, như đang vịn lên thanh gỗ nổi mà chặt chẽ ôm lấy Ian, vùi đầu vào trong chiếc cổ tỏa ra hương cỏ xanh này, anh như thể rốt cuộc cũng nổi lên mặt nước mà hít thở thật sâu.
"Em đã đến rồi..." Thanh niên nói như hơi mất tiếng, "Cuối cùng em cũng đến bên cạnh ta rồi, Ian."
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Liệp Quang
- Chương 40