"Khó chịu quá! Còn khó chịu hơn gấp mấy chục lần so với những cơn phát tình đúng kỳ bình thường lúc trước của hắn nữa." Giáo chủ Carroll đã không còn ở trên sàn nhảy nữa.
Là Tòa thánh đã có động tĩnh gì mới hả? Nhưng vì sao lại không dùng vòng tay để liên hệ với hắn vậy?
Cô hầu gái kiên nhẫn đứng ở bên cạnh, cúi đầu rũ mắt, trong thần thái là một nét kính cẩn nghe lời như đã được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Ian gật đầu mỉm cười với cô hầu gái: "Phiền cô dẫn đường ạ."
Trong bóng đêm, nhà lớn trông như một chiếc hộp điêu khắc cổ chứa đầy châu báu. Phòng chơi bài và phòng khách to nhỏ chật ních khách khứa muốn đánh cược, tiếng cười náo động, khói thuốc lượn lờ, bóng người quỷ mị. Mấy đôi tình nhân rượt đuổi và cười đùa chạy ra từ trong đình, rượu và hoa tươi rơi đầy trên đất.
Cô hầu gái dẫn Ian luôn bày ra vẻ mặt lạnh lẽo tới một căn phòng hút thuốc nhỏ kế bên bể bơi trong nhà trên tầng một.
"Giáo chủ các hạ sắp đến rồi, ngài có thể dùng một ít trà bánh trước ạ." Cô hầu gái hành lễ xong thì rời đi ngay.
Nơi này vô cùng tĩnh lặng, một cánh cửa ngăn lại náo động ngoài hành lang, tiếng nhạc ở sân sau cũng chỉ còn dư lại những âm cuối mông lung.
Trên khay trà có một bộ ấm đun mang phong cách thời Hoàng hậu Charlotte, hoa văn được chạm trổ đến mức tinh xảo một cách dị thường, còn có chữ viết của hoàng thất nữa. Được lửa than đun nóng, vị ngọt nhẹ nhàng của trà bạc hà chậm rãi chiếm đầy cả căn phòng tĩnh lặng.
Ian thưởng thức ấm đun trà cổ khó gặp được ở Tòa thánh này một lát, cẩn thận vặn đầu rồng rồi rót ra một ly trà, ngồi trong ghế sô pha nhỏ và từ từ thưởng thức.
Đồng hồ treo tường cổ chỉ về hướng chín giờ tối. Thời gian cũng chẳng quá muộn, nhưng Ian đã xác định là chờ nói chuyện với Carroll xong, hắn sẽ chào tạm biệt với công tước Oran. Hắn đã ở cả ngày trong trang viên Parthenon rồi, bây giờ còn đang ngồi trong một căn phòng yên tĩnh, trà nóng rót vào bụng, cơn mỏi mệt vốn ẩn núp thoáng chốc tỉnh dậy, giọng khách át giọng chủ nhào tới.
Không chỉ là mỏi mệt thôi đâu!
Ian cảm giác được một luồng nóng nảy khó giải thích được trào vào trong l*иg ngực rồi xông thẳng lên não. Đầu ngón tay và sống lưng nổi lên một cảm xúc cháy bỏng tê dại kỳ quái.
Ian cảnh giác đặt ly trà vào lại trong khay. Nhưng chỉ cần hơi động đậy như vậy thôi mà nơi sâu xa nhất trong cơ thể hắn như có mấy viên đá lửa bị ghè trúng mà tạo ra một đống tia lửa lớn. Tia lửa nhen ngòi nổ lên, ngọn lửa keng keng hóa thành một cảm giác tê dại chạy dọc theo cột sống tới tay chân rồi đánh thức tất cả mọi giác quan của hắn trong nháy mắt.
Hằng năm, Ian sẽ phát tình hai lần sau thời kỳ trưởng thành như mọi Omega khác, hắn cũng dựa vào thuốc ức chế cao cấp được thông qua và phân phát bởi Tòa thánh để giảm thấp phản ứng. Cho nên hắn khá quen thuộc với tình trạng này của cơ thể này.
Hắn phát tình rồi!
Quả thực mà nói, hắn đã bị người khác bỏ thuốc để khơi ra cơn phát tình không đúng kỳ.
Cũng vì ảnh hưởng của thuốc, hắn càng kích động một cách mãnh liệt hơn nữa, như thể nó đột nhiên trực tiếp cho hắn một bạt tay vào mặt mà hắn lại chưa chuẩn bị kịp vậy.
Trước tiên, Ian nhanh chóng chuyển động nhẫn giới luật để gia tăng lượng phóng thích của thuốc ức chế, hắn cũng lập tức đứng dậy và quyết định rời khỏi cạm bẫy của người khác, thoát ra ngoài càng sớm càng tốt.
Nhưng vừa mới đứng dậy, một cảm giác đau đớn mạnh mẽ đột nhiên nổ tung ở nơi sâu xa nhất trong bụng, hai đầu gối của hắn mềm nhũn, cả người không khống chế được mà ngã quỵ về phía trước.
Hắn vồ tới ấm đun trà, rầm một tiếng ngã xuống, xương hông cũng nặng nề đập lên bàn trà.
Ấm đun trà chợt ngã lật rồi bể thành nhiều miếng, nước trà nóng bỏng bắn tung tóe tới khắp nơi. Lửa than hồng rực đổ ra từ trong bệ rồi rơi xuống tấm thảm nhung. Trong phòng lập tức có mùi protein bị cháy khét.
Ian há mồm thở dốc, chỉ cảm thấy từng tấc da thịt dần mềm xuống, lửa nóng trong cơ thể đang tuôn ra ngoài theo cuống họng.
Không đúng... nhẫn cũng đã bị ai đó động tay động chân rồi. Bên trong căn bản không phải là thuốc ức chế!
Ian há miệng run rẩy gỡ nhẫn giới luật từ trên ngón tay ướt đẫm mồ hôi ra, hắn phải thử nhiều lần mới thành công. Chiếc nhẫn màu bạc này bị hắn dùng sức chọi bay, đυ.ng lên vách tường, không biết đã rơi xuống nơi nào nữa.
Nhưng hiệu quả của thuốc đã nhấn Ian sâu vào trong biển lửa hừng hực.
Cảm giác tê dại mãnh liệt rẻ trái rẻ phải, nhanh chóng lao dọc theo mạch máu, thành công xâm chiếm, bắp thịt bị tê liệt, chỉ huy quân đội tiến về đại não ở phía Bắc, ý đồ khiến ý thức bị hãm sâu theo.
Chỉ trong mấy giây, cả người hắn cũng chảy ra một lớp mồ hôi nóng. Bàn tay trơn trợt không tóm được góc bàn trà nên không cam lòng mà lướt xuống. Hắn cuộn tròn người lại, núp trước chân ghế sô pha, phí công đối đầu với cơn nóng trong người.
Khó chịu quá! Còn khó chịu hơn gấp mấy chục lần so với những cơn phát tình đúng kỳ bình thường lúc trước của hắn nữa.
Nơi sâu xa trong bụng đang co giật, cảm giác tê dại hư không càng ngày càng nhiều thêm. Mồ hôi của hắn chảy như mưa, trong đầu không khống chế được mà bắt đầu xuất hiện những suy nghĩ đầy tục tĩu.
Không được!
Ánh mắt của Ian rơi lên than lửa trên thảm trải sàn...
Mới vừa đưa tay ra, cửa bị một lực lớn đẩy ra từ bên ngoài.
Công tước Oran ôm một người con trai tuấn tú trẻ tuổi trong khuỷu tay, hi hi ha ha xông vào. Quần áo của hai người đều xốc xếch, công tước trực tiếp đè chàng trai lên vách tường, không ngừng gặm loạn trên môi của cậu.
Nhưng hai người đã nhanh chóng ngừng lại.
Tin tức tố của Omega trong phòng dày đặc tới mức gần như có thể ngưng tụ thành nước và mang đi lên men thành một ly rượu mạnh tưới thẳng lên mặt công tước, trực tiếp kí©h thí©ɧ cơ thể vốn đã hưng phấn của người đàn ông. Chuỗi tia lửa bốc lên trong từng dây thần kinh, như kích nổ mà thiêu đốt cả người.
"Không..." Omega nam kia chợt cảm thấy không ổn, kéo công tước Oran lại rồi muốn túm ông đi.
Nhưng đôi mắt đã xuất hiện tơ máu của công tước đã không còn hình bóng của cậu nữa.
Du͙© vọиɠ chiếm hữu của Alpha đối với Omega đã được soạn sâu trong gien của họ rồi. Một Omega tới kỳ phát tình tỏa ra tin tức tố cũng đủ để dễ dàng hấp dẫn Alpha chưa có bạn lữ trong phạm vi vài trăm mét, khiến họ tranh giành nhau để đánh dấu vị Omega này.
Ngay lúc này, du͙© vọиɠ chiếm hữu của Alpha đã bị kí©h thí©ɧ bởi lửa nóng của cơn động dục sẽ điên cuồng tới mức mất hết lý trí, dù ở đây có một Omega không phát tình khác thì người nọ cũng sẽ bị hắn coi là đối thủ cạnh tranh.
Vì vậy công tước một tay xách chàng trai nhỏ yếu kia lên rồi ném ra ngoài, rầm một tiếng đóng sầm cửa lại.
Trong nháy mắt, bắp thịt trên người của Ian căng thẳng đến cực hạn, như bị điện giật mà nhảy lên, nhưng hắn lại lập tức ngã về trên ghế sô pha vì cơ thể không còn chút sức lực nào nữa. Lưng hắn dán sát lên chỗ tựa lưng của ghế, mồ hôi chảy ra như mưa, lông tơ dựng đứng lên từng tầng.
"Đi ra ngoài ——" Giọng nói của Ian đã không thể nào nâng cao lên được nữa, nhưng vẫn sắc bén một cách thê thảm, "Tôi không phải người mà ngài có thể đυ.ng vào... giáo chủ Carroll, gã..."
"Carroll..." Công tước khàn giọng hừ một tiếng, "Chắc gã đang làm với vợ của tôi mà."
Ian hơi sửng sốt, nói: "Có thể gã đã tính kế..."
Lời còn chưa dứt, công tước Oran đã bước từng bước dài về phía Ian như một con diều hâu đang nhào về phía bé thỏ đang co rút trong bụi cỏ.
Tin tức tố của Alpha tràn tới như một đợt sóng biển, Ian cảm thấy cả người như bị dội ướt, hắn ra sức tự đứng lên từ trong ghế sô pha và tránh về phía sau.
Ian vẫn luôn tuân theo luật sống trong Tòa thánh, mà ở nơi này, Omega luôn được che chở một cách cẩn thận và chu toàn. Tuy từng nghe nói rằng Alpha sẽ điên cuồng và không có lý trí trong cơn động dục, nhưng Ian chưa từng có một khái niệm nào cụ thể cả.
Hắn đánh giá thấp phản ứng của công tước Oran nên lúc đầu mới không hề thể hiện thái độ phản kháng kịch liệt gì hết, hắn đã nhanh chóng nếm được quả đắng rồi.
Công tước Oran một cước đá văng bàn trà đang cản đường rồi thả người xuống Ian ở trên thảm trải sàn. Hai cánh tay cứng rắn rộng lớn tàn bạo giữ lại cánh tay của cha xứ. Sức lực kia rất lớn, Ian kêu to vì thấy đau, cảm thấy xương cốt chắc hẳn đã bị ông bóp gãy rồi.
Công tước tóm hắn lại rồi nhấn lên ghế sô pha, cúi người há mồm muốn cắn lên cổ của hắn.
Không hề có một màn dạo đầu, không hề có những lời động viên, công tước là một người làm việc gọn gàng dứt khoát, bất chấp tất cả, đánh dấu trước xong rồi lại nói sau.
Tuy Ian không hiểu rõ quá trình kết hợp cụ thể của AO cho lắm nhưng hắn cảm nhận được một tia sợ hãi kịch liệt theo bản năng, nó khiến cho da đầu của hắn ầm một tiếng nổ tung, hắn bắt đầu phản kháng dữ dội.
"Buông tay ra!" Hắn tức giận kêu to, đấm đá lung tung để từ chối.
"Ngậm miệng lại!" Công tước cũng vừa rít gào vừa bắt được cổ tay của hắn.
Một tiếng răng rắc nhẹ nhàng vang lên trong lòng bàn tay, Ian kêu lên thảm thiết, mặt trắng như tờ giấy.
Nhưng trái lại, sự chống cự của hắn càng kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ chiếm hữu của công tước thêm nữa. Đôi mắt đỏ chót của ông có chút thất thần, như thể đang bị trúng tà, động tác càng ngày càng thô bạo.
Ông ghìm tay của Ian lại, một tay điên cuồng lôi kéo quần áo của hắn.
Khuyu áo của áo choàng đã bị gỡ bỏ, lộ ra lớp áo sơ mi trắng nằm ở bên trong.
"Tỉnh táo lại một chút cho tôi thưa công tước đại nhân!" Ian dùng chút khí lực còn sót lại của bản thân để giãy giụa, "Tôi bị bỏ thuốc... Đây là một cái bẫy..."
Công tước nỗ lực cởϊ áσ choàng của hắn xuống, Ian điên cuồng lắc lắc cơ thể như cá tách nước. Công tước buồn bực gầm nhẹ, gắt gao nhấn hắn vào trong ghế sô pha. Khớp vai vang lên một tiếng vang giòn, Ian kêu lên thảm thiết lần thứ hai.
Bờ vai của hắn đã bị trật khớp.
Đến lúc này, trong đại não của Ian, cơn sợ hãi đã thay thế những suy nghĩ đầy nɧu͙© ɖu͙© mất rồi.
Trước khi bản thân bị cưỡиɠ ɧϊếp, có lẽ hắn sẽ bị người đàn ông trông như một con thú điên cuồng này dằn vặt đến chết trước đấy chứ. Có lẽ hắn có thể sẽ sống tiếp nếu thuận theo ông ta, nhưng đó cũng là chuyện mà hắn có chết cũng sẽ không làm. Nếu thân thể phụng dưỡng Thánh chủ bị vấy bẩn, Thánh quang tắt đi, vậy tính mạng của hắn cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa hết...
Ian bạo phát ra một chút sức mạnh cuối cùng, mạnh mẽ cắn một phát lên cổ tay của công tước.
Công tước gào thét, theo phản xạ mà đẩy Ian ra.
Thân thể gầy yếu của thanh niên bay ra ngoài rồi lăn xuống thảm trải sàn, vầng trán đập mạnh lên góc bàn trà.
Trong tình trạng đau nhức và choáng váng, Ian nhìn thấy than lửa đang bốc khói trước mắt.
Một giây sau, cổ của hắn bị bóp lấy, cả người lại bị nhấc lên rồi lôi ngược trở lại.
"Không được nhúc nhích, ngươi cái đồ đê tiện này!" Công tước gầm lên, giọng nói khàn khàn.
Ian sắp không thể thở nổi, cuống họng vang lên từng tiếng, hai chân không có sức lực đạp về phía công tước. Tầm mắt của hắn từ từ bị một tia sáng màu trắng chiếm lấy.
Công tước nắm tóc Ian rồi nhấn mặt của hắn vào trong đệm ghế sô pha, ông há miệng ra, răng nanh đã sớm ê ẩm tới mức khó nhịn táp tới chiếc gáy trắng nõn ẩm ướt mồ hôi của thanh niên.
"Không ——" Ian phát ra một tiếng đau đớn từ trong cổ họng, lấy tay đánh lên mặt công tước, cầm than lửa trong bàn tay nhấn lên mắt trái của công tước.
Công tước phát ra một tiếng kêu thảm thiết đinh tai nhức óc, rốt cuộc cũng buông Ian ra.
Ông lập tức che mắt lùi mấy bước về sau. Dù là Alpha mất đi lý trí vì cơn động dục cũng không thể lơ đi cơn đau nhức trên bộ phận yếu đuối của mình.
"Ngươi cái tên %#*&*..." Công tước nổi trận lôi đình, mắng ra một chuỗi từ ngữ thô tục dài thòn lòn.
"Mẹ nó, ta muốn gϊếŧ chết ngươi! Ta muốn cắt X của ngươi, sau đó cắt đứt cổ của ngươi, lột sạch thi thể của ngươi ném ra ngoài cho chó ăn ——"
Ian ngã xuống trên thảm, hắn thở hổn hển, mồ hôi róc rách chảy xuống gương mặt đã đỏ ửng một cách bất thường.
Hắn giơ một tay ra, khẽ run rẩy. Lòng bàn tay bị cháy đen cùng với màu máu đỏ tươi, da tróc thịt bong, lớp da giữa lòng bàn tay bỏng giộp —— đây là vết thương bị bỏng bởi than lửa.
Mà lực phá hoại của một Alpha đang muốn giao phối lại rất kinh người, công tước vốn là một người đàn ông cực kỳ dũng mãnh trong số những Alpha khác. Ian còn chưa kịp thở ra một hơi mà công tước đã bắt đầu đập đồ trong phòng rồi.
Ông ta đạp một cước lên ghế cao, một phát hất bay lọ hoa cổ, sau đó nhấc một chiếc bàn nhỏ hình tam giác lên, điên cuồng đập lên tất cả mọi thứ trong phòng, giống như một con tinh tinh đang nổi khùng vậy.
Đồ cổ, những bức tranh nổi tiếng, mấy bản điêu khắc bằng thủy tinh...
Ian đỡ cánh tay bị trật khớp, khó khăn bò ra phía sau ghế sô pha để trốn.
Hắn nhận ra, động tĩnh trong phòng lớn như vậy, bất thường như vậy, nhưng từ nãy đến giờ vẫn chưa có ai xông vào cả.
Rốt cuộc là vì sợ công tước hay là bởi vì đã có người phong tỏa căn phòng này đây?
Mục đích của người đã lên kế hoạch hết những thứ này là muốn công tước cưỡиɠ ɧϊếp mình hay là gϊếŧ mình. Hay, cả hai điều trên đều là mục đích của người nọ?
Công tước ném chiếc bàn lên cao. Chiếc bàn đập lên chiếc đèn treo thủy tinh trên trần nhà.
Ầm một tiếng, ánh đèn tắt ngúm, cả căn phòng rơi vào trong bóng tối.
Ian ngừng thở, nghe thấy tiếng hít thở ồ ồ của người đàn ông đang cách mình càng ngày càng gần...