Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Liệp Quang

Chương 38

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Nếu mới ngày đầu tới đế đô mà cậu đã mất trinh thì báo cáo của tôi sẽ rất khó viết đấy."

Đây là một người đàn ông khá tuấn tú, một tên Alpha, khoảng chừng bốn mươi tuổi, mặc chiếc áo bào đen thông thường của cha xứ, mang một cái thắt lưng màu đỏ tím, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng dài.

Kiểu áo choàng được phân phát thống nhất bởi Tòa thánh trông mộc mạc vậy nhưng lớp vải lót ở bên trong là lông vượn cáo thượng đẳng ở Sao Tate, giá cả không nhỏ. Ian cũng có một chiếc áo choàng cùng kiểu nằm ở trong rương, nhưng hắn sẽ chỉ lấy ra mặc vào những trường hợp vô cùng quan trọng mà thôi.

Hiển nhiên bầu không khí của đế đô hoàn toàn không giống với những nơi khác.

Làn da của cha xứ có một màu mật ong rất hiếm thấy, tóc đen cùng với con ngươi đen, lông mày và lông mi đen thui dày đặc, sống mũi cao thẳng, đôi môi no đủ, chiếc cằm tinh tế tạo nên một vẻ rất cao quý.

Gã nhất định có một huyết thống Byzantine rất tinh khiết. Ian thầm nghĩ.

Mặc dù dung mạo vừa mạnh mẽ đến nỗi có thể hình dung bằng hai từ xinh đẹp nhưng khí chất của cha xứ Adway dị thường mà lại đoan chính và thận trọng, dáng vẻ kiêu ngạo cao cao tại thượng xa xa vượt qua khỏi đỉnh đầu của Ian.

"Đi theo tôi." Cha xứ Adway lạnh nhạt nhưng vẫn ưu nhã gật đầu một cái rồi xoay người đi về phía trước, "Tu viện Thánh Miro nằm kế bên quảng trường ở phía trước."

Ian hơi sửng sốt, nhấc theo hành lý đuổi tới: "Adway... cha xứ, có phải không ạ? Xin lỗi, tôi không biết tu viện còn phái người tới đón tôi nữa..."

Adway nở nụ cười hàm súc, ánh mắt nhìn lại mang theo một nét chê cười không thể nghi ngờ gì: "Chúng ta chỉ trùng hợp gặp phải nhau thôi cha xứ Mitchell. Dù sao nếu nghe thấy có người kêu la rằng có Omega bị cưỡиɠ ɖâʍ, tôi với thân phận là một cha xứ cũng đâu thể bỏ mặc. Tôi là chủ sự của tu viện Thánh Miro, tôi là người đã chọn cậu tới làm thư ký. Cậu xem ra còn nhỏ hơn so với tuổi tác trong hồ sơ nữa, thật sự chỉ mới hai mươi bảy tuổi thôi à?"

"Chẳng mấy chốc nữa sẽ tròn hai mươi tám tuổi ạ." Ian vừa nói vừa theo sát ở phía sau cha xứ Adway.

Bóng dáng của cha xứ Adway trông cao lớn mạnh khỏe, tư thế đi đứng tao nhã, sải bước một cái mà áo choàng tung bay tựa như một con chim đại bàng hùng mạnh đang dò xét lãnh địa vậy.

Gã chẳng đi đường lớn mà đi tắt qua một hẻm nhỏ. Nhà dân trong hẻm chật hẹp như ruột dê, địa hình rắc rối phức tạp, khắp nơi toàn là nước bẩn và rác thải. Mấy đứa nhỏ mặc quần áo lam lũ đang kiếm ăn trong đống rác cùng bọn chó.

Ráp trải giường và quần áo được treo đầy giữa mấy căn nhà như một đống màn vải. Adway xốc ráp trải giường lên rồi chui qua, Ian hơi chậm một bước nên dễ dàng mất dấu của gã.

"Ở đây!" Adway kiên nhẫn nhắc nhở.

"Thật sự rất xin lỗi." Ian vội vàng trả lời, "Cái kia... rất cảm ơn ngài đã chọn tôi ạ."

"Sinh viên trong học viện thần học Cylin toàn là những người tài cao mà lại tự hạ thân phận đi xin vào vị trí thư ký chủ sự của một tu viện nhỏ thôi, tại sao tôi lại phải bỏ qua một món hời lớn như thế cho được chứ?" Adway nói vô cùng thản nhiên, cho dù bên dưới ngữ điệu đẹp đẽ kia là vẻ châm chọc nhưng vẫn khiến người ta không nhịn được mà nghiêng tai lắng nghe.

Adway chợt dừng mạnh lại. Ian suýt nữa đã đập mặt lên lưng gã rồi.

Ngay sau đó, một chậu nước bẩn từ trên trời rơi xuống, đùng một tiếng đập lên mặt đất, tung toé tùm lum từa lưa. Dù có cha xứ Adway cao to che hộ nhưng trên mặt của Ian vẫn bị bắn trúng vài giọt.

Adway nói với Ian: "Tôi nghĩ chắc nơi này rất khác so với tưởng tượng trước khi tới đây của cậu nhỉ."

"Tôi biết hoàn cảnh của khu 96 khá xấu." Ian nói, "Nhưng một khu đất đai như vậy, những người ở nơi này càng khát cầu được Thánh quang soi sáng hơn, càng cần chúng ta chỉ dẫn hơn nữa..."

"Cũng chỉ có nơi rách nát này của tôi mới còn nhiều tên còn thừa lại như thế thôi." Adway không hề khách khí mà chế giễu, "Tôi đã xem qua hồ sơ cá nhân của cậu rồi, cha xứ Mitchell. Quả thật cậu cũng đã phí rất nhiều tâm tư để đến được đế đô đấy. Tôi không phải đang chỉ trích cậu đâu nhé, dù sao ai lại không muốn tới một thành phố lớn như đế đô đâu? Cái tên Friel này, nghe vào đã thấy nhạt nhẽo rồi..."

"Friel là một tinh cầu vô cùng xinh đẹp và dồi dào ạ." Ian không thể không chính danh cho công tước Oran.

"Vậy thì sao?" Adway hừ một tiếng nghe thật xinh đẹp từ trong lỗ mũi, "Không phải cậu cũng đã muốn dựa dẫm tới mức phải tới được đế đô này à? Cho dù chức vị có bị giáng cấp và nhận lấy chỉ một phần năm trợ cấp của quá khứ đi chăng nữa. Cha xứ trong tu viện như cậu vậy cũng không ít, toàn mượn danh nghĩa luyện đạo đến đế đô, muốn từ từ chờ đợi một vị trí nào khác. Nhưng cậu và bọn họ có điểm khác nhau. Đây là ân sư của cậu, Tổng giáo chủ Hạ Lợi, đã liệt cậu vào hàng thất sủng rồi à?"

Ian cũng chẳng muốn nói gì về đề tài này hết.

Nhưng quả thực vì hắn khéo léo từ chối chức vụ ở liên bang Atlantis và lại hướng về đế đô nên đều khiến cho Carroll và Tổng giáo chủ Hạ Lợi rất không cao hứng. Mặc dù Tổng giáo chủ Hạ Lợi hiểu rằng động tác này của Ian là để đi theo công tước Oran nhưng ông cũng không thích hắn tự chủ trương như thế.

Thậm chí Ian còn cảm giác được rằng Tổng giáo chủ Hạ Lợi có ý định làm khó dễ hắn khi hắn chuyển việc để cho cậu học trò nhỏ này một chút giáo huấn, để hắn hiểu là phải khiêm tốn và kính cẩn nghe lời sư đoàn trưởng chứ không được tự cho mình là đúng nữa.

"Hi vọng cậu đã chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi nhé, cha xứ Mitchell." Adway nói một lời hai nghĩa, "Người ở chỗ này quanh năm toàn sống trong những nơi mà ánh sáng không chiếu tới thôi, không chỉ không ngóng trông ánh sáng mà trái lại còn hơi sợ nó nữa cơ."

Gã dẫn Ian băng thẳng qua sân nhà của một người dân. Đám người mại da^ʍ trốn trong hành lang để sưởi ấm vừa nhìn thấy bọn họ mà đã cùng nhau bước tới.

"Ngọn gió nào đưa ngài tới đây vậy, cha xứ Adway?"

"Landy đâu?" Adway mặt không thay đổi đẩy một người mại da^ʍ đang đến gần ra.

"Hắn đang tiếp khách ở phòng số 4 đó." Người mại da^ʍ kia phát ra một cười kinh sợ đầy tùy tiện. Ian mới chú ý tới người nọ là một bé trai mặc đồ nữ, tuổi tác cũng không lớn.

Adway mang Ian băng qua cái sân. Lúc đi qua một cánh cửa sổ, gã giơ tay gõ kiếng một cái.

Cửa sổ mở ra, tiếng kêu cao thấp không đồng đều của hai người đàn ông tuôn ra, cũng kèm theo những từ ngữ khó nghe nữa.

Ian ngay lập tức nghiêm mặt lại và tóm lấy cây giá chữ M trước ngực. Hành động này của hắn khiến đám người mại da^ʍ vui cười một phen.

"Cha xứ?" Một khuôn mặt ửng hồng và ướt đầy mồ hôi thò ra từ trong cửa sổ, tay vịn lên bệ cửa, cơ thể còn đang không ngừng nhún nhún về phía trước.

Adway vô cảm đưa một chiếc bao nhỏ vào: "Nhớ dùng đúng hạn đấy."

"Vâng ạ." Chàng trai thở hồng hộc cười, "Cuối cùng tới chừng nào ngài mới có thể đến thăm phòng ngủ của tôi đây, cha xứ tuấn tú của tôi ơi?"

Adway cũng không hề đáp lại, vẻ mặt vẫn kiêu ngạo và cao lãnh, gã bắt chuyện với Ian: "Đi thôi, đừng quấy rầy người ta nữa."

Cuối cùng là ai đang làm phiền ai đây?

Ian sắp muốn điên lên rồi.

"Á ——" ở ngay phía sau bọn họ, chàng trai kia đột nhiên phát ra một tiếng hô to, dọa Ian đến nỗi thiếu chút nữa mà đã làm rớt cả rương hành lý xuống luôn rồi.

"A bảo bối em giỏi quá! Em quá tuyệt vời ——"

Ian chảy ra những giọt mồ hôi nóng đầy lúng túng giữa bầu trời lạnh teo này rồi gấp gáp bước đi giữa tiếng cười vang của đám người mại da^ʍ ở đằng sau.

"Cậu sẽ quen thôi." Cha xứ Adway lạnh nhạt bảo, "Đây luôn là trạng thái sinh hoạt bình thường ở Hạ thành, bọn họ cũng là những người mà cậu phải tiếp xúc mỗi ngày trong lúc làm việc cả. Há, chúng ta tới rồi."

Bọn họ băng qua một con hẻm nhỏ, đi tới cạnh một quảng trường suối phun nhỏ, đối diện chỉ có một tòa kiến trúc cũ cao bốn tầng, đó chính là tu viện Thánh Miro.

Tòa tu viện cổ xưa này đã có gần hai ngàn năm lịch sử, bản thân kiến trúc cũng đã là di sản văn hóa cấp hai được bảo vệ của đế đô rồi. Khi thành phố được mở rộng hơn, núi xanh nước biếc bao quanh tu viện đã được thay thế bởi khu dân nghèo trông như l*иg chim bồ câu, đường ray trên không chằng chịt trên đầu chia cắt cả bầu trời xanh.

Thứ duy nhất không thay đổi chính là cái "Tháp Trắng" thật cao và trắng noãn như băng tuyết đang đứng lặng ở một nơi rất xa kia. Đó là một cái tháp cao mà mỗi thủ đô của các đất nước tôn giáo đều sẽ lập nên, dùng để tiếp nhận ý chí của Thánh chủ và tản ánh sáng ra bốn hướng. Cho nên tất cả cánh cửa lớn của những giáo đường và tu viện ở đế đô đều được xây hướng về phía Tháp Trắng cả.

Cảnh vật xung quanh thay đổi nhưng các tu sĩ Thánh Miro cũng không hề sửa lại cách sống yên tĩnh của mình. Bọn họ tiếp tục tu hành trong một góc tối âm u che đậy chuyện xấu này và cách của mình để làm giàu. Giáng sinh rồi lại hòa hợp với thế đời bằng một cách không hề phản cảm.

Cả đế đô chia ra hơn một trăm khu hành chính. Bắt đầu từ khu 1, lần lượt là hoàng tộc, quyền quý, phú hào và tầng lớp trung lưu. Từ khu 73 về sau, dân thường và dân bần ở tầng chót liền pha lẫn với nhau, chịu đựng hoàn cảnh bẩn loạn và an ninh trật tự theo kiểu thùng rỗng kêu to.

Khu 96 đã là một khu đứng hàng từ dưới đếm lên của đế đô, chỉ nghe tới cái số khu thôi mà đã có thể tưởng tượng được hoàn cảnh ở đây rồi.

Cha xứ Adway vừa tới tu viện mà đã không thấy bóng dáng tăm hơi nữa. Ian bị một lão tu sĩ phụ trách việc vặt dẫn tới ký túc xá của mình.

Ký túc xá nhỏ này cũng hoàn toàn không thể nào so bằng với túc xá dành cho cha xứ của Ian ở Friel được. Vật dụng trong nhà của căn phòng chỉ có thể tự xoay tại chỗ mà thôi, giường cá nhân chẳng lớn hơn quan tài được bao nhiêu cả. Nhưng Ian biết rằng, tu viện này cũng là một nơi sạch sẽ và ấm áp ít thấy trong phạm vi mấy dặm rồi.

Ian ngồi trên giường, đưa mắt ra khỏi cửa sổ tới xóm nghèo trông như một khu rừng đen tối ở phía đối diện.

Tiếng chim hót lanh lảnh hấp dẫn sự chú ý của Ian.

Trong sân ngoài hành lang, hai con chim bạc má đuôi đỏ và dài đang kiếm ăn trong tuyết. Loại chim bạc má này có hai đôi cánh, tư thế bay lên trông nhẹ nhàng, là một sinh vật đặc biệt của sao Gloria.

Chim chóc ở đế đô...

Ian ngửa đầu đưa mắt nhìn lên bầu trời, lại chỉ thấy được một đoàn tàu đang chạy như bay ở trên không và tuyến đường huyền phù trông như mạng nhện mà thôi.

Ở chỗ của Leon, chắc bầu trời sẽ sạch sẻ và chỉnh tề lắm, sẽ không vụn nát như vầy đâu.

Lúc đang dùng bữa trưa ở nhà ăn, Ian đến đây nên khiến cho không ít tu sĩ chú ý tới. Đặc biệt là khi các tu sĩ biết là hắn từng đảm nhiệm giáo chức trong lãnh địa của công tước Oran, đề tài lập tức hot lên.

Sự thật chứng minh, trình độ nhiều chuyện của các tu sĩ về chuyện thế đời không hề thua kém gì nhóm bà chủ Omega trong phòng khách hết.

"Trong một năm gần đây, công tước Oran là một cái tên cực hot ở đế đô đấy. Cả nhà bọn họ cũng được mấy tờ báo lá cải yêu thích nhất nữa cơ."

"Chuyện của công tước và Hoàng thái tử có thật không nhỉ?"

"Tôi thấy tám chín phần mười là vậy rồi. Ai cũng nói rằng Thái tử Raphael đã đuổi hết các tình nhân của mình đi vì công tước hết đấy. Mọi người cười bảo công tước không hổ là một Alpha xém chút nữa đã trở thành Hoàng đế vì ông ta có thể dễ dàng thỏa mãn một Omega sâu như biển rộng như Hoàng thái tử nha..."

"Nhưng bọn họ là anh em họ cơ mà!"

"Chuyện như vậy cũng thường gặp trong hoàng thất và quý tộc quá rồi còn gì, chỉ cần không sinh con thì cũng chẳng có gì ghê gớm cả. Đứa con trai kia của ông ta cũng thừa kế sự phong lưu của hắn, cả ngày toàn lên báo thôi đó."

"Xin lỗi đã quấy rầy một chút ạ," Ian trấn định hỏi, "Ngài đang nói đến con trưởng của công tước Oran, thiếu gia Leonardo sao ạ?"

"Đúng rồi nhé." Tu sĩ kia nói, "Người này là một cái máy tạo ra tin tức và cũng là một vị nổi danh nhất trong đám công tử bột của đế đô đấy. Hồi trước có lần hắn làm tắc nghẽn giao thông vì đã thi đấu cơ giáp với bọn bạn rồi bị kết tội đó mà. Nhưng Hoàng đế rất thiên vị đứa cháu trai này, còn nộp tiền phạt thay hắn nữa cơ."

"Tôi nghe bảo công tước định nhét thứ trưởng tử vào tay của một Omega có tước vị rồi làm trọn cái trò "gả vào nhà giàu" nữa cơ. Trên báo lá cải cũng thường sẽ đưa tin vị thiếu gia này qua lại với nhân vật có tiếng hoặc các công tử khác."

"Thằng nhóc này có dung mạo xinh đẹp, cũng có thể được sủng ái trong hoàng thất. Hắn xém chút nữa đã bị đuổi học vì chống đối với huấn luyện viên của trường quân đội rồi, vẫn là hoàng thất ra mặt nói hộ cho đấy."

"Tôi biết đám nhóc kia của bọn họ đã đến câu lạc bộ cơ giáp và thi đấu các kiểu hết rồi nên tụi nó cũng không để huấn luyện viên của trường quân đội vào mắt đâu."

"Tôi nghe bảo thực ra đám người xã hội thượng lưu luôn cười nhạo mấy người này tầm thường và xài tiền như nước ở sau lưng đấy. Nghe nói mới tới đế đô có một năm thôi mà đã có nợ rồi nhé."

"Vụ này tôi cũng biết nữa. Không phải bảo công tước Oran là tên ngưu lang cao quý nhất cả đế quốc à? Vì Hoàng thái tử luôn trả nợ thay ông ta đấy chứ..."

Ian lặng lẽ rời khỏi nhà ăn giữa tiếng thảo luận đầy hưng phấn của các tu sĩ.

Hắn trở về ký túc xá để thay một bộ áo choàng sạch sẻ, sau khi suy nghĩ một chút, hắn vẫn lấy chiếc áo choàng lông vượn cáo đắt giá ra và mặc lên người.

"Phải ra ngoài hả?" Cha xứ Adway đi vào ký túc xá rồi đυ.ng phải Ian đang đi xuống cầu thang.

"Đúng vậy." Ian nói, "Đi thăm một người bạn tốt ạ."

Ánh mắt của Adway lướt qua chiếc áo choàng trên người Ian, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra một nụ cười thâm thúy: "Bây giờ, tôi lại cảm thấy cậu sẽ thích ứng rất tốt với sinh hoạt ở nơi này rồi đấy, cha xứ Mitchell."

Lông mày thon dài của Ian khẽ nhếch lên một cái, phần lớn đã có thể hiểu rõ ý tứ trong lời nói của gã.

"Chúc cậu đi gặp bạn vui vẻ nhé." Cha xứ Adway dùng giọng nói hoa mỹ nhưng lạnh như băng của gã bảo, "Tu viện không có cửa cấm, nhưng tốt nhất là cậu nên về sớm một chút đấy. Cậu có biết khu rừng nguyên thủy buổi tối không?"

"Sao ạ?"

"Vào ban đêm, khu 96 cũng cách khu rừng nguyên thủy không quá xa. Cho dù cậu có áo choàng và cây giá Thánh quang đi chăng nữa, cậu vẫn là một Omega thơm ngát, trắng trẽo và mềm mại. Nếu mới ngày đầu tới đế đô mà cậu đã mất trinh thì báo cáo của tôi sẽ rất khó viết đấy."

Bởi vì lời nói này của Adway, mãi cho đến khi ngồi vào trong buồng xe trên không nhưng sắc mặt của Ian vẫn luôn cứng ngắc.

*

Phố thân vương Georgia nằm ở khu 3 của Hạ thành trong đế đô.

Bước vào nơi này, Ian rốt cuộc cũng có một loại cảm giác vừa về tới Tòa thánh Cylin rồi.

Con đường lớn rộng rãi và ngay ngắn là nhà của một căn biệt thự tư gia lộng lẫy và một cung điện nhỏ. Tuyến đường trên không cao to và rậm rạp, bầu trời sáng sủa, tuyết đọng đã được quét đi sạch sẽ.

Hai chiếc máy hầu hạ giữ gìn an ninh trật tự đi dạo tại trên phố lớn để theo dõi mọi thứ. Thân phận cha xứ của Ian giúp hắn đi lại tự do trong khu vực này. Thế nhưng nếu hắn là một người dân thường và không có giấy thông hành, hắn sẽ phải bị xua đuổi đi ngay.

Ian nhấn vang chuông cửa cung Chatelet.

Một tên người làm xa lạ mở cửa, chưa đợi Ian mở miệng mà đã bày tay ra: "Xin trình mã biên nhận quyên tiền ạ."

"Không, tôi không phải đến quyên tiền." Ian nói, "Tôi là cha xứ Ian Mitchell, tôi đến thăm công tước Oran ạ."

"Công tước không có ở đế đô." Người làm lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Ian, "Ngài không có hẹn trước, đúng không ạ?"

Ian đã đến thăm phủ công tước Oran vô số lần, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn được báo là phải hẹn trước.

Ian lúng túng đứng bên ngoài cánh cửa: "Vậy xin hỏi thiếu gia Leon có đang ở nhà không ạ?"

"Cậu ấy đang ở nhà." Người làm vẫn không hề nhường một bước mà chặn cửa như trước, "Thế nhưng ngài không có..."

"Tôi biết mình không có hẹn trước." Ian quyết đoán đáp, "Thế nhưng tôi là thầy dạy thần học của thiếu gia Leon, cũng là một người bạn cũ của gia đình công tước. Tôi tin rằng thiếu gia Leon sẽ có thể bớt chút thời gian đến gặp tôi. Hoặc cậu có thể đi hỏi quản gia Rod một chút đấy."

"Quản gia Rod đã không còn làm ở đây nữa ạ." Người làm há mồm nói ra một tin tức khiến cho Ian kinh ngạc. Nhưng hắn cũng nhượng bộ, "Vậy mời ngài vào trong, thưa cha xứ. Ngài có thể chờ trong tiền sảnh ạ."

Cha xứ phần lớn thời gian đều sẽ được mời đến thư phòng hoặc phòng nghỉ ngơi vào những lần đi thăm trước kia, bây giờ hắn không thể làm gì khác hơn là ngồi lẻ loi trong ghế tựa ở tiền sảnh như một vị khách không được hoan nghênh vậy.

Người làm bỏ lại Ian rồi đẩy cánh cửa lộng lẫy ra và đi vào trong đại sảnh tràn ngập tiếng hát và tiếng cười đùa.

Giữa lúc cánh cửa được mở ra và đóng lại, một đoạn đàn dương cầm nhẹ nhàng duyên dáng bay ra. Đi cùng với nó chính là tiếng vui cười của các thiếu nam và thiếu nữ, cùng với một giọng hát duyên dáng của một chàng trai.

Ian ngắm vào trong đại sảnh, muốn nhìn rõ là ai đang đàn dương cầm. Nhưng cửa đã nhanh chóng khép lại và cắt đứt tầm mắt của hắn.

Người làm băng qua những vị khách sôi nổi rồi đi về phía người thanh niên đang đánh đàn kia.

"Đừng quấy rầy thiếu gia Leon!" Quản gia mới ngăn người làm lại, dùng sức lườm hắn một cái, "Không thấy hắn đang đệm nhạc cho hầu tước hả?"

Trước cửa sổ sát đất của đại sảnh, trước một chiếc đàn dương cầm mới tinh, thanh niên tóc vàng đang đánh một bản nhạc. Một thanh niên tóc nâu tuấn tú vừa nghiêng người dựa vào đàn dương cầm vừa hát theo khúc điệu trữ tình cùng với tiếng nhạc.

Người làm nói nhỏ vài câu bên tai quản gia.

"Để hắn chờ đi." Quản gia trả lời một cách máy móc, "Đợi lát nữa tôi sẽ tìm cơ hội nói với thiếu gia Leon."

Người làm bị đuổi đi.

Thanh niên tóc vàng chẳng biết rõ gì về bản nhạc đệm này nhưng vẫn tùy ý đàn tiếp.

Lúc thanh niên tóc nâu hát đến khúc "đứa nhỏ đẹp đẽ của ta, ánh nắng của ta", tay cậu đỡ cằm rồi bắn về phía anh một ánh mắt chứa đầy tình ý.

Leon đuổi kịp theo nhịp của ca sĩ và cũng nở một nụ cười với gã, khuôn mặt tuấn tú chẳng khác nào một tên tình nhân đã được Thần hôn lên, nhưng đôi mắt xanh băng vẫn đầy ắp ý lạnh xa xôi.
« Chương TrướcChương Tiếp »